Sát Thần

Chương 890: Liên thông với cố thổ



Thạch Nham ngồi xếp bằng trong khe không gian tinh mịn, mắt nhắm lại, thần thái trầm tĩnh như nước.

Tộc nhân Cự nhân tộc và cường giả đến từ Liệt Diễm tinh vực đều ở chỗ vách đá yên lặng chờ, có chút kích động trong lòng.

Nguyện vọng mấy vạn năm, hôm nay sắp được thực hiện!

Phá vỡ vách tường hư không, nối hai tinh vực xa xôi, đây là hành động vĩ đại như thế nào?

Chiến sĩ Cự nhân tộc mắt đã ươn ướt, chờ một ngày này, đã chờ cả mấy vạn năm rồi, đều nắm chặt quyền đầu, cả người run rẩy.

Bọn họ có chút sợ sẽ thất bại.

" Không sao, nhận thức của tiểu tử này đối với không gian chi lực cực kỳ thấu triệt. Hắn có thể." Lão già Cự nhân tộc không khỏi trấn an mọi người.

Thạch Nham không nghe thấy bọn họ nói chuyện, sự chú ý tập trung chưa từng có, linh hồn tế đài điên cuồng xoay tròn.

Từng tầng sóng gợn không gian từ trong thần thể hắn khuếch tán ra, chậm rãi rót vào Không huyễn tinh, tinh thể cực lớn đó dưới sự ảnh hưởng của không gian ba động phút chốc tinh quang vạn trượng.

Tinh quang như dải lụa, quán chú vào trong từng đạo khe hở không gian, khe hở không gian tinh mịn dần dần tách ra to hơn, tựa hồ chậm răi di động theo tâm ý của hắn, từng chút bị hắn*Jíéo tới cửa vào hư giới.

Hăn không ngừng tích tụ lực lượng.

Khối Không huyễn tinh hoa quang như đao như kiếm, trong lực lượng áo nghĩa biến ảo của hắn, phóng xuất ra không gian trường mâu cực kỳ sắc bén, chui vào trong môi khe hở không gian, môi một vết nứt không gian đều nhanh chóng tách ra.

Phút chốc, Thạch Nham mở mắt, sâu trong hai con ngươi, hiện ra từng đạo không gian phong nhận, đều tinh mịn như vết rạn không gian.

Không huyễn tinh đột nhiên vỡ ra.

Vô số đạo không gian phong nhận đột nhiên đâm vào trong khe hở không gian, mấy chục khe hở không gian tinh mịn lập tức trở nên ngưng luyện, hóa thành những mũi nhọn sắc bén dài hơn thước, cùng với thần thể của Thạch Nham đột nhiên hung hăng đâm vào hư giới.

Bất tử ma huyết bốc hơi lên rất nhanh.

Từng giọt Bất tử ma huyết có năng lực tìm kiếm kỳ diệu nào đó, bằng vào một dòng niệm trong lòng hắn, tựa hồ đạt thành liên hệ vi diệu với thi hài của Cự nhân tộc trong Thần Ân đại lục xa xôi.

Phương hướng được khắc ra trong óc hắn.

Không gian phong nhận Vạn thước vắt ngang thiên địa, tiến vào sâu trong thương mang, chợt lóe rồi biến mất.

Hư giới đó lập tức trở nên lay động, như trời sụp đất nứt, truyền đến tiếng nổ khủng bố, trở nên cực kỳ không ổn định.

Một cỗ khí tức xé rách không gian, từ trong hư giới sinh ra, giống như có thể hủy diệt tất cả thân thể máu thịt.

Đám người Phí Lan và Lỵ An Na ánh mất hiện ra vẻ hoảng sợ.

Cũng may mà không kiên trì đòi ở lại.

Không gian chi lực, là một cỗ lực lượng sắc bén huyền diệu nhất trên đời, cảnh giới của Thạch Nham mặc dù thấp, nhưng một khi nhưng một khi dẫn phát không gian thay đổi, cho dù là bọn họ cũng ăn không tiêu.

Nếu vô ý bị kéo vào trong hư không lưu, cho dù là Phí Lan đã hình thành tế đài bốn tầng, sẽ bị tiêu hao lực lượng, cho đến lúc năng lượng khô kiệt mà chết.

Không gian chi lực từ Không huyễn tinh kích phát ra, hỗn hợp với ý thức của Thạch Nham, thông qua dung hợp mấy chục đạo khe hở không gian tinh mịn, hình thành trùng kích sắc bén, giống như có thể xuyên thấu tất cả trên thể gian.

Bao gồm cả vách tường hư không.

Rắc rắc rắc!

trong Hư giới truyền đến thân ảnh bạo toái, không ngừng dập dờn, ba động vặn vẹo phóng thích, tựa hồ muốn xé rách cả hư giới.

Một chiến sĩ của Cự nhân tộc sắc mặt hơi đổi, theo bản năng quát: "Tộc lão!"

" Không cần lo lắng." Lão già cau mày, bình tĩnh tự nhiên nói: "Hắn có chừng mực, hư giới cũng rất cứng cỏi, không dễ dàng hao tổn như vậy đâu. Hư giới này tồn tại trong hư không loạn lưu, sức chịu đựng đối với năng lượng không gian vượt quá sức tưởng tượng của các ngươi."

Hắn vừa nói như vậy, tộc nhân của Cự nhân tộc bỗng nhiên trầm tĩnh lại, đầy vẻ chờ mong, đều nhìn về phía biến cố của hư giới. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thân ảnh của Thạch Nham bọn họ không nhìn thấy, chỉ có thể cảm thấy được hư giới không ngừng phát sinh biến hóa, tựa hồ đang kéo dài tới nơi nào đó, tiếp tục kéo dài, kéo dài không ngừng.

Thời gian như nước trôi.

" Bảy ngày." Tạp Tu Ân cau mày, nhìn hư giới vẫn hỗn tạp không gian ba động, thần thái trầm trọng: "Không biết bên trong ra sao rồi?"

" Hắn đã ngừng lại, khí tức dần dần trở nên cực kỳ an tường." Phí Lan do dự một chút, có chút không xác định nhìn về phía lão già Cự nhân tộc: "Cảm giác Của ta có chính xác hay không?"

Lão già cười cười gật đầu: "Tiểu tử đó Rất lợi hại, hắn khi dùng không gian chi lực đả thông vách tường, tựa hồ đã thấm nhuần sự tinh diệu của không gian áo nghĩa, giống như đang lĩnh ngộ gì đó."

Lời vừa nói ra, cường giả của Liệt Diễm tinh vực đều rung động không thôi, mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.

Nhất là Phong Nhiêu, Tử Diệu, mắt đẹp lóe sáng, trong đáy lòng đều tự hào vui sướng.

Giống như sự cường hãn của Thạch Nham chính là niềm kiêu ngạo của các nàng.

" Thạch Nham từng nói, trong trăm năm, sẽ bắt kịp đám người Áo cổ Đa. Năm đó ta coi hắn là cuồng vọng tự đại, nhưng hiện tại ta tin rồi." Tạp Tu Ân chép miệng, cảm khái: "Hắn là thiên tài, bất luận là lúc nào cũng có thể dễ dàng lĩnh ngộ sự ảo diệu của lĩnh ngộ lực lượng, lực lượng tăng tiến tựa hồ không có cực hạn. Ta nghĩ, hắn có thể không tới trăm năm, sau khi đột phá tới Nguyên Thần thì có thực lực trảm sát Áo Cổ Đa."

" Áo Cổ Đa?" Lỵ An Na sắc mặt băng hàn: "Hắn thì tính là gì? Nếu không phải ngại Độ Thiên Kỳ thì ta đã sớm giết hắn rồi!"

Tạp Tu Ân cười khổ không ngừng: "Ngươi đương nhiên là có tư cách nói như vậy."

" Lỵ An Na đại nhân, không biết trong lòng ngươi, bây giờ còn có quốc không?" Bỗng nhiên, Tử Diệu tiến lên, nghiêm túc nhìn về phía nàng ta, nhíu mày chờ đáp án.

" Thần quốc ư?" Lỵ An Na bĩu môi, ánh mắt sâm hàn, khinh thường nói: "Trong mắt ta không có thần quốc, chỉ có Hắc Ám Thiên Mạc gia tộc của ta. Phụ thân ngươi năm đó trọng dụng ta, ân tình này ta nhớ rõ, nhưng mấy năm nay cũng trả hết rồi."

Tử Diệu u oán nói: "Nói như vậy ngươi sẽ không hiệu lực cho thần quốc?"

" Nếu không có gì bất ngờ thì ta cả đời sẽ không về thần quốc, các ngươi... có lẽ cũng không trở về được." Lỵ An Na liếc nàng ta một cái, lành đạm nói: "Người đi tới cho cao, các cường giả của Liệt Diễm tinh vực cực khổ tìm kiếm, muốn tới tinh vực cao cấp hơn, số phận của các ngươi vô cùng tốt, hiện giờ đã được như mong muốn, còn về làm cái gì? đã được Kiến thức bầu trời rộng lớn còn muốn về cái ao làng, đầu óc hỏng rồi à?"

Tử Diệu vẻ mặt chấn động, mắt đẹp hiện ra vẻ tỉnh ngộ, bỗng nhiên trầm mặc.

Tạp Tu Ân cũng có chút đăm chiêu, mỉm cười gật đầu: "Ta không có vướng mắc gì, đến đây rồi thì cũng không muốn về nữa."

Luyện dược sư Kiệt Tư Đặc cau mày thật sâu, tựa hồ có suy nghĩ gì đó, nhưng không biểu lộ ra.

Rầm rầm rầm.

Hư giới truyền đến tiếng vang chấn thiên, cũng không biết qua bao lâu, chấn động dần dần bình tĩnh trở lại.

Các loại năng lượng hỗn độn Trong đó dần dần tiêu tán, hư giới trong khe hở không gian như một mảng không gian mới đang bồng bềnh, khí thương mang trong đó vẫn nồng đậm, nhưng lờ mờ đã thông tới phương hướng nào đó.

Lão già Cự nhân tộc sắc mặt chấn động, kích động quát: "Thông rồi!"

Lời nói vừa dứt, hắn dẫn đầu nhảy vào,các chiến sĩ Cự nhân tộc còn lại cũng theo sát phia sau.

Phí Lan và Lỵ An Na sững sờ một chút rồi cũng đều đứng dậy, tiến vào hư giới.

Hư giới vẫn thương mang, trong một mảng mây khói nồng đậm này, Thạch Nham bồng bềnh, sắc mặt an tường, ba động quanh người chậm rãi bình phục.

Mọi người toàn bộ nhìn về phía hắn.

Nửa ngày sau, Thạch Nham chậm râi mở mắt ra, hai mắt thâm thúy, giống như hai mắt đó là hai thiên địa, hán cười cười, đứng dậy trong hư giới, bước vào một khu vực thương mang, bình tĩnh nói: "Đi theo ta."

Mọi người không nói gì, toàn bộ đi theo.

Không biết qua bao lâu, hư giới vốn trống không dần dần hiện ra từng khối hài cốt, là mãnh thú đã vẫn diệt lưu lại, xương cốt trong suốt như ngọc, hình thể khổng lồ, phân tán ở các góc, hỗn độn không có trật

Tộc nhân Cự nhân tộc đột nhiên thấy vật thì đều tiếng hoan hô: "Quả nhiên thông rồi! Đây là một cái hư giới!"

Lão già cũng không nhịn được quát to: "Ta cảm ứng được phương vị cốt của tổ tiên!" Thân ảnh của hắn thoáng hiện trong hư giới, bay tới một khu vực.

Chỗ đó, trên một ngọn núi bị san phẳng, có một thi hài của tộc nhân Cự nhân tộc, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm rồi mà thi cốt vẫn không hề phong hoá.

Mà Thạch Nham, đã im lặng đứng trên đó, trên mặt hiện ra vẻ cảm khái, khơi khom người vái hài cốt của Cự nhân tộc này.

Tộc nhân Cự nhân tộc vây quanh ở bên cạnh hài cốt, thần thái kích động, đều quỳ xuống, dùng phương pháp bái độc đáo của tộc nhân, không ngừng dập đầu, mặt đầy nước mắt.

Thạch Nham yên lặng nhìn, không nói gì, qua một hồi lâu, thấy trưởng giả của Cự nhân tộc đứng dậy mới nói: "Có thể ra ngoài chưa?"

Lão già Cự nhân tộc nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cám ơn."

" Ta cũng phải cám ơn các ngươi." Thạch Nham bình tĩnh nhìn hắn: "Không có chỉ dẫn của ngươi, ta không thể về cố thổ nhanh như vậy, không có sự cho phép của ngươi thì thân nhân bằng hữu của ta vân không có nơi đặt chân."

"Đều là những gì ngươi nên có." Lão già mỉm cười chân thành, dừng một chút mới nghiêm túc nói: "Các ngươi tới chỗ của chúng ta, ta không có ý kiến, nhưng ngươi cũng nên minh bạch, chổ chúng ta không phải là cõi yên vui, vạn năm chiến loạn không ngừng, ngươi thật sự quyết định chứ?"

" So với ở lại cố thổ chậm rãi chờ chết thì còn tốt hơn, võ giả không thể tiếp tục tu luyện, lực lượng ngày một suy kiệt, so với chết còn thống khổ hơn." Thạch Nham cười khổ.

"ừ, có thể lý giải." Lão già Cự nhân tộc gật đầu nói: "Bên Chúng ta không thành vấn đề, có thể đi rồi."

Một khắc sau.

Từng đạo thân ảnh từ khe hở không gian xuyên qua, dần dần hiện ra trên Âm Phong đảo của Vô Tần hải.