Sát Thần

Chương 970: Dược Khí Các



Ngân hà Mênh mông, ánh sáng đen vàng chớp lóe. . . Tinh vực vô biên bao la không có cuối cùng, trong tinh hải u ám thường xuyên có chiến hạm cực lớn xẹt qua, giống như tia chớp lôi đình.

Trên một khối thiên thạch nho nhỏ, Thạch Nham khoanh chân ngồi ngay ngắn, từ từ nhắm hai mắt tham ngộ thiên địa năng lượng biến ảo.

Thiên thạch phảng phất điện quang, hướng phía Ma Huyết Tinh bay đi, năng lượng cuồn cuộn từ dưới chân Thạch Nham thẩm thấu thiên thạch, cung cấp động lực vận chuyển thiên thạch đi tới.

Phút chốc, hai mắt Thạch Nham nhắm chặt mở ra, vô ý thức thở nhẹ.

Huyễn không giới trên ngón tay, một quyển sắc cổ thư khô vàng từ trong đó bay bật ra, quyển sách rất cổ xưa, chính là quyển sách trong cung điện thần bí của cổ Lan Tinh, trải qua vài ngàn năm chưa từng hủ thực, trên cổ thư tràn đầy phù văn như nòng nọc không biết tên, Thạch Nham cũng không biết văn tự này thuộc về chủng tộc nào.

Hắn đã từng nghiên cứu qua một phen, lại không thể nhìn ra ý nghĩa của văn tự trên cổ thư, một đoạn thời gian rất dài không có tiếp tục chú ý, liền để ở trong huyễn không giới.

Nhưng lúc hắn vừa vặn cảm giác thiên địa nhịp đập biến ảo, đột nhiên cảm thấy được chữ trên cổ thư phảng phất đột nhiên sống lại.

Cổ thư khô vàng bày trong lòng bàn tay hắn, Thạch Nham ngưng thần tinh tế quan sát.

Chỉ thấy nguyên một đám vân tuyến nòng nọc kỳ dị, như là có được sinh mệnh, ở trên mặt cổ thư chậm rãi nhúc nhích, vô cùng thần bí.

Con ngươi hiện ra thần sắc kinh ngạc khó hiểu, Thạch Nham lặng lẽ thả ra một đám lực lượng, rót vào cổ thư, muốn tìm kiếm ảo diệu bên trong.

Năng lượng vừa vào cổ thư, những vân tuyến nòng nọc kia đột nhiên ngừng biến ảo, lại trở nên tĩnh mịch không phát ra hơi thở, vân tuyến nòng nọc nhúc nhích toàn bộ ngừng lại.

Nhẹ kêu một tiếng, Thạch Nham tinh thần tỉnh táo, nhíu mày, mang từng sợi thần thức rót vào.

Thức hải đột nhiên hỗn loạn không chịu nổi, từng sợi thần thức phảng phất dây dưa, lộn xộn làm cho đầu óc hắn bỗng nhiên tê rần, nhìn cổ thư lần nữa, phát hiện văn tự hoạt động cực kỳ mau lẹ phảng phất vô số tia chớp ở trên mặt lướt động.

Con mắt nhìn vào cổ thư, thức hải của hắn càng hỗn loạn, ý thức đều có chút bắt đầu mơ hồ.

Sắc mặt hơi đổi, Thạch Nham lúc này mang thần thức thu hồi, tâm niệm vừa động, mang một đoàn năng lượng có không gian cấm cố đặt trên cổ thư.

Cổ thư tạm thời bị phong ấn, ngăn cách qua không gian, toàn bộ vân tuyển nòng nọc trên nó triệt để khóa chết cũng đã không thể nhúc nhích.

Vẻ mặt nghi hoặc mang cổ thư thu vào huyễn không giới, Thạch Nham ngẩng đầu nhìn mênh mông tinh hải, híp mắt khổ tư.

Một chiếc chiến hạm khổng lồ ở cách hắn không xa, chiến hạm dài gần năm ngàn mét, toàn thân luyện từ kim loại đen như mực, phảng phất một thanh kiếm bảng to cực lớn, tầng ngoài chiến hạm có mấy trăm tầng cấm chế kết giới, hai bên nguyên một đám cờ cao chót vót, trên lá cờ là đao kiếm, dụng cụ, chiến xa rất nhiều đồ án.

Chiến hạm cực lớn ở tinh không u ám tiến lên không tiếng động, không có mậy may năng lượng chấn động phảng phất như u linh, cũng hướng phía Ma Huyết Tinh bay đi.

Một mật thất trong chiến hạm, có một nữ tử khí chất trang nhà. Nàng hai tay tạo thành chữ thập, ngón tay thon dài uốn lượn kết ấn, một đôi mắt xanh thẳm như hải dương yên lặng an tường, mái tóc dài kết thành búi, từ một cái trâm màu xanh biếc xuyên vào, có vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá.

Nữ tử vành tai treo Nguyệt Nha thủy tinh treo lủng lẳng, cánh tay như ngọc đeo nguyên một đám vòng tay ngọc thạch ngũ sắc, bên hông cũng có rất trang sức nhỏ tinh xảo, làm cho nàng càng thêm xinh đẹp vô cùng động lòng người.

Một trang giấy khô vàng ở lòng bàn tay trắng nõn của nàng hiển lộ một góc, mơ hồ có thể thấy được nguyên một đám văn tự kỳ lạ như nòng nọc, nữ tử mắt màu lam thâm thúy, lông mày dài nhỏ như lá liễu nhẹ nhàng nhíu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một tia hoa quang trắng noãn, từ kẽ tay nàng thẩm thấu ra, đôi mắt nàng ngưng tụ, linh hồn tập trung cảm giác.

Hồi lâu, nàng trầm thấp thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu nỉ non: mà. . . Sợ là ảo giác, Thánh Điển biến mất vài ngàn năm, sao có thể có thể đột nhiên bị ta cảm giác?"

"Đông đông đông!"

Trên thạch môn khắc đầy phù văn, truyền đến thanh âm gõ nhẹ nhàng, người tới tựa như rất cẩn thận, sợ quấy rầy nàng.

Nữ tử khí chất lạnh nhạt yên lặng, hoa quang trên bàn tay thu liêm, chăm chú mang trang giấy cất kỹ, buông lỏng lực lượng, nhẹ giọng hô " vào đi."

Một lão âu trên mặt nêp nhăn giao thoa, khom người đi vào trong,

cung kính nói: "Tiểu trưởng lão, còn có ba tháng là tới Ma Huyết Tinh, trên đường có muốn dừng lại hay không?"

Nữ tử cười nhẹ lắc đầu, "Không nên dừng, trên đường chúng ta đã trì hoãn quá lâu."

Lão ẩu nhẹ gật đầu, chợt liền muốn cáo lui.

"Chờ một chút."

Nữ tử muốn nói lại thôi, nói khẽ: "An di, vừa rồi ta tựa như cảm ứng được một tia..

"Cái gì?" Lão ẩu kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Nữ tử lắc đầu, "Không có gì."

Lão ẩu từ ái cười cười, cũng không thèm để ý, cúi người hành lễ, liền thật cẩn thận từ nơi này rời đi, sợ tạo ra tiếng vang, thời điểm đóng cửa cũng rất khẽ.

Nữ tử chợt tự giễu cười, Thánh Điển biến mất vài ngàn năm, làm sao có thể bị mình cảm giác được? Nhất định là ảo giác, nàng vô ý thức cho rằng như vậy.

Thạch Nham trên thiên thạch, hướng phía Ma Huyết Tinh bay đi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng phía trước, trong mắt hiện ra một phần kinh ngạc.

Ở phía trước hắn, có một chiếc chiến hạm cực lớn vô thanh vô tức bay đi, nếu không có cách quá gần, bằng con mắt nhìn thấy, hắn cũng không biết ở phụ cận thậm chí có một chiến hạm.

Chiến hạm thường đều có thần tinh phẩm chất cực cao làm động lực, trên mỗi một chiếc chiến hạm đều võ giả có lực lượng bất phàm, bất luận là thần tinh hay là võ giả, đều có năng lượng ba động, ở trong khoảng cách nhất định võ giả có thể dễ dàng tìm kiếm.

Nhưng chiến hạm này rõ ràng do ánh mắt của hắn chứng kiến, nhưng thần thức không có một tia cảm ứng, vô cùng kỳ diệu.

Khẽ nhíu mày, hắn thả ra một đám thần thức, hướng phía chiến hạm kéo dài đưa tới.

Oạch!

Một đám hỏa hoa từ kết giới tầng ngoài chiến hạm bắn tung tóe ra, hỏa hoa rất ảm đạm, lại đưa thần thức do thám của hắn hoàn toàn ngăn cản Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Thạch Nham mắt sáng rực lên, kinh ngạc nhìn về phía chiến hạm, trong lòng không khỏi vừa động.

Chiến hạm này hiển nhiên cùng chiến hạm bình thường hắn chứng kiến không giống nhau, chẳng những lớn gấp mấy lần, còn có kết giới cấm chế có thể ngăn cách thần thức cảm giác, mang tất cả người cùng vật phong bể trên chiến hạm, khiến cho chiến hạm vô thanh vô tức, không có năng lượng lưu động ra, giống như là u linh.

Điều này hiển nhiên là chiến hạm cực kỳ cao cấp, nếu như phát sinh tinh vực giao chiến, loại chiến hạm tương đương với ẩn hình này, có thể phát huy tác dụng khác thường.

Khi kết giới của vẩy ra ánh lửa, một cái thân ảnh mơ hô từ chiến hạm đi ra, người nọ xa xa nhìn về phía Thạch Nham, tựa như đang cân nhắc cái gì.

Nửa ngày, người nọ từ bên trong kểt giới chiến hạm đi ra, chính là một tên trung niên nhân Nhân Tộc gầy gò, trên mặt hiện đầy mụn làm cho người ta chán ghét, thân thể hắn còng xuống, hai con mắt khẽ híp lại, tinh tế dò xét Thạch Nham.

Thạch Nham ngồi trên thiên thạch y nguyên rất nhanh di động tới, cách chiến hạm ngày càng gần, khi người nọ dò xét Thạch Nham, Thạch Nham cũng nhìn về phía hắn.

Hư Thần nhất trọng thiên cảnh giới, tu luyện lôi điện áo nghĩa, hư giới mới thành lập, tin tức có quan hệ với thực lực người này, lập tức phản ứng ở trong óc Thạch Nham, không biết vì sao sau khi, trải qua Luyện Hồn Dịch rèn luyện, linh hồn đàn tế hắn trong vắt, có thể dễ dàng biết được cảnh giới cấp độ cùng lực lượng tinh tu của người bên cạnh.

Trung niên nhân mặt mũi tràn đầy mụn, nhìn vào Thạch Nham trong chốc lát, đột nhiên chủ động hỏi thăm: "Tiểu huynh đệ muốn đi nơi nào?"

Thạch Nham kinh ngạc, không biết hắn có thâm ý gì, chần chờ một chút, mới lạnh nhạt cười nói: "Đi Ma Huyết Tinh."

"Ồ?" Trung niên nhân thở nhẹ một tiếng, chợt cười cười, ngoắc nói: "Chúng ta cũng tiện đường, có muốn đi cùng hay không?"

Thạch Nham trong lòng vừa động, âm thầm cân nhắc một chút.

Từ sau khi rời Hắc Thủy Tinh, trên đường hắn đi nhanh như lôi đình thiểm điện, ngược lại tiêu hao không ít lực lượng, lúc này một thân lực lượng đã tiêu hao hơn phân nửa, nếu như có thể có một chỗ đặt chân nghỉ ngơi, thuận tiện mang lực lượng bổ sung, với hắn mà nói tự nhiên thích ý không ít.

Nhưng hắn không đánh giá được ý đồ đối phương, không biết đối phương có lai lịch gì, có chút do dự.

"Chúng ta là người của Dược Khí Các." Người nọ nhìn ra Thạch Nham do dự, nhẹ giọng giải thích một câu.

Thạch Nham con mắt nhất thời sáng ngời.

Dược Khí Các chính là một cỗ thế lực rất đặc thù của Mã Gia Tinh Vực, nghe nói từ luyện dược sư cùng luyện khí sư xuất chúng nhất Mã Gia Tinh Vực tụ tập mà thành, cả Mã Gia Tinh Vực phần đông đan dược, chiến hạm, chiến xa, các loại dụng cụ, đại đa số đều từ Dược Khí Các rèn luyện sản xuất.

Dược Khí Các chưa bao giờ tham dự chủng tộc thế lực Mã Gia Tinh Vực tranh đấu, như là thương nhân thuần túy nhất, rèn luyện đan dược, sản xuất dụng cụ, cùng thế lực các đại chủng tộc khắp nơi bảo trì quan hệ tốt đẹp.

Toái Tinh Thành Ngả Phất, các loại chiến hạm cùng chiến xa trong bảo khố, cũng đều là từ Dượè Khí Các luyện ra, sau khi Thần Quang mua sắm vận chuyển đến cực tây Toái Tinh Thành, từ trong đó kiếm lấy chênh lệch giá.

Dược Khí Các chỉ hợp tác cùng thế lực và chủng tộc cường hàn nhất Mã Gia Tinh Vực, không nhìn trúng tiểu thế lực, Ngả Phất ở cực tây Toái Tinh Thành mặc dù thanh danh không nhỏ, nhưng ở trong mắt Dược Khí Các y nguyên không đáng giá nhắc tới, Ngả Phất cũng chỉ có thể thông qua Thần Quang cái thế lực cường hãn này, mới có thể đạt được chiến hạm chiến xa Dược Khí Các luyện chế ra.

Đây là một cỗ thế lực đặc thù trung lập vĩnh cửu, bởi vì cỗ thế lực này không tham dự tranh đoạt khắp nơi, giống như là thương nhân thuần túy, cho nên không có người biết rõ thực lực chân chính của cỗ lực lượng này.

Nhưng mà, ở Mã Gia Tinh Vực không có một chủng tộc thế lực cường đại nào chủ động đắc tội Dược Khí