Trung tâm Tinh thần, là tinh thần chi bảo so với tinh thần chi tinh còn trân quý hơn rất nhiều, mà vật thần kỳ tinh diệu nhất của thiên ngoại phồn tinh chính là tinh hạch.
Phí Lan không nhanh không chậm nói ra chổ ảo diệu của tinh hạch, vẻ mặt có chút kỳ quái, cảm thấy Thạch Nham tu luyện tinh thần áo nghĩa, mà ngay cả cái này cũng không biết, quả nhiên là có chút ngu ngốc.
Thạch Nham giật mình, cười khổ không biết làm sao trả lời thế nào.
Hắn đến từ Thần Ân, ở đó, tinh thần áo nghĩa không có mấy người tu luyện, hoàn toàn không biết gì cả về những kỳ lạ có liên quan tới tinh thần, hắn một đường hồ đồ tu luyện đến bây giờ, về mặt tri thức đích xác phi thường nghèo nàn.
Ngay cả ở Liệt Diễm tinh vực, tinh thần áo nghĩa cũng là một loại phi thường hiểm thấy, rất ít người tu luyện thành công, có thể tinh thâm thì càng hiểm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hắn do dự trong chốc lát rồi bỗng nhiên nhìn về phía Phí Lan: "Tiền bối, ngươi sao minh bạch như vậy? Còn nữa, với cảnh giới tu vi của ngươi, vì sao lần đầu tiên gặp ta đã biết ta tu luyện tinh, thần áo nghĩa? Làm sao biết tinh hạch đó thích hợp với ta?"
Đây là chỗ hắn nghi hoặc nhất, cũng vì sao lại hoài nghi người âm thầm xuất thủ là Phí Lan.
Ngay cả cường giả bình thường của Liệt Diễm tinh vực cũng không quen thuộc với tinh thần áo nghĩa, bà ta là một võ giả Chân thần cảnh, hơn nữa tuổi xể chiều, lại biểu rất rõ, còn có thể nhìn ra sâu cạn của hắn, chẳng lẽ không đáng để hoài nghi ư?
" Chưa ăn thịt lợn thì chưa thấy lợn chạy à? Có gì mà lạ." Trong con mắt đục ngầu của Phí Lan dần dần hiện ra quang mang sáng rực: "Ta sống tới từng này tuổi rồi, cảnh giới tuy rằng không thể đột phá, nhưng tri thức vè phương diện cảnh giới áo nghĩa tất nhiên hơn xa ngươi, người Tu luyện tinh thần áo nghĩa trên người có khí tức độc đáo, người bình thường không rõ nhưng ta lại biết."
Thạch Nham cười cười, cũng không truy hỏi kỹ càng sự việc,nhưng nghi hoặc trong lòng không bởi vì những lời giải thích của bà ta mà vơi đi, chỉ có điều Phí Lan không muốn nói thì hắn cũng không mặt dày mày dạn gặng hỏi.
" Cơ thể của ta đã xảy ra chút biến hóa." Do dự một chút, Thạch Nham lại nói: "Tinh hạch đó đã dung nhập vào thần thể của ta, ở trong luồng khí xoáy ở đan điền của ta hình thành một mảng tinh đồ, có thêm một ngôi sao sáng, liệu có vấn đề hay không?"
Đây mới là mục đích hôm nay hắn tới đây.
Tinh hạch và Tinh thần vũ hồn dung hợp làm một, tinh vân hình thành trong luồng khí xoáy ở đan điền của hắn phi thường kỳ diệu, tốc độ hấp thu năng lượng tinh thần cũng đề thăng không chỉ năm lần, cảm giác vận dụng tinh thần chi lực khiến hắn cực kỳ thư sướng.
Chỉ là, hắn cũng không minh bạch lý do tình trạng này, cũng không biết liệu có tệ đoan gì không, cho nên khẩn trương.
Mắt Phí Lan như sáng hơn, nhìn hắn rồi, trầm mặc một hồi lâu rồi thì thào: "Đã hình thành tinh vân rồi ư?"
" Đúng vậy, hình thành một mảng tinh vân, phương thức hình thành thì ta cũng không nhìn rõ, không biết đối với ta có lực phản phệ không? Có nguy hiểm gì không?" Thạch Nham cẩn thận trả lời.
"Có gì mà nguy hiểm?" Phí Lan nhếch miệng: "Tiểu tử may mắn, dễ dàng hình thành tinh vân, ngươi chắc biết chỗ ảo diệu của tinh vân chứ? Yên tâm, không có bất kỳ tệ đoan gì đâu, phù hợp hoàn mỹ với tinh thần áo nghĩa của ngươi, tinh vân hình thành, có nghĩa là tinh thần áo nghĩa của ngươi đã thực sự đi vào quỹ đạo, tương lai chỉ cần tu luyện tốt thì tất nhiên có thể có một phen thành tựu. Tinh vân và tinh nguyên cổ thụ trong cơ thể ngươi là tinh hạch của thần thể, là ngọn nguồn của lực lượng, đối với thi triển cảnh giới và lực lượng của ngươi sẽ có đề thăng cực lớn."
"Ta biết." Thạch Nham mặt giàn ra, bỗng nhiên trầm tĩnh lại: "Một chút tệ đoan cũng không có ư?"
" Không có, đây là một bước mà người tu luyện tinh thần áo nghĩa phải bước qua." Phí Lan lạnh lùng cười: "Rất không tồi, một ngàn khối thần tinh thượng phẩm của ngươi bỏ ra rất đáng."
"Ta cũng cho rằng như vậy." Thạch Nham tươi cười rồi lập tức trầm mặc, trong lòng đang suy nghĩ gì đó.
Cả nửa ngày sau hắn bỗng nhiên xoay người đi ra sau, đóng cửa lại, khiến cho cửa hàng này từ bên ngoài không nhìn ra cảnh tượng bên trong.
Phí Lan khẽ nhíu mày, kinh ngạc nhìn hắn, không ngăn cản, muốn nhìn một chút muốn xem hắn rốt cuộc muốn dở trõ gì.
Cửa hàng đóng rồi, Thạch Nham hít một hơi, sắc mặt dần dần nghiêm túc, đi tới bên cạnh Phí Lan, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu thuẫn bài rồi bỗng nhiên nói: "Tiểu thuẫn bài đó ngươi có biết có chỗ nào kỳ diệu hay không?"
Phí Lan sắc mặt bình thản, có bất kỳ dị thường gì, lắc đầu rồi tùy ý nói: "Không rõ."
"Có thể cho ta nhìn chút không? Ta không mua. Chỉ nhìn một cái thôi, xin tiền bối cho phép!" Thạch Nham sắc mặt ngưng trọng, nghiêm túc thỉnh cầu.
" Vì sao?" Phí Lan nhíu mày.
" Có lẽ ta có thể vạch trần bí ẩn, xin tiền bối hỗ trợ?" Thạch Nham kiên trì.
Thân thể Phí Lan chậm rãi mấp máy, cau mày đi tới chỗ đống hàng, từ bên trong lấy tiểu thuẫn bài ra, nhìn trong chốc lát rồi mới giao cho Thạch Nham: "Xem thì được, nhưng đừng mang đi, vật này tuy rằng không quá lớn giá trị quá lớn nhưng đối với ta mà nói thì có ý nghĩa đặc biệt."
" Yên tâm, nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không mang ra khôi cửa hàng này." Thạch Nham vội vàng đáp ứng, lập tức hai mắt sáng rực, cẩn thận quan sát tiểu thuẫn bài.
Tiểu thuẫn bài không biết được thối luyện từ chất gì, không phải kim cũng không phải ngọc, cầm vào tay thì trầm trọng âm hàn, hai mặt trái phải cũng không có hoa văn, cũng không có bốn điểm lồi, thoạt nhìn thì không có chỗ nào kỳ lạ.
Ngón tay vỗ nhẹ tiểu thuẫn bài, Thạch Nham chậm rãi nhắm mắt lại dùng thần hồn để cảm ứng.
Linh hồn tế đài chậm rãi xoay chuyển, thần hồn bồng bềnh trên linh hồn tế đài, ấn ký kỳ lạ ở mi tâm sáng ngời, năm đóa huyết tinh vân đoàn dần dần hiện rõ, tựa hồ có lực lượng kỳ lạ nào đó thấu ra.
Tiểu thuẫn bài rất bình thường, không có ánh sáng chiểu ra, nhưng một mặt của thuẫn bài dần dần hiện lên hoa văn, rất nhanh, một ấn ký huyết tinh vân đoàn lộ mặt ngoài thuẫn bài.
Năm đó vân màu máu trong Tiểu thuẫn bài giống hệt ấn ký trên trán thần hồn hắn, không có ánh sáng, không có bất kỳ lực lượng na hiện ra, nhưng lại tạo cho người ta một loại cảm giác quỷ dị, như là con ngươi màu máu, đang âm thầm nhìn trộm, khiến cho người ta không thoải mái.
Vù.
Một dòng tử vong chi lực từ đầu ngón tay bắn ra, nhập vào ấn ký màu máu của tiểu thuẫn bài.
Một dòng điện quang màu máu từ trong ấn ký bắn ra, tiểu thuẫn bài truyền đến tiếng ong ong thê lương, thuẫn bài to bằng lòng bàn tay phút chốc biến ảo, thành cao ba thước, rộng hai thước, một mặt có ấn ký màu máu tỏa ra ánh sáng màu máu yêu dị.
Mặt khác thì hiện ra vô số hoa văn rườm rà, nghiễm nhiên thành trận đồ phi thường thần kỳ, ẩn chứa một cô năng lượng ba động tà ác.
Một tay cầm tinh xảo từ mặt này chậm rãi hiện ra, tựa hồ chuyên môn dùng để nhấc.
Quang mang Đỏ như máu không khác gì ánh sáng từ Huyết Văn Giới tỏa ra, ấn ký màu máu cực kỳ rõ ràng trên thuẫn bài, năm đóa vân màu máu trình ra năm hàng dài màu máu, như là một cái miệng khổng lồ muốn cắn nuốt tất cả, tựa hồ có thể cắn nuốt tất cả nguồn sáng năng lượng.
Bịch.
Cự thuẫn rơi xuống đất, nền đá của cửa hàng lập tức vỡ nát, hai phần ba thuẫn bài không ngờ như cương đao sắc bén cắm xuống dưới.
Thạch Nham hoảng sợ.
Cự thuẫn nặng vạn quân, quả thực có thể so với một ngọn núi cao cả ngàn mét, ngay cả nhục thân chi lực của hắn cũng không thể giữ được cự thuẫn, thể cho nên vừa biển lớn thì nó đã rơi xuống đất.
Phí Lan đứng phía sau, con mắt đục ngầu sáng lên, rồi lập tức lại khôi phục bình thường, yên lặng nhìn về phía hắn, không tỏ vẻ gì, cũng không ngạc nhiên, cũng không mở miệng nói một câu nào, chỉ nhìn hắn, rất bình tĩnh, giống như chuyện này không liên quan gì tới bà ta
Hít sâu một hơi, Thạch Nham vươn tay ra nắm tay nắm của cự thuẫn rồi nhấc lên.
Hây.
Gầm nhẹ một tiếng, lực lượng toàn thân của Thạch Nham tăng vọt, gân mạch và cơ nhục trong thần thể giống như núi lửa bạo phát.
Ầm.
Cự thuẫn nhô lên trên một thước rồi lại đột nhiên trầm xuống, trực tiếp cắm sâu xuống đất.
Bản thân Thạch Nham cũng cắm đầu xuống, nửa thân thể chui vào trogn đất.
Với lực lượng củá hắn, thi triển man lực của nhục thân không ngờ vẫn không thể nhấc được cự thuẫn lên, bản thân còn bị lực lượng trầm trọng ép vào đất, cự thuẫn này không biết nặng tới mức nào.
Thạch Nham vẻ mặt kinh hãi, kịch liệt thở phì phò, trong ánh mắt là thần thái khiếp sợ đến tột đỉnh.
Hắn ở cảnh giới Thần Vương nhị trọng thiên, nhục thân cực kỳ cường hãn, lực lượng có thể bộc phát ra co thể so với Thần Vương đỉnh phong, nhưng thuẫn bài này lại trầm trọng đến mức ngay cả hắn cũng không thể nhấc lên được, chẳng phải là so với ngọn núi vạn trượng còn nặng hơn ư?
Chẳng lẽ nó có thể so với một viên tinh thần bằng thực chất ư?
Thạch Nham trong lòng nổi lên sự sợ hãi.
Chủ nhân Có thể sở hữu cự thuẫn, ngự động dễ dàng như dị bảo, thậm chí có thể dụng lực lượng ném thuẫn bài thì phải có lực lượng khủng bố cỡ nào đây?
Hắn khẳng định cho dù là võ giả Nguyên Thần cảnh cấp bậc như Tạp Tu Ân, Lạp Tắc Nhĩ cũng đừng hòng ngự động cự thuẫn một cách tùy tâm sở dục, có lẽ Lỵ An Na cũng chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần, nhưng vận dụng thuần thục thì chưa chắc.
Thạch Nham lập tức ngây dại, sắc mặt ngưng trọng từ dưới đất chui lên, liên tục hô hấp để mình tỉnh táo lại, một hồi lâu mới nhìn Phí Lan, không nói gì.
" Đừng nhìn ta, ta cũng không biết là sao? Không biết tiểu thuẫn bài này kỳ lạ như vậy, trước khi nó biến hỉnh thì nó vân nhẹ mà." Phí Lan lạnh lùng nói.
" Ắn ký màu máu trên Thuẫn bài ta đã thấy, cũng có chút quan hệ với ta." Thạch Nham nghiêm túc nói.
"ừ ra một chút một chút quan hệ cũng không có thì tiểu thuẫn bài này sẽ không phát sinh biến hóa ." Phí Lan cười cười: "Nhưng ta vẫn không thể bán cho ngươi được, ngươi thu nhỏ nó lại cho ta, rồi để lại chỗ cũ đi, ta cũng không có hứng thú với bí mật trên người ngươi, ngươi nếu không muốn mạnh mẽ cướp đoạt thì về đi, ta không còn gì để nói cả."