Viện phúc lợi nhi đồng nằm ở phía đông của giáo đường, là một tòa nhà hai tầng. Rio cùng Lý Tất Thanh lúc bước vào hàng hiên tầng 1 thì thấy một thân ảnh đẫy đà của nữ tu sĩ, đang nhẹ bước ra khỏi một căn phòng ngủ.
Trong giây phút khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ, trên mặt của cô xẹt qua một tia khiếp sợ và lo sợ không yên, sau đó tự trấn định mà nói: “Xin lỗi, các người vào đây bằng cách nào vậy? Lúc này giáo đường vẫn chưa mở cửa đón khách, xin mời hai người lập tức rời đi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Sir Emma?” Rio vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Phải …” Nữ tu sĩ tự giác trả lời.
Rio lấy giấy chứng nhận của mình ra để trước mặt cô. “FBI. Có một vụ án giết người liên hoàn, chúng tôi cần cô phối hợp điều tra, về những đứa trẻ trong viện phúc lợi này —“
Anh còn chưa nói hết cậu thì Emma dường như một con dã thú bỗng nhiên bị bẩy rập có mũi nhọn đâm trúng, phút chốc lủi đi mất, hoảng hốt mà lập tức lủi mình vào một căn phòng, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Bên trong phòng truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn cùng tiếng vật cứng rơi xuống đất.
Rio lập tức cố sức đẩy mạnh cánh cửa, nhưng không phá được, lập tức dùng súng Glock đã gắn ống giảm thanh, ở ngay chốt cửa mà bắn hai phát.
Cửa một phát bị đá văng ra, trong phòng không còn bóng người, nhưng cánh cửa sổ thủy tinh ngay cả sàn gỗ đều bị phá nát báy, xem ra nữ tu sĩ cường tráng này vừa mới phá cửa sổ chạy thoát.
Lý Tất Thanh nhanh chóng chạy tới lật một tấm chăn đơn của một cái giường nhi ngay sát bên cửa sổ, vội la lên: “Còn có hơi ấm, ả mang theo một đứa nhỏ rồi.”
“Mau đuổi theo!” Vị đặc vụ liên bang liền nhảy cửa sổ.
Cái bóng mà bọn họ đuổi theo cách đó không xa chạy qua toàn bộ hậu viên, nữ tu sĩ nhờ vào việc quá quen thuộc địa hình mà càng lúc càng tạo khoảng cách với những kẻ truy đuổi. Rồi đột nhiên có tiếng xe khởi động máy, một chiếc BMW màu xám tro chạy lướt qua sân rộng, đâm thẳng vào cửa lưới sắt cổng chính rồi lập tức chạy nhanh ra phía ngoài giáo đường.
Rio cùng Lý Tất Thanh chạy vội ra cửa chính, lập tức phát động chiếc SUV đậu bên tường, nhanh chóng đuổi theo.
Hiển nhiên đây chính là động cơ của một SUV do chính phủ cấp phát cho, so với một chiếc xe đời cũ nhỏ đã ra hãng được 7 8 năm thì nhanh hơn nhiều, cho nên chưa tới 10 phút thì bọn họ đã đuổi kịp được, thấy nó vội vàng chạy trốn vào một con đường nhỏ ra phía ngoài trấn — con đường này là giải đất ngay sát bên bìa rừng, nối thông các quận huyện.
Rio vừa lái xe, vừa gọi điện cho cảnh sát địa phương Eden, để đối phương thông báo cho cảnh sát địa phương, tổ chức nhân viên vây bắt. Khi anh cúp máy thì chiếc xe xám tro kia đã vào ngay trong tầm bắn.
“Giúp tôi cầm lái đi!” Anh nói với Lý Tất Thanh đang ngồi ghế phó, sau đó đem đầu cùng toàn bộ cánh tay vươn ra cửa sổ xe, giơ súng nhắm vào lốp xe phía sau của xe phía trước.
Anh bắn 3 phát, có hai phát trúng mục tiêu, trong nháy mắt săm lốp xe bị nổ khiến cho xe chỉ cố gắng chạy được khoảng 10m, sau đó lao ra nền đường, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đậu lại ở giữa rừng cây thưa thớt.
Vị đặc vụ liên bang đẩy cửa xuống, giơ súng gọi: “Xuống xe! Chậm rãi mở cửa xe, một người bước xuống!”
Sau một sự trầm mặc, Emma mở cửa ngay ghế lái xuống, nhưng không phải chỉ một mình ả. Cánh tay trái rắn chắc của ả đang xách một đứa nhỏ, đem bé đặt ngay trước ngực mình, tay phải nắm một cây dao cắt giấy, lưỡi dao sắc bén đặt ngay bên cổ của đứa bé. Đó là một bé gái cỡ 5, 6 tuổi, mặc cái váy ngủ màu trắng, mái tóc quăn dài màu vàng nhạt rối bời lại như rong biển, dưới sự kiềm chế mà kinh hoảng giãy dụa khóc.
— Debby!
Cánh tay giơ súng của Rio cứng lại trong gió đêm.
Cảnh tượng ngay trước mặt … chính là đang đảo ngược lại khoảng thời gian 5 năm về trước, hay là oan hồn ôm nỗi hận rốt cục trở lại nhân gian? Anh khó có thể tin mà mở to mắt, cả cơ thể cứng ngắc tựa một tượng điêu khắc, để khống chế đôi môi sẽ không tự chủ run lên, anh liền cắn chặt răng, khiến đường cong cằm cứng như kim chúc.
“Buông súng! Nếu không tao giết nó!” Emma khẩn trương mà nhìn anh, trong ánh mắt màu lục tối tựa như phụt ra kinh khủng và hung bạo. “Đừng tưởng tao chỉ uy hiếp, mày phải biết tao đã nói được thì sẽ làm được! Buông súng, lui về phía sau, lui về phía sau!”
Rio biết, dựa theo bình thường bản thân phải tỏa ra tư thái mềm hoá một chút, để tạm thời kiềm lại sự nóng nảy bốc đồng của hung phạm, tránh để đối phương kích thích mà liều lĩnh rồi ra tay, nhưng anh lại không động đậy — anh ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy, một chữ cũng không nói nên lời!
Tư duy của anh hiện tại tựa như lượn vòn, nhưng thân thể cứng ngắc như đá, tựa như có một miệng cống đem toàn bộ chúng nó triệt để chặt đứt liên hệ với thần kinh!
Anh cho rằng sau khi để toàn bộ âm u tất cả qua đi, rốt cục có thể đi ra khỏi cơn ác mộng nhiều lần tuần hoàn tựa như mê cung kia, một lần nữa hít thở một luồng không khí mới — Nhưng không phải! Anh vẫn đang ở trong cơn ác mộng, cảm giác như trút được gánh nặng lúc trước chỉ là một sự lừa gạt buồn cười! Anh nghe được tiếng cười nhạo của Tudor, điên cuồng mà đắc ý dào dạt quanh quẩn: “Bắn đi! Để chúng ta chơi tiếp trò này, tựa như trước đây ~~~ trước đây ~~~ trước đây ~~~ vô số lần trước đây, bắn thủng vào cổ của nó, để cho máu của nó phun ra … Nhanh chóng bắn đi, tao sắp chờ không được rồi đây!”
—- Không! Tỉnh lại! Rio, nhanh chóng tỉnh lại! Linh hồn của anh đang gào thét trong thể xác cấm cố, nhưng ngoại trừ chính anh, không ai có thể nghe được.
Đối mặt với nòng súng vẫn không chịu thỏa hiệp của vị đặc vụ liên bang, trong mắt Emma phảng phất kinh khủng vượt qua điểm cực hạn, bắt đầu tuôn trào ra ác hận cùng cuồng liệt. Ả đè sát lưỡi dao xuống 1 chút, một dòng máu tươi xuất hiện ngay cái cổ trắng nõn của bé, tựa như một con rắn nhỏ bắt đầu di chuyển.
“Sister à, thả lỏng chút nào, kỳ thực chị cũng đâu muốn làm vậy đúng không?” Một giọng nói tựa như làn gió mát, nhu hòa mà nói. “Nhìn nhìn Debby kia, bé dễ thương biết bao, tôi dám cá bé chính là đứa hiểu chuyện nhất trong viện phúc lợi, bé sẽ tự mình ăn, tự mình mặc quần áo, ngoan ngoãn không gây phiền, hồi nãy bé còn hôn lên má của chị, dùng tiếng nói ngọt ngào của mình mà nói “ngủ ngon” cùng chị, chị còn nhớ không?”
Dường như nhờ vào câu nói dẫn dụ của cậu nhóc người Hoa, mà ánh mắt của Emma bất tri bất giác hòa hoãn lại, lưỡi dao đặt ngay cổ của bé hơi hơi buông lỏng “Tao không muốn giết nó, tụi mày đừng ép tao … Buông súng, buông súng!”
Lý Tất Thanh một tay ôm lấy thắt lưng Rio, một tay nắm lấy cổ tay anh, chậm rãi, mềm nhẹ mà đè xuống, để nòng súng hướng về mặt đất. “Rio, hãy nghe lời tôi, buông ngón tay ra, đưa súng cho tôi … Rio, tin tôi đi!”
Vị đặc vụ liên bang không có phản kháng. Tinh thần của anh đã đóng lại, nhưng cũng không có triệt để phong kín, cậu nhóc này chính là cửa thông gió duy nhất.
Lý Tất Thanh cầm được súng, khom lưng đặt nó ở dưới mặt đất. “Được rồi, chị nhìn đi, chúng tôi rất có thành ý muốn tâm sự cùng chị, trước tiên thả đứa bé đáng thương kia ra trước được không?”
“Không!” Nữ tu sĩ đông cứng cự tuyệt. “Tao sẽ không thả nó ra, trừ khi tụi mày chừa xe cho tao, sau đó triệt để rời khỏi tầm nhìn của tao.”
“Không cần phải phản ứng kịch liệt như vậy, sister à, chúng tôi chỉ là điều tra vụ án một chút thôi mà, chỉ là hỏi nhân chứng …”
“Đừng gạt tao —” Giọng nói bén nhọn của Emma cắt ngang lời cậu. “Tụi mày đều đã biết! Tao chỉ cần nhìn vào mắt tụi mày, thì liền biết tụi mày cái gì cũng đều biết! Tao sẽ không buông tay chịu trói đâu, tao biết nếu bị bắt thì sẽ bị gì mà.”
“Vậy thì tại sao chị lại muốn làm vậy? Chị là người của Chúa, được người người tôn kính, tôi tin tưởng khi chị đứng trước Chúa đưa ra lời thề của mình, thì trong lòng nhất định tràn đầy quang minh và bác ái, cũng giống như Cha Beth vậy, chẳng phải sao?” Lý Tất Thanh cùng nét mặt khổ sở mà đồng tình nhìn ả.
Ánh mắt của cậu khiến ả đau lòng. Nhưng khi cậu nói ra cái tên kia, tựa như có một bàn ủi lăn qua lòng ả, khiến ả đau đớn tới cả người rung động. “Chúa ơi! Chúa toàn năng nhân ái của con ơi! Đúng vậy, tao đã từng đem tim mình phát thệ, muốn cả đời thành kính phụng dưỡng Chúa, việc chính là kính dâng thể xác và tinh thần, ngay lúc tao chỉ mới là một đứa bé 12 tuổi. Nhưng tao đã làm vậy vài chục năm rồi!” Tựa như có một khúc cây đâm ngang ngực ả, thanh âm Emma trầm thấp mang theo đau nhức không thể chịu đựng được. “Tao đã 29 tuổi, đến nay vẫn là một đứa con gái! Tụi mày chắc ai cũng đều trải qua tình dục, nhưng tao cả đời đều phải thủ trinh! ‘Cô đã được gả cho Thượng đế’, có người nói như thế với tao, nhưng tao không rõ, nếu như Thượng Đế thật sự là chồng của tao, thì tại sao cho đến giờ ngài ấy vẫn chưa cùng tao làm tình?”
Lý Tất Thanh nhìn nữ tu sĩ đang thống khổ giãy dụa trong dục vọng và tín ngưỡng, đáy mắt hiện lên thương xót chân chính.
Thiên tính cùng bản năng của sinh vật một ngày bị ràng buộc, tựa như một ngọn cỏ mọc giữa kẽ đá, muốn vươn càng ra, nếu như một ngày khe đá bị phá hỏng, thì nó sẽ phát ra lực lượng dị dạng mà cường đại, đem phiến đá nứt ra — đây chính là lực lượng của dục vọng.
“Chị có thể lựa chọn cởi bỏ bộ quần áo của nữ tu sĩ mà, Emma, trở lại cuộc sống chân chính của chị. Thượng Đế sẽ không vì chị kết hôn sinh con mà nghĩ bản thân ngài bị cắm sừng đâu.”
“Đã quá muộn!” Nữ tu sĩ vẻ mặt tuyệt vọng. “Nếu có người nói điều này sớm hơn với tao một chút … trước khi tao giết người … trước khi tao yêu Cha Beth …”
Khả năng này đã được Lý Tất Thanh dự liệu, “Cha, cha có biết không?” Cậu hỏi.
“Không, tao vẫn luôn che giấu, bởi vì không muốn khiến Cha chán ghét mà sinh bất hòa.” Ả buồn bã cười nhạt một chút. “Dù cho biết thì sao chứ, thể xác và tinh thần của Cha toàn bộ kính dâng cho Thượng Đế, không chừa lại chút mảnh vụn nào có thể chia cho người bên ngoài.”
“Cho nên chị chỉ có thể dùng một phương cách khác mà yêu Cha. Gợi ý mà Cha đã luôn thâm tín kia, cùng với tín niệm của chính mình, khiến cho chị hành động, chuyện của tầng ngầm, chị hẳn là đều biết đi?”
“Đúng vậy, lời hứa đó của Cha nhiều năm trước tao cũng có biết. Tao giúp cho Cha, giúp Cha lưu lại vết tích,” Emma thì thào mà nói. “Chỉ có lúc đó tao mới cảm giác được, ngoại trừ Chúa, tao chính là người thân cận với Cha nhất.”
“Cái này chính là bí mật thuộc về riêng hai người thôi, phải không? Chị cảm thụ loại cảm giác này,” Lý Tất Thanh lãnh tĩnh phân tích. “Khả năng xác của 1, 2 đứa trẻ đầu chỉ là do bệnh tật hoặc bất ngờ thật, nhưng sau đó, một thời gian dài sau đó, đều gió êm sóng lặng, chị bắt đầu thấy trống rỗng, nôn nóng, bất mãn, cầu khẩn thượng đế sớm thu nhận một người hầu về chỗ ngài, nhưng càng chờ mong thì càng thấy dài lâu không có thực hiện. Rốt cục có 1 ngày, chị cũng không thể tiếp tục ức chế dục vọng lôi kéo, để kéo dài quan hệ giữa chị cùng Cha, bắt đầu chế tạo ra những cái chết … Chị có từng thấy hổ thẹn không, dù cho chỉ có một lần?”
“Nói đúng hơn, tao tuyệt đối không hối hận.” Nữ tu sĩ rất thẳng thắn, có thể là đang tìm kiếm sự nhận thức giống nhau giữa người khác. “Khi mày quyết định quyết tâm làm một việc gì đó cho một ai đó, thì dù cho giết người cũng không khó ra tay như mày tưởng đâu, có lúc trái lại nó lại là một khoái cảm — tao không biết so với khoái cảm khi làm tình thì thế nào, liệu có mãnh liệt như tao cảm nhận không, tao không cảm nhận được, mày nói cho tao biết được không?”
Hiển nhiên, đây không phải là một tình yêu có ý nghĩa bình thường. Lực lượng nào đó chi phối Emma, khiến ả ở trong phiến đá vô số lần méo mó sinh trưởng, rốt cục tìm được điểm đột phá — giết chóc. Dục vọng giết chóc khiến ả hoàn toàn thỏa hiệp.
Lý Tất Thanh lắc đầu nói: “Không, tôi không thể so sánh được … Còn một vấn đề tôi không cách nào hiểu được, tại sao chị lại để xác của Renee xuống đáy hồ?”
“Bởi vì sự tồn tại của nó làm bẩn đi tín ngưỡng của Cha. Đánh nhau, ăn cắp, bịa chuyện thành tính, thói xấu thành quen, hoàn toàn không giống những đứa trẻ khác.” Emma lãnh khốc trả lời. “Nó không xứng trở thành thiên sứ của Cha.” Ả cúi đầu nhìn một chút đứa bé đang không ngừng liên tục khóc nháo trong lòng ả, phiền táo nhíu mày. “Còn mày thì sao, mày lớn thêm chút nữa, cũng sẽ biến thành giống chị mày vậy, phải không, Debby?”
“— Bé sẽ không, bé là một đứa bé ngoan.” Tựa như rốt cục cũng tỉnh lại giữa bóng đè thâm trầm, vị đặc vụ tóc đen rốt cục tìm về được thanh âm của chính mình, mặc dù có chút khàn giọng và không lưu loát. “Thả bé ra đi, Emma, chỉ cần cô thả bé, tôi tuyệt không nổ súng, cũng sẽ chừa xe lại cho cô, thế nào?”
Nữ tu sĩ ở dưới lớp khăn trùm đầu màu đen mà đưa ra một nụ cười hờ hững. “Không. Hiện tại tao không muốn chạy, dù có chạy thoát khỏi tụi mày, thì mày sẽ cho rằng tao sẽ khờ dại nghĩ rằng, bị một đám xe cảnh sát cùng phi cơ trực thăng đuổi theo thì có thể hoàn toàn chạy thoát hay sao?”
“Chí ít cô có thể cứu được một sinh mạng, cô chẳng bao giờ làm vậy, đúng không? Thử đi, tôi thề rằng so với cảm giác hủy hoại đi một sinh mạng sẽ càng khoái trá hơn.” Rio cẩn thận mà hướng dẫn ả.
“Cảm giác của tao đã không còn quan trọng nữa rồi, khoái trá hay không, tao đã không quan tâm nữa rồi.” Trên mặt Emma hiện lên một sự khác thường, lười biếng mà bình tĩnh, phảng phất người giữa băng thiên tuyết địa bỗng nhiên cảm giác được sự khô nóng cho dù cởi sạch quần áo cũng không cách nào hạ nhiệt được, đó chính là dấu hiệu của gần đông chết. “Tao cả đời sẽ ngồi trong ngục giam, cho dù có được phép thăm tù, thì Cha sau khi biết được chân tướng cũng không đồng ý gặp lại tao đâu, — kết thúc như vậy, với tao mà nói, thì còn ý nghĩa gì nữa?”
“Đã vậy, thì sao tao không tặng cho Cha lễ vật cuối cùng đi?” Ả cúi đầu hôn đỉnh đầu của Debby, thấp giọng nói. “Đem tâm tình của tao truyền cho Cha nhé, tiểu thiên sứ.” Sau đó ả giơ cổ tay, hướng thẳng vào cái cổ trắng nõn của đứa bé mà đâm —
—- đường phân cách tuyến vào chính văn —-
Vị đặc vụ liên bang nhạy cảm mà phát hiện ra sự khác thường trên mặt của nữ tu sĩ, độ nhạy cảm về mặt nguy hiểm do chức nghiệp rèn luyện ra bắt đầu vang còi cảnh báo. Anh phản xạ có điều kiện mà đưa tay về phía thắt lưng, cầm lấy cây súng lục dự bị bên hông. Ngay lúc Emma cúi đầu hôn lên đỉnh mái tóc vàng của Debby, thì anh liền rút súng ra, nhắm vào đối phương.
Lưỡi dao ở dưới ánh đèn xe phản xạ ra tia sáng, anh biết mình phải quyết định thật nhanh, nhưng khuôn mặt đang khóc của con tin cường liệt trùng kích thần kinh của anh, tứ chi gặp khó khăn trong việc tiếp nhận chỉ lệnh của lý trí, trong nháy mắt, hình ảnh trước mắt cùng với hình ảnh máu chảy đầm đìa trong ký ức chồng chéo vào nhau, khẩn trương, lo nghĩ cùng sợ hãi cuộn trào mãnh liệt mà tiến đến. Tựa như một người bệnh bị mắc chứng cơ vô lực, anh thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của các ngón tay mình, càng không cách nào nhấn được cò súng …. Sự trễ nãi của anh đã giết chết đi 1 giây đồng hồ!
Ngay lúc lưỡi dao hạ xuống, thì Emma đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai.
Ai cũng không ngờ, cô bé trong lòng ả vì ý thức được việc tiếp tục khóc nháo cũng vô dụng, liền xuất ra chiêu mà bình thường hay đối phó với mẹ cùng chị gái — bé cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay đang kèm chặt mình, những chiếc răng nhỏ mà bén nhọn hung hăng đâm thẳng vào thịt, tựa như con sói con đang đói chết không ngừng ăn.
Đau đớn đột ngột ập tới khiến cho Emma lập tức cố sức đẩy mạnh kẻ tập kích mình, theo bản năng muốn rút cánh tay mình lại.
Lý Tất Thanh thả ngón tay, để súng rơi xuống đất — không ai phát hiện được từ lúc nào cậu đã nhặt cây súng ở trên mặt đất lên cả — bất ngờ nhỏ này khiến cho cậu bỏ đi ý định ra tay, trong thoáng chút bỏ qua hành động này.
Cậu liền chạy tới phía bên sau của vị đặc vụ liên bang, tay phải vững vàng nâng lên khuỷu tay run rẩy của đối phương, tay trái cầm lấy bả vai cứng ngắc. Tựa như một vị giảng viên bắn súng đang chỉ đạo các bước cơ bản cho học viên của mình, lòng ngực ấm áp mà hữu lực của cậu áp chặt vào phía sau của đối phương, bên tai thấp giọng hạ lệnh: “Nổ súng, Rio!”
Con mắt của vị đặc vụ tóc đen hỗn loạn mờ mịt chợt thu hồi lại, thanh âm trong mơ bỗng nhiên nổ vang trong đầu anh —
Nổ súng, Rio.
Nổ súng. Lúc này anh sẽ không thất bại đâu, vì còn có tôi ở phía sau anh.
Câu nói của vị liên hoàn sát thủ kia, “Mượn lực của tôi đi, Rio, để chúng ta cùng nhau kết thúc đi tuần hoàn chết tiệt này.”
Thanh âm đó tựa như một dòng nước lũ thật lớn, trong nháy mắt đổ ập vào miệng cống tinh thần, một lực lượng khiến anh không thể kháng cự bắt đầu đẩy ngón tay của anh —
Cánh tay phải của nữ tu sĩ chảy máu, ả kêu thảm mà che miệng vết thương, bị một lực bắn khiến cho cả người lùi về phía sau. Xương cổ tay và xương trụ cẳng tay bị đạn bắn cho nát, khiến cho cánh tay bày ra một độ cong quỷ dị méo mó, đau nhức tiến thẳng vào thần kinh, ả lớn tiếng rên rỉ, tựa như vậy là có thể giảm bớt được sự đau đớn của thân thể.
Rio kinh ngạc mà nhìn vũ khí trong tay, mùi thuốc súng nóng rực vẫn còn quanh quẩn ngay chóp mũi. Cho dù ánh lực phụt lên, tiếng súng vang lên, anh vẫn không thể tin được bản thân lại có thể đơn giản nổ một phát súng như thế!
Cơn ác mộng tinh thần đã dằn vặt anh suốt thời gian qua, tâm lý cản trở khó có thể xuyên qua, luôn cuốn trôi tâm tình anh, tựa như toàn bộ đều bị một phát súng đó bắn cho nát bấy!
Anh từng cho rằng muốn thoát khỏi cơn ác mộng đó sẽ là một khoảng thời gian dài dằng dặc, là một quá trình thống khổ — Trên thực tế anh đã từng đi tới bờ tuyệt vọng, cho nên dùng thái độ cam chịu mà càng lúc càng nuốt vào người nhiều viên thuốc, dùng công tác cường độ cao ép buộc mình không còn thời gian để nghĩ tới nó nữa.
Đến tận giờ này khắc này, một viên đạn xoay tròn đi 5 năm thời gian, rốt cục đem viên đạn đã đi lệch quỹ đạo thời điểm đó kéo lại đúng quỹ đạo.
Lúc này, anh không hề thất bại — Và sau này cũng sẽ không tiếp tục thất bại nữa.
Debby bị đẩy ngã dưới mặt đất tựa như đang nằm mộng. Bé nhìn nữ tu sĩ cả người đầy máu, khủng hoảng mà muốn chạy đi, nhưng chung quanh lại tối đen khiến cho bé chẳng biết phải chạy đi đâu, ngăn cản bước chân của bé. Rừng đen một mảng tối đen, chỉ có nơi được ánh đèn xe rọi sáng tới, khiến cho bé nhìn thấy được một thân ảnh cao to của một người đàn ông tóc đen được phản quang, bỗng nhiên nhớ ra: người đó là cảnh sát.
Phải tin tưởng cảnh sát, người lớn ai cũng nói thế cả. Thế là bé liền vươn cánh tay nhỏ nhắn của mình, nhanh chóng mà chạy tới nơi ẩn núp an toàn ấm áp kia, lảo đảo chạy về phía anh.
Rio buông súng, đầu gối quỳ xuống mảng lá cô trên mặt đất, ôm chặt lấy cô bé đang chạy ào tới mình, đem mặt vùi vào trong mái tóc quăn màu vàng nhạt rối tung của bé.
Không ai biết anh đã khóc ướt cả mặt.
“… Xin lỗi, xin lỗi …” Vị đặc vụ tóc đen dùng thanh âm nghẹn ngào nhiều lần nói, tựa như đem hết toàn bộ áy náy, tự trách cùng hổ thẹn đã chôn giấu suốt mấy năm trời trút ra hết. “Debby, xin lỗi …”
Cô bé cũng không hiểu được thâm ý của anh, chỉ là ngoan ngoãn mà ôm lấy cái cổ của anh, dùng lễ nghi đã học được mà trả lời: “That’s all right.”
“Bé đã tha thứ cho anh rồi.” Lý Tất Thanh bên cạnh anh nhẹ giọng nói. “Rio, anh có tin tưởng vào sự luân hồi không?”
“… Luân hồi?”
“Đúng vậy. 5 năm trước, một sinh mạng mất đi, một sinh mạng mới được tái sinh. Hiện tại, bé dùng cùng một dung mạo, cùng một tình cảnh mà xuất hiện lại trước mặt anh, còn anh, đã cho bé một kết cục hoàn toàn khác — bé muốn dùng cách này nói cho anh biết rằng, anh hoàn toàn có thể dùng nỗ lực của mình nhận được sự tha thứ của bé.”
Rio kinh dị mà ngẩng đầu, nâng lên khuôn mặt của bé, hoài nghi nhưng cũng ẩn hàm chờ mong hỏi: “Là thật sao, Debby?”
Cô bé không hiểu gì cả mà nhìn anh. Cô bé chợt nhớ tới lời thầy giáo đã dạy mình, khi nhận được sự giúp đỡ của người khác xong thì phải nói lời cám ơn, vì vậy liền nhỏ giọng mà nói: “Cám ơn.”
Vị đặc vụ liên bang lại một lần nữa ôm lấy bé, rưng rưng nói rằng: “Không, Debby, phải là anh cám ơn em mới đúng …”
Tiếng còi cảnh sát gào thét từ xa đến gần, rất nhiều cảnh sát địa phương lập tức chạy tới, tiếp quản hiện trường. Khống chế phạm, trấn an con tin, chụp ảnh thủ chứng …. Toàn bộ công tác xử lý hậu trường ngay ngắn rõ ràng mà tiến hành.
Rio rời khỏi đoàn người, đi tới một góc hơi tối cách đó khá xa. Anh cần khá nhiều thời gian để bình ổn tâm tình mình.
Toàn bộ những chuyện đã phát sinh trước đó, trong đầu anh chợt cuộn tròn tựa như một bộ phim nhựa điện ảnh, rất nhanh, anh chợt phát hiện 1 việc kỳ quái —
“Cậu biết dùng súng?” Anh liền hỏi cậu nhóc bên cạnh.
Cậu nhóc người Hoa cười cười,”Sao tôi biết được chứ, quốc gia chúng tôi không cho phép tư nhân dùng súng mà. Thế nhưng, trong câu lạc bộ dã chiến xạ kích thì tôi đã từng tham gia rồi.”
“Tư thế đỡ tay tôi hồi nãy của cậu rất chuyên nghiệp.” Con mắt màu lam sắc của vị đặc vụ tìm tòi nghiên cứu mà nhìn cậu.
“Đó là do cánh tay của anh run rẩy tựa như một người chưa từng cầm súng qua vậy, so ra, thì tôi có kinh nghiệm hơn rồi.” Lý Tất Thanh thần sắc tự nhiên mà nói.
Rio có chút xấu hồ mà nở nụ cười. Anh chợt nhớ ra hiện thực kia vừa ăn khớp với cảnh trong mơ trước đó, nhưng lại không biết phải kể lại cho đối phương nghe. Anh phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói “câu nói cùng hành động của cậu sao lại y chang với tên bị tình nghi là sát nhân liên hoàn trong mơ của tôi vậy”? Không, chuyện này quả thực là quá mạc danh kỳ diệu, anh còn chưa bệnh tâm thần tới trình độ này đâu, đem một giấc mộng hoang đường rồi lấy đó làm lý do mà nghi ngờ đối phương.
Mặc dù anh mơ hồ cảm giác được có gì đó không thích hợp … Nhưng đó cũng như một ít tơ nhện di động chợt lóe ra trong suy nghĩ, ngay cả chính anh cũng không nói rõ sao tự dưng mình lại có cảm giác này — tựa như ở phía sau một chàng trai ôn hòa mà sạch sẽ, đang cất giấu một bóng đêm mơ mơ hồ hồ, vô pháp va chạm vào …
Hell with it! Sao tự dưng anh lại có suy nghĩ này! Anh yêu chàng trai này — Chuyện này anh rất khẳng định, nhưng những thứ không hề có chứng cứ rõ ràng này lại rất khả nghi, rất giống như một sự khinh nhờn với tình yêu của chính bản thân mình.
Khi anh quyết định đem toàn bộ những nghi hoặc loạn thất bát tao này ném qua sau đầu thì, tiếng chuông điện thoại di động trong túi tiền chợt vang lên.
Sau khi Rio bắt máy, chưa nói được vài câu thì đã cúp máy, tiếc nuối mà nói với Lý Tất Thanh: “Xin lỗi, kỳ nghỉ của tôi lại phải ngâm nước nóng rồi.”
“Sao thế?”
“Tổng bộ triệu tập khẩn cấp, kêu tôi phải lập tức quay về D.C Washington..”
Lý Tất Thanh lo lắng hỏi: “Đã hơn nửa đêm, sao lại cấp như thế? Phát sinh chuyện gì sao?”
“Trong điện thoại không có nói rõ, chỉ là gọi tôi cùng Robert lập tức tới đó.” Rio không yên tâm mà nhìn đối phương. “Chuyến đi này tôi không có khả năng mang theo cậu, cậu có thể tiếp tục đi sang chỗ khác tiếp tục nghỉ phép, hoặc là quay về New York, tôi sẽ đưa chìa khóa nhà kia cho cậu … Cậu tính sao?”
“Đột ngột quá, tôi còn chưa nghĩ ra gì cả.” Cậu thành thật mà trả lời.
“Được rồi, vậy chúng ta quay về khách sạn trước, công việc ở đây cứ giao cho cảnh sát địa phương kết thúc vậy.”
Lý Tất Thanh theo anh được vài bước thì hỏi, “Tội mưu sát của sir Emma không thoát được, nhưng còn Cha Beth thì sao? Y có bị hình phạt nào không?”
“Khó nói, liên quan tới mấy việc tôn giáo, khi xử lý sẽ có chút phiền phức, hơn nữa hành vi của y cũng chỉ là bắt chước theo người đi trước — 100 năm trước, có không ít người thuộc giáo đường đem thây khô đặt ở trong nhà mồ ngầm của giáo đường mà.” Vị đặc vụ nhún vai. “Nếu như giáo hội tham gia án tử này, thì có khả năng y sẽ thoát tội đó — cũng là khả năng mà thôi. Thế nhưng chỗ này khả năng y sẽ không thể tiếp tục ở lại nữa, nói không chừng sẽ bị cắt chức mà được giáo hội cử tới đi canh mộ cho một nghĩa trang nào đó chăng.”
“Như vậy cũng tốt, tôi nghĩ Cha sẽ thích công việc mới này đấy.” Lý Tất Thanh nói.
Vị đặc vụ tóc đen chần chờ một chút, cuối cùng cũng nói ra: “So với việc này, tôi còn quan tâm một chuyện khác hơn … Tên kia lần này lại không hề nhúng tay vào! Có chút kỳ quái, phải biết suốt 1 năm qua, những tên sát thủ liên hoàn bị chúng tôi đuổi bắt, 10 tên thì có tới 8 tên bị hắn nhanh chân tới trước, khiến cho ngay cả cấp trên cũng hoài nghi trong nội bộ chúng tôi có phải có gián điệp cho hắn hay không. Không ngờ, lần này hắn một chút động tĩnh cũng chẳng có, tôi không thể không nói, sir Emma kia rất may mắn đi, còn có thể sống mà lên tòa án.”
“— Anh đang nói đến K.Green?”
“Chính là cái tên khốn chuyên gia tùy ý làm bậy đó đấy. Đã yên ắng suốt 1 tháng rồi, không có tin tức nào về hắn đang làm mưa làm gió cả, tôi thật có chút không quen.”
“Nói không chừng hắn đang nghỉ phép thì sao,” Lý Tất Thanh bật cười, mang sự đùa cợt. “Cùng với bạn gái. Dù sao hắn cũng phải tận hưởng một cuộc sống của một người bình thường chứ nhỉ?”
“— Có lẽ là với bạn trai đi?” Vị đặc vụ tóc đen ma xui quỷ khiến mà bổ sung 1 câu.
“Gì cơ? Anh nói hắn là …” Đối phương giật mình nói.
“Không không,” Vị đặc vụ lập tức đổi giọng. “Tôi chỉ đùa thôi.”
Lý Tất Thanh nhìn anh 1 cái, nét mặt đầy phức tạp nan giải chợt lóe qua.
Sau khi trở lại motel, thì sắc trời đã sáng hẳn. Hai người họ đều không buồn ngủ, tùy tiện ăn miếng bánh mì uống ly cà phê là xong bữa sáng.
Mới vừa dùng xong bữa sáng, thì điện thoại di động của Lý Tất Thanh cũng chợt vang lên. Cậu lấy ra nhìn màn hình điện thoại, có chút xấu hổ cười cười với Rio: “Tôi ra ngoài nói chuyện chút.”
“Điện thoại của Molly sao? À, cậu không cần lần nào cũng phải lánh mặt tôi mới nói chuyện được đâu.” Người em trai của bạn trai cậu nỗ lực lấy lại tinh thần, trêu ghẹo nói. “Tôi sẽ không nghe lén quá trình tình ái qua điện thoại của hai người đâu.”
Khi cậu nhóc nhanh chóng chạy đi thì Rio thấy mặt cậu đã đỏ ửng lên.
Anh mỉm cười, uống một ngụm cà phê đắng đã nguội lạnh.
Sau khi đối phương trở về, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn, thoạt nhìn rất hài lòng: “Biết chưa Rio, Molly sắp tới đây rồi, ngay tháng sau!”
“Tháng sau?” Rio có chút ngạc nhiên. “Không phải nói cuối năm mới về sao?”
“Việc tiến hành công việc diễn ra thuận lợi hơn so với dự kiến ban đầu, nên cô ấy chuẩn bị cho mình 1 kỳ nghỉ, trở về đây ở khoảng 1 tháng.”
“À, vậy rất tốt.” Rio nửa cao hứng vừa tiếc nuối mà nói, tâm tình phức tạp dường như rượu cốc-tai được trộn hơn 17 18 vị, lộn xộn không biết là rốt cục là vị nào. “Hai người có thể ở bên nhau rồi.”
“Cô ấy nói dự định bàn với tôi 1 chút về chuyện đính hôn.” Lý Tất Thanh bất động thanh sắc mà quan tâm anh, tựa như đang muốn xuyên thấu qua một biểu tình trên mặt anh dù là nhỏ nhất, phân tích tâm tình thực tế trong đáy lòng của đối phương. “Đính hôn đó! Ở nước chúng tôi, ý nghĩa của nó cách với kết hôn cũng không xa lắm —- Bên nước các anh cũng giống như vậy chứ?”
“À, chắc là giống đi.” Rio mất hồn mất vía mà trả lời.
Lý Tất Thanh nở nụ cười, mang theo một khoái cảm không có hảo ý mà hỏi: “Nếu vậy, đính hôn ở bên này có cần rể phụ không? Tôi hy vọng công việc tháng sau của anh không quá bận.”
Dưới đáy lòng Rio phát ra rên rỉ thống khổ, cực lực bày ra biểu tình “Cam tâm tình nguyện”, “Coi tình hình đi, nếu lúc đó tôi rảnh thì tính sau.”
Anh đứng dậy trở về phòng mình, thu dọn hành lý đơn giản, nói với Lý Tất Thanh. “Tôi đã đặt vé máy bay rồi, cần phải ra sân bay ngay, cậu có thể 1 mình quay về New York không?”
“Không thành vấn đề, anh yên tâm đi.” Cậu nhóc người Hoa phất tay với anh. “Thuận buồm xuôi gió — À không phải, anh ngồi máy bay mà, cả đường đều ngược gió.”
Vị đặc vụ liên bang cũng không quay đầu lại mà vội vã rời đi.
Còn lại một mình Lý Tất Thanh, ở bệ cửa sổ nhìn bóng lưng đang dần đi xa của anh. “Tháng sau à …”