Sát Thần

Chương 873: Vật của thần tộc



trong ảo trận bên ngoài cấm Hồn đài, truyền đến nhưng tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, giống như sinh vật khủng bố nào đó đã thoát khỏi lồng, vồ mồi trong ảo trận.

Đám cường giả của tam đại thế lực quay lại, ai nấy sắc mặt chật vật trở về Cầm Hồn đài.

Những người này, lúc tới cấm Hồn đài, rất nhiều người bị thương trên người, còn có mấy người thiểu mất tay chân, máu tươi đầm đìa, vẻ mặt sợ hãi.

Đám người Thạch Nham trong khu vực lượn lờ của thiên hỏa, vẻ mặt quái dị nhìn đám người Phạm Hạc, nghe những tiếng gào thét bên ngoài nhưng lại không hề cao hứng.

Trong Cấm Hồn đài cộ yêu hoa vồ mồi, vốn tưởng rằng ở bên ngoài ảo trận sẽ an toàn hơn một chút, nào ngờ cũng đầy hung hiểm, trong nhất thời, tất cả mọi người nổi lên cảm giác bất đắc dĩ và tuyệt vọng.

Đám người Phạm Hạc tiến vào cấm Hồn đài, liếc về phía Thạch Nham một cái, cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, không biết bọn họ phòng vệ tầng tầng như vậy rốt cuộc là muốn gì.

Bọn họ rất nhanh đã biết được nguyên nhân.

Yêu hoa vừa Tiến vào ảo trận một lần nữa phản hồi cấm Hồn đài.

Một cường giả Thần Vương tam trọng thiên dưới trướng Áo cổ Đa, một tay bị gãy, đang sắc mặt tái nhợt băng bó, thình lình phát hiện tâm linh bất an, vừa ngẩng đầu thì phát hiện một đóa hoa yêu dị bọc một quái nhân bay tới.

Hắn theo bản năng há miệng, muốn hét lên, nhưng chưa kịp phát ra thanh âm thì thần thể đã bị nụ hoa của yêu hoa nuốt gọn.

Răng rắc!

Tiếng nhai xương lại từ trong nụ hoa của yêu hoa truyền ra, máu tươi bắn ra, vụn xương cốt bị nhổ ra, người đó chết thảm tại chỗ.

Yêu hoa càng lúc càng tươi, trên khuôn mặt của quái nhân huyết nhục cũng ngưng luyện, chỉ là mắt hắn vẫn nhắm chặt.

Đám người Phạm Hạc quá sợ hãi, tựa hồ ý thức được gì đó.

"Tránh đi!"

Bích Thiên hét lên.

Một cường giả dưới trướng hắn lập tức phản ứng, vội vàng lui về phía sau.

Chỉ là ở trong cấm Hồn đài, tốc độ tránh né không bằng được sự truy đuổi của yêu hoa.

Mọi người trơ mắt nhìn hắn bị yêu hoa nuốt sống, bị nhai xương, cũng chết thảm trong nháy mắt.

Yêu hoa giống như không biết mỏi mệt, tiêu hóa vài giây rồi lại hành động.

Trong nhất thời, võ giả của tam đại thế lực đều hét thảm, liều mạng lui về phía Cấm Hồn đài.

Những người này, không biết sự tà dị của cấm Hồn đài, mấy người trong đó vô ý giẫm lên xích sắt, một thân huyết khí bị hút sạch, chỉ còn lại da bọc xương.

Cũng may hàn khí trên thạch đài đều bị Huyền Băng Hàn Diễm hấp thu hết rồi, nếu không thì còn có người xui xẻo, trực tiếp bị đóng băng mà chết.

Cường giả của Tam đại thế lực liên tục hét lên, tận lực né tránh yêu hoa.

nhưng yêu hoa lại như có mắt, mỗi khi cắn nuốt xong một người tất sẽ chọn lựa mục tiêu mới, cấm Hồn đài tuy lớn, nhưng tốc độ của nó cực nhanh, bất luận võ giả của tam đại thế lực rải rộng đến đâu thì luôn có một người gặp nạn.

Không ngừng có người bị yêu hoa nuốt sống, đám người Phạm Hạc và Áo Cổ Đa thúc thủ vô sách, ở đây không thể phóng thích lực lượng áo nghĩa, chỉ có nước bỏ chạy.

Nhưng dù vậy, vẫn không có ai rời khỏi rời khỏi cấm Hồn đài, lao về phía ảo trận bên ngoài.

Tựa hồ sự hung hiểm bên ngoài so với yêu hoa trong cấm Hồn đài còn khủng bố hơn.

Lược đoạt giả không ai cười nhạo, không hề vui sướng khi người gặp họa, bọn họ đã kinh lịch qua bài học thảm thống lúc trước, đều rất đồng cảm.

Tai ương của tam đại thế lực Lúc này giống như vận mệnh tương lai của bọn họ, nhìn các võ giả của tam đại thế lực lần lượt bị nuốt, mà yêu hoa thì càng lúc càng tươi, da mặt của quái nhân trong yêu hoa cũng càng lúc càng hồng hào, rất nhiều người trong lòng đã tuyệt vọng.

" Bích Thiên tiền bối, bảo người của ngươi tới đây, ta bảo hộ ngươi cũng không sao, coi như trả nhân tình ngươi không giết Tạp Thác." Đúng vào lúc này, Thạch Nham đột nhiên hô khẽ một tiếng.

Phía trước hắn, biển lửa tách ra một thông đạo, đủ cho một người đi thẳng.

Bích Thiên sửng sốt, nhìn về phía hắn, ánh mắt hiện ra tia sáng kỳ dị.

Bích Nhu vẻ mặt phấn chấn, không đợi phụ thân nàng ta hạ lệnh đã là người thứ nhất xông tới.

Nàng ta cách yêu hoa gần nhất, sợ sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp, lúc này cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp xông tới, tiến vào khe hở do biển

Biển lửa mãnh liệt, năng lượng cực nóng phô thiên cái địa, tựa hồ có thể đốt cháy tất cả.

Nhưng khi Bích Nhu tiến vàỏ thì biển lửa không có gì dị thường, cái khe cũng chưa khép lại.

Trong Tam đại thế lực, Bích Nhu là người thứ nhất bình yên vô sự, đi vào trong đám lược đoạt giả.

" Thạch Nham! Ngươi làm gì vậy?" Ba Lôi Đặc gầm lên.

Đoàn người Lạp Tắc Nhĩ, Giới Y, bao gồm cả không ít thủ lĩnh lược đoạt giả cũng đều tức giận nhìn về phía hắn, sắc mặt âm lãnh.

Thạch Nham nhíu mày, trầm giọng nói: "Ta nợ Bích Thiên nhân tình, hiện tại muốn trả, các ngươi ai có ý kiến?"

Dừng một chút, hắn thấp giọng quát: "Nếu có ý kiến thì cút ra ngoài cho ta! Lão tử không hầu hạ nữa!"

Lời vừa nói ra, tất cả lược đoạt giả câm như hến, không ai dám nói gì.

Nếu không phải ở trong cấm Hồn đài, nếu không phải có yêu hoa quấy phá, đám lược đoạt giả phản bác này tất sẽ giận dữ, thậm chí sẽ ra tay.

Chỉ là, ở đây, tính mạng của tất cả lược đoạt giả đều nằm trong tay một người là hắn.

Hắn nếu khó chịu, đuổi người phản kháng ra khỏi biển lửa, vậy chẳng khác nào có thêm một khối lương thực cho yêu hoa.

Bởi vậy, tuy rằng lòng đầy phẫn nộ, nhưng không ai dám nhiều lời.

Một cường giả dưới trướng Lý Nhạc Phong bị yêu hoa truy đuổi, đột nhiên mắt sáng lên, nhìn thấy nhìn thấy hy vọng, lao về phía khe hở mà hỏa diễm của Thạch Nham tách ra.

Nhưng mà, thân ảnh của thân ảnh mới tiến vào khe hở của biển lửa thì biển lửa lập tức khép lại.

Thần thể của hắn lập tức bị hỏa viêm bao phủ, trong khói lửa, thần thể của hắn trực tiếp bị đốt cháy.

"Ta cho phép các ngươi vào à?" Thạch Nham sắc mặt lãnh liệt, thản nhiên: "Nói Trừ người của Bích Thiên ra, ai dám mạo muội tiến vào sẽ chết!"

Đám người Tạp Tu Ân và Tử Diệu lại không có trong đây, không biết bởi vì nguyên nhân gì mà tới muộn, cho nên, bên trong mọi người có giao tình với và chỉ có Bích Thiên.

Trừ Bích Thiên ra, bất luận đám người Áo cổ Đa hay là Thác Hải, Mạc Ny Tạp, hoặc là Cửu Tinh thương hội Lý Nhạc Phong, Phạm Hạc đều là cừu địch, hắn tất nhiên sẽ không khách khí.

Hắn vừa quát như vậy, người vốn có tâm tư đồng dạng, muốn xông vào biển lửa đều sắc mặt biến đổi, đồng thời tỉnh táo lại.

Chỉ có người của Bích Thiên thì lộ ra vẻ vui mừng, vẻ mặt phấn chấn.

" Đi thôi." Bích Thiên hơi do dự, vào lúc này, cũng mặc kệ hành động của hắn có làm Phạm Hạc tức giận hay không, kêu lên: "Tới chỗ Thạch Nham."

Đám người A Lạp Đức nghe hắn nói như vậy, ai nấy như được đại xá, đều mừng như điên chạy lên, thuận theo khe hở của hỏa diễm, tụ tập với bên lược đoạt giả.

Chỉ là, bọn họ vẫn duy trì một chút khoảng cách với lược đoạt giả, vẻ mặt cẩn thận, sợ lược đoạt giả đột nhiên hạ sát thủ.

Người của Bích Thiên cũng không nhiều, nhưng nhân số của lược đoạt giả lại khổng lồ,dưới trạng thái linh hồn tế đài bị cấm chế, lược đoạt giả muốn giết họ thì cũng không khó khăn, cho nên bọn họ sợ hài.

" Không có sự cho phép của ta, ai dám xuất thủ lung tung thì đều cút ra ngoài cho ta!" Thạch Nham sắc mặt lạnh lẽo, liếc các lược đoạt giả một cái: "Nếu muốn sống thì an phận một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Không ai dám trả lời.

Ngay cả Phong Khả cũng tạm thời trầm mặc, đều minh bạch, nếu dám xung đột với Thạch Nham thì chỉ có đường chết.

Rất nhanh, thuộc hạ của Bích Thiên đều tiến vào biển lửa của Thạch Nham, đại thống lĩnh Bích Thiên đi cuối cùng, do dự một chút rồi chắp tay với Phạm Hạc: "Ngại quá, ta muốn tìm đường sống cho thuộc hạ, các ngươi... tự cầu thêm phúc đi."

Nói xong, Bích Thiên tiến vào biển lửa, đứng với thuộc hạ của hắn.

Đoàn người Phạm Hạc, Lý Nhạc Phong, Thác Hải, Mạc Ny Tạp, Áo Cổ Đa ai nấy sắc mặt khó coi, nhưng cũng không biết nói gì.

Hành động của Bích Thiên tuy rằng không nói nghĩa khí, nhưng cũng không có gì đáng trách, để tay lên ngực tự hỏi, nếu Thạch Nham nguyện ý tách ra một đường cho họ, bọn họ cũng sẽ không để ý tới tình nghĩa mà tiến vào, tìm đường sống cho thuộc hạ của mình.

Tuy rằng khó chịu, nhưng bọn họ cũng biết chỗ khó xử của Bích Thiên, biết Bích Thiên chỉ có tới đó mới là cách làm sáng suốt.

" Bích Thiên tiền bối, ảo trận bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Thạch Nham bỗng nhiên truy hỏi.

Bích Thiên vẻ mặt chua sót, hơi thả lỏng một chút: "Bên ngoài có rất nhiều mãnh thú không biết tên, cực kỳ khủng bố, vồ mồi ở ảo trận bên ngoài, huyết tinh tàn bạo, rất nhiều người của chúng ta đã bị trảm sát trong nháy mắt."

"Trước khi chúng ta vào làm gì có mãnh thú? Chẳng lẽ các ngươi đã đụng phải ?" Thạch Nham ngạc nhiên.

Lắc đầu, Bích Thiên nói: "Trước khi chúng ta đến cũng không đụng phải, nhưng sau khi chúng ta trở về ảo trận, không bao lâu sau thì liền phát hiện đại lượng mãnh thú, trong đó đại đa số là cấp mười một, có lẽ... Còn có cả mãnh thú cấp mười hai tồn tại."

" Cấp mười hai? Có thể so với cảnh?" Thạch Nham hoảng sợ.

" Không thấy, có điều nghe thấy một tiếng gầm rất khủng bố. Nhưng mãnh thú cấp mười một thì ta đã tận mắt nhìn thấy! Mãnh thú này không phải yêu tộc, tựa hồ là dị chủng, chưa từng xuất hiện trên Liệt Diễm tinh vực chúng ta, cực kỳ đáng sợ!" Bích Thiên vẻ mặt sợ hãi: "Yêu hoa này thì là sao? Vừa rồi khi Chúng ta rời khỏi đâu có thấy?"

" Cũng bỗng nhiên mọc ra, từ trên một tấm bia đá vỡ vụn bay ra, dựa theo lời nói của Kiệt Tư Đặc thì hình như là là Minh Ngục yêu hoa, tiền bối biết không?"

"Ta không phải luyện dược sư nên không rõ. A Lạp Đức đâu?"

" Cảnh giới luyện dược của ta không cao, kiến thức hữu hạn, cũng không biết."

"Ta biết Minh ngục yêu hoa!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ở ngoài Biển lửa, Phạm Hạc, hội trưởng của Cửu Tinh thương hội đột nhiên kinh hãi hét lên, vẻ mặt hoảng sợ, nói: "Nếu là Minh ngục yêu hoa thì ta nghĩ ngươi nên để chúng ta vào, nếu không thì các ngươi đừng hòng sống sót!"

Lời nói này của Phạm Hạc nói rất chém đinh chặt sắt.

Thạch Nham nhíu mày: "Liên quan gì tới cho các ngươi vào?"

Phạm Hạc là hội trưởng của Cửu Tinh thương hội, một trong những tồn tại đỉnh phong nhất của Liệt Diễm tinh vực, kiến thức tất nhiên bất phàm, hắn biết chuyện của Minh ngục yêu hoa cũng không nằm ngoài dự liệu của Thạch Nham.

Lúc Thạch Nham và Bích Thiên nói chuyện, thanh âm cố ý phóng to, muốn để người của tam đại thế lực nghe thấy, giúp hắn biết rõ hơn về bí ẩn của Minh ngục yêu hoa, không ngờ thực sự có hiệu quả.

" Minh ngục yêu hoa là vật của thần tộc, Phạm Hạc gằn từng chữ.