Sát Thần

Chương 831: Cường giả thần bí



Phạm Dạ cảnh giới Nguyên Thần nhất trọng thiên bị một kích kéo ra xa, sớm đã không nhìn thấy tung tích, cũng không biết sống chết.

trong ngõ nhỏ đổ nát, bụi bặm lượn lờ, truyền ra không ít tiếng rống giận dữ của võ giả, những người bị ảnh hưởng này giãy dụa đứng dậy trong vụn đá, lớn tiếng ồn ào, muốn tìm kẻ gây chuyện.

Lúc này Thạch Nham, Phong Nhiêu để phòng ngừa Phạm Dạ hạ sát thủ tiếp, đã chạy nhanh về cứ điểm Thanh Quỷ.

trong vụn đá đầy trời, ở đầu ngõ còn lại, trong một căn nhà cũ nát, U Minh đại thống lĩnh Bích Thiên, Bích Nhu, A Lạp Đức mấy người đang yên lặng, thần sắc trầm trọng nhìn chỗ mảnh đá bay toán loạn, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ quái dịT

" Một cỗ lực lượng thật đáng sợ." A Lạp Đức hít sâu một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt, theo bản năng nhìn về phía Bích Thiên ở bên cạnh: "Đại nhân, có phải là Phong Khả đột nhiên xuất thủ hay không?"

" Phong Khả ư?" Bích Thiên lắc đầu: "Hắn tới cứ điểm Thanh Quỷ thương thảo việc tinh đồ, căn bản không rảnh, vả lại, hắn cũng không có loại lực lượng này, cho dù là ta muốn dễ dàng chế trụ Phạm Dạ, mà khiến hắn không có sức hoàn thủ thì cũng không thể làm được, Phong Khả thì càng không thể."

Đều là cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, Bích Thiên tự nhận là lực lượng so với Phong Khả thì mạnh hơn một bậc, cho nên tự phụ như vậy.

Ngay cả hắn là cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, cũng rõ ràng không có lực lượng này, vậy người xuất thủ xuất thủ cường đại cỡ nào?

A Lạp Đức và Bích Nhu đều trầm mặc, thần sắc ngưng trọng.

" Xem ra lời đồn Thiên Phạt thành có cường giả ẩn nấp quả nhiên không giả." Bích Thiên mắt lấp lánh quang, nói: "Tam đại thế lực liên thủ càn quyets Thiên Phạt thành nhiều lần, chưa thể triệt để tiêu diệt lược đoạt giả, trừ chung quanh có một cấm địa ra thì có thể là Còn có nguyên nhân khác."

A Lạp Đức và Bích Nhu nghe vậy đồng thời biến sắc.

" Phụ thân, ngươi là nói Ở đây thậm chí có võ giả còn mạnh hơn ngươi tồn tại ư?" Bích Nhu vẻ mặt không dám tin: "Thần quốc Độ Thiên Kỳ cũng chỉ là Nguyên Thần tam trọng thiên! Ở Liệt Diễm tinh vực cường giả đạt tới Nguyên Thần tam trọng thiên chi cảnh không phải chỉ có ba người đó ư?"

"Đã được biết thì chỉ có ba người đó." Bích Thiên cau mày: "Nhưng người chưa được biết thì ai có thể nói được?"

Võ giả dưới trướng hắn nghe vậy thì sắc mặt kinh biển!" Toàn bộ đều kinh sợ.

" Khiến ta ngạc nhiên cũng không phải là cường giả ẩn nấp ở Thiên Phạt thành." Bích Thiên trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta ngạc nhiên về lực lượng chân chính của Thạch Nham hơn." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Như vậy vừa nói như vậy, Bích Nhu à A Lạp Đức lập tức phản ứng, trong lòng cũng rung động.

" Đánh một trận với Hắc Giác đó, hắn hiển nhiên vẫn chưa dùng toàn lực, công kích tất của Phạm Dạ mới khơi dậy tiềm lực của hắn, bại lộ ra lực lượng chân thật, Theo ta thấy, mặc dù không có một kích của người âm thầm đó, tiểu tử ấy cũng không lập tức gặp nạn, hắn vân có sức đánh một trận." Bích Thiên hít sâu một hơi, mắt chiếu ra thần quang: "Trên thực tế, hắn hiện tại chỉ có Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh!" Phạm Dạ lại là Nguyên Thần nhất trọng thiên, người này quả thực quá cường đại, nhất định phải toàn lực tranh thủ để cho chúng ta sử dụng."

A Lạp Đức, Bích Nhu nghiêm nghị gật đầu.

Thạch Nham, Phong Nhiêu một đường bay nhanh, tới trang viên của Phong Khả ở Thiên Phạt thành, nhìn thấy vật kiến trúc rộng răi của hắn, tâm thần cuối cùng cũng yên ổn.

Bên này, cường giả cũng phát giác ba động chiến đấu của Thiên Phạt thành, tạm dừng thương nghị tinh đồ, đều đi tới sân tu luyện mà Thạch Nham và Hắc Giác vừa giao chiến, nghị luận.

Thạch Nham và Phong Nhiêu vừa xuất hiện, dẫn tới dẫn tới sự chú ý của mọi người, Phong Khả ở trên bãi đá, lúc này đang nhắm mắt lại, vẫn đang cảm ứng gì đó, như là không thấy Thạch Nham về.

" Lạp Tắc Nhĩ đại nhân, bạn tốt Phạm Dạ của ngươi ở Thiên Phạt thành, vừa rồi người xuất thủ là hắn." Thạch Nham vừa tới, cước bộ chưa dừng đã hô lên.

Lạp Tắc Nhĩ sắc mặt phát lạnh, lập tức hung quang rạng rỡ: "Ta cảm thấy lực lượng áo nghĩa quen thuộc, thì ra thật đúng là hắn đã đến đây, tốt.

Thân ảnhcủa hắn giống như bùn dung nhập vào đại địa, đột nhiên như hút vào đó rồi lập tức không còn bóng dáng, hẳn là đi tìm kiếm tung tích của Phạm Dạ.

Phong Khả tỉnh dậy, mắt giật giật, thần sắc có chút khác thường, cau mày.

" Phụ thân, vừa rồi chúng ta đi dạo trên đường, Phạm Dạ đột nhiên xuất hiện, muốn bắt giữ ta để ép ngươi, ngay khi chúng ta sắp gặp nạn thì người người âm thầm xuất thủ cứu chúng ta." Phong Nhiêu thuật lại.

Phong Khả nghe cực kỳ nghiêm túc, đợi cho nàng ta nói xong mới gật đầu: "Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ tìm kiếm nơi hạ lạc của Phạm Dạ ở trong thành, sẽ không để hắn yên đâu."

" Không sao chứ!" Trong khôi thủ Lược đoạt giả, Huyết Đồ Tạp Thác lặng lẽ đi lên hỏi tình trạng của Thạch Nham.

" Không sao." Thạch Nham cười cười, khẽ gật đầu, lập tức rời khỏi với Phong Nhiêu.

" Sớm biết rằng cường giả của tam đại thế lực sẽ không an phận đâu mà, Phạm Dạ quay lại cũng không kỳ quái, chỉ là hơi nhanh." Phong Khả hít sâu một hơi, trầm ngâm một chút rồi phất tay nói: "Hôm nay cứ như vậy đi, mọi người chuẩn bị trước, qua vài ngày nữa vài ngày triệu tập mọi người tiếp tục thương thảo chi tiết."

Các khôi thủ lược đoạt giả cũng không làng nhàng, cáo từ rời đi.

Phong Khả về mật thất của hắn, truyền ra tấn niệm.

Không bao lâu sau, Phong Nhiêu đã an bài thỏa đáng cho Thạch Nham thì mở mật thất tiến vào, trong thạch thất, kết giới rất mạnh, nói chuyện ở đây không có bất kỳ ai có thể nghe lén được.

" Nhiêu nhi, ngươi nói trước khi các ngươi gặp nạn thì người âm thầm xuất thủ. có biết là ai không?" Phong Khả sắc mặt ngưng trọng hỏi.

" Không biết." Phong Nhiêu lắc đầu: "Đối phương tựa hồ đã nắm cổ Phạm Dạ rồi kéo hắn ra sau, Phạm Dạ ở trong tay người kia giống như không có sức phản kháng."

Phong Khả thẫn sắc túc mục: "So với trong tưởng tượng của còn đáng sợ hơn, mặc dù đổi lại là ta cũng không có lực lượng này."

Phong Nhiêu hoảng sợ: "Chẳng lẽ, đối phương ở Nguyên Thần tam trọng thiên? Sao có thể? Thiên Phạt thành Chúng ta sao lại có cường giả cấp bậc này tồn tại?"

"Rất có khả năng." Phong Khả cười khổ: "Có một số việc ngươi không biết đâu, mấy ngàn năm qua, môi khi Thiên Phạt thành gặp phải tai ương ngập đầu, đều sẽ được giải quyết dễ dàng một cách mạc danh kỳ diệu. Một lần Gần đây, hơn năm trăm năm trước, gia chủ Lý gia của Cửu Tinh thương hội đích thân tới, thề muốn diệt sạch lược đoạt giả của Thiên Phạt thành, lần đó Thiên Phạt thành tổn thất thảm trọng, thành thị bị hủy, rất nhiều lược đoạt giả bị giết chết, ngay khi mọi người cho rằng Thiên Phạt thành sẽ bị phá huỷ thì không biết vì sao gia chủ của Lý gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, cường giả dưới trướng cũng liên tiếp tử vong."

Phong Khả hít một hơi: "Vốn Thiên Phạt thành sắp tiêu rồi, nhưng bởi vì cường giả của Lý gia chết bất đắc kỳ tử, kết quả hẳn phải chết cũng được giải quyết dễ dàng.

Dừng một chút, Phong Khả thần sắc mờ mịt, nói: "Chuyện tương tự còn xảy ra mấy lần."

Phong Nhiêu ngạc nhiên, vẻ mặt kinh ngạc: "Phụ thân, ngươi là đang hoài nghi trong Thần Phạt chi địa có cường giả cực kỳ khủng bố tồn tại, ngay cả ngươi... cũng không cảm thấy được?"

" Nếu người đó cảnh giới hơn ta, che giấu khí tức thì ta quả thật không cảm thấy được." Phong Khả gật đầu: "Chuyện Thiên Phạt thành có cường giả tọa trấn tam đại thế lực chắc cũng có người biết, chính vì vậy mà nơi này mới có thể tồn tại đến giờ, chưa biến mất. Bằng không, ngươi cho rằng tam đại thế lực thực sự có thể buông tha? Không triệt để phá hủy thành thị của chúng ta ư?"

Phong Nhiêu im lặng.

" Lần này, người đó đột nhiên xuất thủ đối phó Phạm Dạ, hẳn là để giúp ngươi và Thạch Nham, chỉ không biết hắn là bởi vì ngươi hay là bởi vì Thạch Nham." Phong Khả nhíu mày, đột nhiên nói: "Các ngươi đã gặp những ai?"

" Kiệt Tư Đặc, Tạp Phu và Phí Lan... Còn nữa, trên đường hắn biến mất một lúc, chắc là đi gặp người nào đó, nhưng ta không biết." Phong Nhiêu đáp.

" Kiệt Tư Đặc, Tạp Phu thì không thể, Phí Lan... Chân thần tam trọng thiên, dáng vògià nua, cho tới bây giờ chưa thấy bà ta có dị thường gì, tựa hồ thần trí cũng không tỉnh táo, chắc là không có khả năng. Có lẽ, chắc là hắn trên đường đã gặp người nào đó, nói không chừng người đó sở dĩ xứất thủ là vì hắn!" Phong Khả vẻ mặt biến đổi, nghiêm túc cân nhắc trong chốc lát rồi nói: "Hắn tuyệt không đơn giản, Nhiêu nhi, ngươi nếu có thể sử dụng chữ tình để trói buộc, để cho chúng ta sử dụng, tương lai tất sẽ là cường viện của chứng ta."

Phong Nhiêu thản nhiên cười.

"ừ, ngươi đi đi, ta muốn suy nghĩ tiếp." Phong Khả cũng không tiếp tục truy hỏi, nói.

Phong Nhiêu lập tức rời khỏi.

trong thạch thất, Thạch Nham nằm ở cạnh cửa sổ, cúi đầu quan sát dòng người trong Thiên Phạt thành, trong tay nghịch thạch cầu màu lam mua được từ cửa hàng của Phí Lan, ánh mắt dần dần sáng lên.

Một dòng thần thức vụt ra, bay vào trong thạch cầu, thạch cầu không có một chút ba động nào.

Nhíu mày, hắn cũng không nóng nảy, nhìn chàm chàm vào thạch cầu, quan sát trong chốc lát, lập tức vận chuyển tinh thần áo nghĩa, linh hồn tế đài chậm rãi rung chuyển, dùng tinh thần áo nghĩa để tìm hiểu bên trong thạch cầu.

Đồng thời, lồng ngực của hắn cũng có hào quang lấp lánh, hóa thành quang điểm như đom đóm nhanh chóng nhập vào thạch cầu.

Tinh thần áo nghĩa vận chuyển, dùng tâm thần khắc họa tinh thần quỹ tích. Tựa hồ đạt thành liên hệ vi diệu với biển sao trên trời.

Năng lượng Tinh thần rót vào thạch cầu, dần dần, thạch cầu kín bưng cũng hiện ra từng lô nhỏ.

Rầm!

Thức hải chấn động, tay trái đang nắm chặt thạch cầu đột nhiên được tinh quang quấn quanh, lực lượng áo nghĩa tế đài của hắn giống như đang có gắn kết tinh diệu với thạch cầu.

Tinh quang trong biển sao như mưa rải xuống, toàn bộ trút vào bên trong thạch cầu.

Trong lỗ nhỏ của Thạch cầu đột nhiên nở rộ tinh quang đẹp mắt, lực xuyên thấu cực kỳ kinh người.

Bốp bốp bốp.

Tinh quang chiếu vào vách tường, trong nháy mắt đã xuyên thủng, cửa sổ đột nhiên vỡ nát, ngay cả thạch thất của hắn, chỗ bị tinh quang chiểu vào cũng bị một kích xuyên thủng, đá yụÌỊ írơi rào rào.

Tiếng kinh hô đột nhiên từ trong thạch thất truyền đến, không ít võ giả dưới trướng Phong Khả có phản ứng, ai nấy giống như xông lên muốn hỏi đã phát sinh chuyện gì.