Ba gã cường giả bị xích sắt cuốn lấy, cơ hồ chết thảm trong nháy mắt.
Một người Trong đó chính là cung phụng của nhà Lý Nhạc Phong, cường giả cảnh giới Nguyên Thần nhất trọng thiên, cũng không có một chút phản kháng.
Xích sắt hút Êết huyết nhục chi năng của bọn họ, chỉ lưu lại một tấm da khô, rơi xuống mặt đất, tử khí trầm trầm.
Lược đoạt giả và võ giả của tam đại thế lực vào lúc này đều ý thức được không ổn, tim đập nhanh, loại cảm giác này đến từ sâu trong linh hồn, giống như bị độc xà vô hình nhìn chàm chàm, tùy thời sẽ bị cắn một phát.
Không ai biết nên làm gì.
Theo bản năng, võ giả của tam đại thế lực lặng lẽ tới gần Thạch Nham.
Bọn họ cũng không nói ra được nguyên do, chỉ cảm thấy tới gần biển lửa xung quanh Thạch Nham một chút thì có thể an tâm hơn.
Chỉ là, Thạch Nham được mọi người ỷ lại thì căn bản không cao hứng nổi, sâu trong linh hồn, cảm giác bất an càng lúc càng lớn.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn vào khối tấm bia đá đó.
trên tấm bia đá, tổng cộng có hai đóa đồ án yêu hoa cực đại, trong đó một đồ án yêu hoa cực kỳ tiên diễm, ngay cả màu đỏ cũng nhìn rõ.
Yêu hoa đó chính là đóa đã hấp thu huyết nhục chi năng rồi khắc lên tấm bia đá.
Lúc này, bên trong yêu hoa, lờ mờ hiện lên một khuôn mặt, dần dần rõ ràng, tuấn mỹ dị thường, nhắm chặt mắt, tạo cho người ta một loại ảo giác sinh cơ rất mạnh, giống như tùy thời có thể từ trong tấm bia đá đi ra.
Bốp bốp bốpl
trong Cấm Hồn đài, một khối thạch đài đột nhiên vỡ ra, mảnh băng bắn ra, giống như mưa sao sa, bắn ra bốn phía.
Rất nhiều võ giả bị mảnh băng bắn vào người, thần thể trong nháy mắt đã nứt nẻ, thành một khối băng bị rạn, cũng may là cực hàn chi lực của thạch đài này đã hao tổn rất nhiều, bằng không, khối băng đã trực tiếp vỡ vụn rồi.
Thạch Nham không quan tâm tới thay đổi của thạch đài, hai mắt vẫn nhìn tấm bia đá đó, hắn phát hiện rõ ràng, đuôi lông mày của khuôn mặt trên tấm bia đá đang giật giật.
Trong lòng hoảng sợ, hắn cơ hồ lập tức ý thức được, tên thần tộc bị thương nặng trong tấm bia đá đang sắp thức tỉnh.
Hấp thu nhiều thân thể máu thịt như vậy, cuối cùng còn nuốt huyết nhục của một cường giả Nguyên Thần cảnh, người này, ý thức tựa hồ đã bắt đầu tụ lại.
Cấm Hồn đài nứt ra, lại khiến hơn mười cường giả của tam đại thế lực chết thảm trong nháy mắt, cũng dẫn phát sự dị thường nào đó.
Gừ gừ gừ.
Mãnh thú cuồng bạo rít gào, từ bên ngoài ảo trận truyền đến, từng con mãnh thú tựa hồ đã nổi điên, giống như muốn lao tới cấm Hồn đài, từng cô hung sát chi khí như gió bão thổi tới.
Ầm ầm.
Cấm Hồn đài tự truyện chấn động mãnh liệt, tựa hồ ở trong khu vực vô hình, đang bị mãnh thú va chạm. Nguồn: http://truyenfull.vn
Từng tấm bia đá đang dựng đứng, chậm rãi lay động, như muốn rơi xuốn.
Khuôn mặt tuấn mĩ đó, da mặt run run, đuôi lông mày cũng nhướn lên, nhắm mắt lại, giống như đang nở một nụ cười đắc ý âm lãnh.
Từng sợi xích sắt nói với bia đá giống như bị kích phát lực lượng, trở nên tươi sống, hóa thân như giao long, đột nhiên bay lượn trong cấm Hồn đài.
Ba mươi hai nơi giam cầm, mỗi một nơi giam cầm đều có dựng tấm bia đá, môi một bia đá đều nối với xích sắt, hai mươi cấm địa có mười một bia đá, mười cái có mười hai tấm bia đá, hai cái có mười ba tấm bia đá, mỗi một tấm bia đá đều gắn xích sắt, tổng cộng có ba trăm sáu mươi sáu tấm bia đá, ba trăm sáu mươi sáu sợi xích sắt.
Nhiều xích sắt như vậy, lúc này đều giống như giao long, thành một cái khóa dài câu hồn trong cấm Hồn đài, đang cuồng loạn bay lượn.
Mỗi một ngóc ngách của cấm Hồn đài lúc này đều biến thành nơi hung hiểm cực độ, không có bất kỳ một khu vực nào có thể triệt để tránh được xích sắt quấn.
Trên một tấm bia đá Trong đó lờ mờ hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ, đang nhắm mắt lại cười.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, trong vài giây ngắn ngủi, ít nhất hơn mười người bị xích sắt cướp đi sinh mệnh, một thân huyết nhục chi tinh bị xích sắt hút đi, rót vào trong đồ án yêu hoa trong từng tấm bia đá. Yêu hoa trên Mỗi một tấm bia đá có được huyết nhục bổ sung, đều trở nên kiều diễm, trông rất sống động, tựa hồ muốn từ tấm bia đá nở rộ ra.
Khu vực của Thạch Nham tụ tập rất nhiều lược đoạt giả, tôn thất thảm trọng nhất, có hơn phân nửa người đã chết.
Biển lửa do Địa Tâm Hỏa hình thành cũng không thể ngăn cản xích sắt càn quét, ngược lại xích sắt bắn tới, bị Địa Tâm Hỏa đốt, trở nên đỏ rực như bàn là, uy lực không ngờ còn lớn hơn, một khi chạm vào lược đoạt giả, lập tức thiêu cháy thần thể của bọn họ.
Tất cả mọi người đều sợn hãi.
Mãnh thú vẫn đang va chạm với cấm Hồn đài, giống như mà đâm vỡ Cấm Hồn đài.
trong Cấm Hồn đài, xích sắt vắt ngang, đang tận tình câu hồn, coi tam đại thế lực và lược đoạt giả trở thành lương thực huyết nhục.
Những kẻ Đáng thương này đại đa số đều là võ giả Thần Vương, Nguyên Thần cảnh, bởi vì linh hồn tế đài bị giam cầm, lực lượng áo nghĩa không phóng thích ra được, đều trở thành mục tiêu yếu đuối, liên tiếp tử vong, không có sức phản kích.
" Tách ra! Đừng tụ tập cùng một chỗ!" Phong Khả phản ứng trước tiên, đột nhiên hét to: "Lập tức tách ra!"
Lược đoạt giả tụ tập ở cùng một chỗ, xích sắt vung tới đến hơn mười sợi, mỗi một sợ bị Địa Tâm Hỏa nung đỏ, đều đỏ rực như bàn là, uy lực càng khủng bố hơn.
Khu vực càng nhiều người thì càng khó tránh né, xích sắt này quét đến, lược đoạt giả chết thảm, va chạm vào nhau, ngay cả tránh né cũng khó.
Ngược lại, võ giả của tam đại thế lực vốn cực kỳ phân tán, ngược lại không chịu tổn thất nhiều, người cảnh giới cao thâm, nội lực trong thần thể cường hãn, còn có thể tránh được, không đến nỗi bị xích sắt cuốn lấy.
Đoàn người Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông cũng đều ý thức được lúc này tụ tập cùng một chỗ chỉ tổ thương vong nhiều hơn, cũng hét lên, bảo mọi người tản ra.
Trong nhất thời, những lược đoạt giả lúc trước liều mạng tụ tập bên cạnh Thạch Nham lúc này lại nhao nhao bỏ chạy, không dám ở lại.
Cũng chỉ có số ít người bọn Tạp Thác và Phong Nhiêu còn dám đứng yên tại chỗ với Thạch Nham.
Biển lửa do Địa Tâm Hỏa hình thành sớm đã bị hắn thu liễm, chỉ còn lại có có một dúm lửa đậu trên vai Thạch Nham: "Xích sắt này cứng lắm, với năng lực của ta cũng cần mấy ngày mới có thể triệt để đốt chảy được, mấy ngày đủ để xích sắt giết chết tất cả mọi người rồi."
Thạch Nham gật đầu, sắc mặt trầm toọng: "Ta minh bạch, vật mà thần tộc thối luyện, tất nhiên không phải dễ dàng bị đốt chảy, không liên quan tới ngươi."
Chu Tước Chân Hỏa cũng bay trở về: "Yêu hoa đó rất lợi hại, ta toàn lực đốt cháy, cần nửa tháng mới có thể triệt để làm nó tan chảy. Nhưng nó trốn vào bia đá, ta cũng không thể đốt được nữa, tấm bia đá này không biết làm bằng chất gì, sức miên dịch đối với hỏa viêm cực lớn, tựa hồ biết nhược điểm của yêu hoa, đặc biệt dùng để che chở cho yêu hoa không bị biển lửa luyện hóa thành tro tàn."
Thần tộc tự xưng là chủng tộc hoàn mỹ nhất, chẳng những sức chiến đấu khủng bố, trí tuệ cũng cao thâm khó có thể tưởng tượng, bọn họ kiến tạo cấm địa này, tất nhiên tất cả vấn đề đều đã nghĩ thấu, hình thành của bia đá và yêu hoa, mỗi một bố cục đều trải qua thâm tư thục lự, cũng không phải có thể dễ dàng phá hủy.
Trận trượng người ta dùng mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm để làm ra, nếu bị phá một cách đơn giản, thế chẳng phải là vũ nhục thần tộc thần tộc có?
Vào lúc này, Thạch Nham bỗng nhiên sùng bái tên tiền bối đó.
Người Tu luyện hỗn loạn chi lực, mặc dù bị giam cầm, lại không biết dùng phương pháp nào, không ngờ thoát ra được, tựa hồ còn đánh bại Tự Tại Thiên vương của thần tộc, một tia tàn năng giam cầm Tự Tại Thiên Vương điện ở ngoại vi, lực lượng khủng bố như vậy quả thực khiến hắn không dám tưởng tượng.
Người đó, dựa theo suy đoán của Kiệt Tư Đặc thì chắc ở Thủy Thần chi cảnh!
Hắn chắc cũng là một trong Bát hỗ tòng, nếu như vậy, chủ nhân của Huyết Văn Giới thì cường hãn cỡ nào.
Những suy nghĩ liên tiếp như điện quang hiện lên trong đầu, Thạch Nham hít sâu một hơi, bỗng nhiên ý thức được trên người mình gánh vác trọng trách nào đó.
Một trong Bát hỗ tòng bị thần tộc giam cầm ở đây, chính là người mạnh nhất, được đối đăi đặc thù, vẫn mà hắn vẫn thoát được, còn dấy lên biển cố cực lớn, khiển Tự Tại Thiên vương của thần tộc bị thương nặng, thậm chí là tử vong. Từ điểm này cho thấy, chủ nhân của Huyết Văn Giới và chủng tộc tự xưng là thần chắc là hai bên đối lập nhau.
Như vậy thân là người thừa kể của Huỵết Văn Giới, ý nghĩa tồn tại của mình có phải cũng là để phản kháng thần tộc hay không, ý nghĩa của cuộc sống có phải là phá hủy tất cả của thần tộc hay không?
" Thạch Nham, Phong Khả hét to, thần thái hoang mang: "Phải tìm ra hàng không hành của tinh đồ, chúng ta phải rời khỏi đây, quyết không thể kéo dài được nữa!" Dừng một chút, hắn lại hét to: "Thạch Nham tu luyện tinh thần áo nghĩa, chỉ có hắn cầm tinh đồ mới có thể tìm ra một con đường sống cho mọi người!" Lời nói này của hắn là nói cho cường giả của tam đại thế lực nghe.
Trong lúc nói, Phong Khả lao về phía Thạch Nham, tinh đồ bị hắn ném cho Thạch Nham.
Đám người Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông, Kiệt Tư Đặc cũng từ xa nhìn về phía hắn, ánh mắt lo lắng.
Phạm Hạc cũng nhìn về phía này.
Lược đoạt giả và cường giả của tam đại thế lực đều đang bị xích sắt trong Cấm Hồn đài tàn sát, mỗi một giây đều có người tử vong, ở nơi linh hồn tế đài bị giam cầm, bọn họ thành sơn dương đợi làm thịt, không gian sinh tồn càng lúc càng hẹp.
Bên ngoài, tam đại thế lực đã chứng minh, sự khủng bô của mãnh thú còn kinh hơn, một khi tiến vào ảo trận thì tựa hồ còn có thể chết nhanh hơn.
Tất cả mọi người đều ký thác hy vọng lên tinh đô, ký thác trên người Thạch Nham, đang đợi hắn có thể dẫn dắt mọi người rời khỏi đây, rời khỏi tuyệt địa ắt phải chết này.
Tinh đồ bay trong hư không, dần dần tới gần Thạch Nham, nằm ngoài ý liệu, cường giả của tam đại thế lực vì tinh đồ mà đến, mắt thấy tinh đồ bay về phía Thạch Nham thì không ai ra tay cướp đoạt.
võ giả của Tam đại thế lực không ai trả lời, ngầm đồng ý để tinh đồ vào tay Thạch Nham, lúc tránh né xích sắt quân tới còn đều lưu ý tới tinh đồ.
Tinh đồ do Bất hủ mộc khắc thành, bay trong hư không, dần dần tới gần Thạch Nham.
" Linh hồn tế đài của ta bị giam cầm, tinh đồ chi lực không thể vận dụng, đưa tinh đồ cho ta thì ta cũng không tìm được đường ra." Thạch Nham cười khổ, nhìn tinh đồ bay tới, có chút không muốn nhận.
Bởi vì bản thân hắn cũng biết mình vô kế khả thi.
" Ngươi có thể." Một dòng niệm đầu từ trong Huyết Văn Giới truyền đến, là thanh âm của giới linh: "Ta sẽ giúp ngươi một tay."