Sát Thần

Chương 903: Thần duy nhất



Mở mắt ra, nhìn những người mà hắn quen bên cạnh. Thạch Nham cười cười.

Trạng thái của hắn rất tốt.

Thần thể một lần nữa được thối luyện, bảy trăm hai mươi huyệt khiếu trên người, mỗi một cái đều giống như thành một mảng thiên địa, lành thổ mở rộng gấp mấy lần.

Thần thức nội, trong Mỗi một cái huyệt khiếu, đều di động vòng xoáy cực lớn, vòng xoáy theo thiên địa chí lý lưu chuyển không thôi, ảo diệu vô cùng.

Từng đạo tinh tuyển trải rộng trong thế giới huyệt khiếu, như cầu vồng hư không, mỗi một tinh tuyển đều kéo dài cực xa, cấu kết thành linh đồ huyền diệu nào đó.

Thần thể cứng cỏi như tinh thiết, lưu chuyển lực lượng lưu chuyển, có sự mềm dẻo cực kỳ, tùy tâm sở dục nắm giữ.

Trong linh hồn tế đài chia làm hai khu vực, trên thức hải có tầng áo nghĩa và tầng thiên hỏa. Phân biệt bồng bềnh song hồn, một là hồn phách mới sinh, nắm trong tay đầu mối then chốt của toàn thân, đạt thành gắn kết với luồng khí xoáy trong đan điền, thần lực cổ thụ rậm rạp phi thường, sáng rực, ẩn chứa nguồn suối lực lượng khổng lồ.

Trong Một mảng tinh vân mênh mông, vô số phồn tinh nhỏ, một viên tinh thần to như kim cương di động ở tinh vân. aV

Niệm đầu vừa động, thần lực mới sinh như dòng suối nhỏ, từ trong thần lực cổ thụ ùa ra, không hề ngưng trệ trong gân mạch, mang theo năng lượng ba động mênh mông.

Nguyên Thần cảnh!

Hắn cuối cùng đã bước qua cánh cửa này, trải qua nhiều năm ma luyện khổ tu, đạt tới cảnh giới như ngày hôm nay.

Cùng là Nguyên Thần cảnh, hắn tin rằng lực lượng chân chính của hắn hơn xa Tạp Thác và Tử Diệu vừa tiến giai không lâu, nếu liều mạng đánh nhau, hắn nắm chắc mười phần có thể dễ dàng đánh bại trảm sát loại người giả vừa bước vào Nguyên Thần nhất trọng thiên như Tử Diệu, Tạp Thác. Cho dù là Áo cổ Đa đã đạt tới Nguyên Thần nhị trọng thiên, giao chiến sinh tử, cũng có khả năng cực lớn bị hắn diệt sát.

Khiêu chiến Vượt cấp với hắn mà nói tựa hồ không hề khó khăn, khiến hắn tràn ngập tự tin.

Nạp Hâm và cự nhân của Cự nhân tộc, còn có Lỵ An Na, Phí Lan, Tạp Tu Ân đều nhìn hắn, muốn biết hắn vào lúc này rốt cuộc có điều gì kỳ diệu.

Dung nhập căn nguyên, đây là lĩnh vực mà chỉ có người có cơ duyện lớn trong truyền thuyết mới có thể chạm vào.

Hôm nay hắn may mắn vô cùng, vừa bước vào cửa đã có thần lực!

"Đúng là tên gia hỏa may mắn." Nạp Hâm cảm khái: "Thật sự đã đạt được căn nguyên, hơn nữa dung nhập với hồn phách, ha ha chuyển đi tới tổ địa lần này không có ai thu hoạch lớn hơn được ngươi."

Đám người Tạp Tu Ân cũng cực kỳ hâm mộ.

" Vận khí của ta trước nay đều vô cùng tốt." Thạch Nham lạnh lùng cười.

Mười loại thiên hỏa đều đến từ một dòng năng lượng tinh thuần của căn nguyên, sau khi dung hợp với căn nguyên thì ăn khớp hoàn mỹ với linh hồn hắn, kinh lịch có liên quan tới mỗi một loại thiên hỏa đều như là một đạo ký ức lạc ấn, khắc vào trong đầu hắn, hắn một bộ phận của linh hồn hắn.

Hồn phách hình cầu của hắn chính là căn nguyên, chính là thiên hỏa, chính là chủ nhân thực chất của Thần Ân đại lục.

Đại lục Chia làm mấy khối, như là hình ảnh thu nhỏ chiểu trong thức hải của hắn, chỉ cần niệm đầu khẽ đổi, bất kỳ một khu vực nào của đại lục đều không thoát khỏi sự nhìn trộm của linh hồn hắn.

Trên đại lụcnày hắn là thần duy nhất.

Đại lục cổ từ sinh ra tới thành hình, đến phồn vinh cực hạn, đến suy bại, kinh lịch hàng tỉ hàng tỉ đều giống như bị hắn dùng thân phận của một người bàng quan một lần nữa kinh lịch một lượt.

Sự quen thuộc của hắn đối với khối đại lục này hơn xa bất kỳ một tồn tại nào, linh hồn của hắn chính là trung tâm của đại lục, là nguồn suối của từng năng lượng.

" Thứ Các ngươi tìm kiếm đã có manh mối chưa?" Thạch Nham thu liễm nụ cười, nhìn Nạp Hâm một cái.

"vẫn chưa tìm được mục tiêu." Nạp Hâm khẽ lắc đầu cười khổ: "Tổ địa Năm đó và hiện giờ không còn giống nhau, phương vị mà tiền bối chỉ cũng khác hiện giờ rất nhiều, chúng ta cần thêm thời gian."

"Ta giúp các ngươi một chút." Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi cười khẽ.

Vươn tay ra điểm vào hư không, trên đầu ngón tay không gian áo nghĩa lưu chuyển biến ảo, một dòng ánh sáng dần dần to ra, ngưng luyện thành thông đạo, bên trong lờ mờ hiện ra một khu vực.

" Đại lục cổ chia làm mấy khối, vì thương hải biến ảo, vị trí của khu vực khu vực đã biển hoa, các ngươi không tìm ra, nhưng đối với ta thì rất dễ." Thạch Nham nghiêm túc nói: "Đi thôi, cuối thông đạo là một khu vực hoang vắng hiện nay của đại lục cổ, từng chính là nơi khởi nguyên của Cự nhân tộc các ngươi, cũng chính là tổ địa mà ngươi nói. Ở dưới đất một ngàn mét, có một khu vực kỳ dị, chắc là khu của Cự nhân tộc các ngươi."

Hắn là chủ nhân của đại lục cổ, sau khi dung hợp căn nguyên, tất cả của đại lục cổ đều chiểu rọi trong lòng, không có khu vực nào có thể qua được cảm ứng của hắn.

Bất kỳ võ giả nào, bất luận cảnh giới cao thâm cỡ nào, một khi hàng lâm đại lục này thì hắn sẽ ngay lập tức biết được.

Nơi khởi nguyên của mười tộc, từng thánh địa, rất nhiều đã chìm dưới lòng đất, cũng có mấy chỗ bị phong ấn tầng tầng, đối với người khác tới mà nói thì tiến vào là cực kỳ khó khăn, muốn tìm cũng khó.

Nhưng với hắn mà nói thì quả thật là không có chút khó khăn nào.

Cảm giác từ thần thức của hắn, trong lòng đất của nơi khởi nguyên của Cự nhân tộc, có một khu vực cung điện cự thạch cắt ra, bên trong có điêu khắc của tổ tiên Cự nhân tộc, có nguyên quán mà Cự nhân tộc canh giữ, có lịch sử truyền thừa của Cự nhân tộc.

Tinh nhân của Nạp Hâm sáng lên.

Hít sâu một hơi, hắn mỉm cười gật đầu: "Đa tạ, ngươi đã giúp chúng tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

"Ta còn phải cám ơn sự ban thưởng của tiền bối. Nếu không phải tiền bối viện thủ, cho ta nhiều thần tinh như vậy để đột phá, ta cũng không thể vững vàng vượt qua hung hiểm như vậy."

"với tư chất và năng lực của ngươi, tương lai không thể hạn lượng." Nạp Hâm tán thưởng, lập tức không nói nhiều nữa, gật đầu với tộc nhân Cự nhân tộc, nghiêm túc nói: "Đi, chúng ta đi tới tổ địa."

Tộc nhân của Cự nhân tộc nhao nhao đồng ý, vẻ mặt kích động, thân hình khổng lồ run nhè nhẹ.

Từng tộc nhân của Cự nhân tộc dưới sự dẫn dắt của Nạp Hâm, đều tiến vào thông đạo hư không mà Thạch Nham ngưng luyện, hướng tới khu vực thần bí nhất trong tộc.

Đợi cho tộc nhân của Cự nhân tộc cuối cùng biến mất, Thạch Nham nhướng mày, nghiêm túc hỏi Phí Lan: "Dung hợp căn nguyên là chỉ linh hồn tương dung thôi à? Liệu có Xuất hiện hai linh hồn tế đài không?"

Phí Lan sửng sốt, cẩn thận nhớ lại truyền thuyết, cả nửa ngày sau mới nói: "Chưa từng nghe qua xuất hiện dị thường như vậy."

Thạch Nham rùng mình, sắc mặt trầm, cả nửa ngày không nói gì.

Hắn cũng biết không được bình thường.

Bất luận là lời nói của Nạp Hâm hay là giải thích của Phí Lan, đều nói một khi dung hợp căn nguyên, linh hồn và căn nguyên sẽ hòa hợp khẳng khít, liền thành một thể.

Nhưng hắn, lại có tới hai hồn phách, linh hồn tựa hồ tách ra, lại tựa hồ hoàn toàn bất đồng.

Nạp Hâm và Phí Lan là hai cường giả tiền bối kiến giải thâm sâu nhất, bọn họ không nhìn thấu, người khác e là cũng rất khó giải đáp, điều này khiến cho trong lòng Thạch Nham bị chôn xuống một cái mầm bất an.

Nhưng hắn vận chuyển linh hồn tế đài, lại phát hiện hai hồn phách tường an vô sự, thậm chí hô trợ lẫn nhau, tạo cho hắn cảm giác như là một khối, căn bản không có bất kỳ chỗ nào không ổn.

Hai hồn phách, một nguyên hồn chủ đạo tất cả, giống như phảng phất như chủ hồn, điều hành thần thể và tất cả lực lượng, vận chuyển biến hóa áo nghĩa.

Linh hồn hình cầu thì có thể thi triển đủ loại thiên hỏa quen thuộc.

Niệm đầu vừa động, khí tức băng hàn, cực nóng tự nhiên xuất hiện, là ngọn nguồn của lực lượng, sâu trong linh hồn, không cần mượn năng lượng trong cơ thể hắn.

trong tầng thiên hỏa của Linh hồn tế đài, khí tức của mười loại thiên hỏa huyền ảo khó lường, giống như lực lượng áo nghĩa tương thông với hồn phách, có ảo diệu và lực lượng mà tầng thiên hỏa phóng thích ra, dễ dàng xộc vào thức hải, từ thức hải trải rộng ra toàn thân, tùy ý mà phát.

Hắn cẩn thận cảm ứng hồi lâu, phát hiện hai linh hồn không hề xung đột, nhìn như phân biệt rõ ràng, kỳ thật lại gắn kết khẳng khít.

Tạm thời Không phát hiện bất kỳ tệ đoan nào.

Mặc dù lòng có nghi hoặc, nhưng trước khi chưa có đáp án thì hắn cũng không muốn giải thích với bất kỳ ai, thể nên bỏ qua không nhắc tới

"Ta nghĩ các ngươi ở lại nơi này nhất định cảm thấy nhàm chán." Cười cười, hắn nói với đám người Phí Lan: "Cho ta một chút thời gian, chờ chuyện của Cự nhân tộc làm xong rồi, chúng ta sẽ lập tức về, tới Sinh mệnh chi tinh cấp bảy đó."

"ừ, thiên địa năng lượng của nơi này sắp khô kiệt rồi." Phí Lan gật đầu: "Sau khi ngươi dung hợp căn nguyên, thiên địa năng lượng nơi đây càn rút đi nhanh hơn, nhiều nhất vài năm nữa sẽ không còn một tia năng lượng nào. Ở đây đích xác không thích hợp để chúng ta tu luyện, không thích hợp để thể ngộ cảnh giới."

Mọi người đều gật đầu.

Trong lòng Thạch Nham sáng như tuyết, cũng không biện giải gì, hít một hơi, không gian ba động quanh người trở nên dị thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vươn tay ra kéo một cái, một thông đạo mới hiện ra bên cạnh hắn, nối thẳng tới rừng rậm Vĩnh Dạ của Thần Châu đại địa, cuối thông đạo thậm chí có thể lờ mờ thấy được Bát Cực Luyện Ngục thành.

Ở đại lục cổ, không gian áo nghĩa của hắn tựa hồ không hề ngưng trệ, ảo diệu ở khu vực khác rất khó phóng thích, bởi vì căn nguyên tồn tại, sẽ trở nên dễ như trở bàn tay ở đây.

Lúc trước, hắn muốn liên thông với hai khu vực của Thần Ân đại lục, cần vận dụng trận pháp hoặc là vận dụng tài liệu nào đó.

Nhưng hiện tại, hắn trực tiếp dùng thần thức hư không khắc ra trận đồ, dùng căn nguyên làm nguồn suối phóng thích ba động kỳ diệu, có thể dễ dàng đả thông những khu vực khác nhau.

ơ đại lục cô, hắn thân là chủ nhân, có thể hiêu rố chân lý ảo diệu của không gian, có thể tùy ý liên thông hai cực của đại lục.

Đương nhiên, cũng giới hạn ở đại lục cổ thôi, rời khỏi nơi đây, loại kỳ diệu này sẽ mất đi tác dụng.

Thân như điện, hắn chui vào thông đạo, trực tiếp dần hiện ra ở Bát Cực Luyện Ngục thành.

Trong thành, rất nhiều người phát hiện thông đạo được ngưng luyện ra trên hư không, đều ngửa đầu nhìn, thình lình thấy hắn chui ra thì giật nảy mình.

" Thạch Nham!" Trong thành, Dương Mộ không nhịn được hét lớn.

Bên cạnh hắn có đám thanh niên của Dương gia như Dương Tuyết, Lý Phượng nhi, Dương Manh, ai nấy kiễng chân nhìn, mắt lộ vẻ kinh dị và ngạc nhiên.

" Đại ca." Thạch Nham mỉm cười, nháy mắt đã hạ xuống: "Mọi người chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Gần xong rồi." Dương Mộ trả lời, không biết vì sao trong lòng lại có chút bất an.

Thạch Nham Lúc này đã xưa đâu bằng nay, mà hắn vẫn chỉ có thiên vị cảnh, vì cảnh giới kém rất nhiều, hắn cảm thấy có chút xấu hổ tự ti.