- Mấy nữ sinh viên ấy còn nhỏ mà\, anh không nghĩ gì nhiều.
- Sinh viên thì cũng là cô gái\, người ta đến gần anh kéo áo kéo tay thì anh mặc kệ à? Thậm chí anh còn nhiệt tình tập huấn cho họ\, tới giờ trưa cũng bỏ ăn cơm…
Tâm trạng Quyết Ngọc thì khó chịu ấy vậy trong lòng Lam Tiễn lại vui như ăn Tết!
Cô vợ quân nhân này của anh mà nói, bình thường luôn lạnh lùng, làm chuyện gì đều chẳng mấy có tâm ý, thế mà suốt ngày hôm nay cô cứ như phát hỏa, chỉ vì chồng nói chuyện với nữ sinh viên lại đâm ra bực dọc tới vậy.
Lam Tiễn nhích lên một bước, thật tự nhiên vòng tay qua ôm nhẹ eo vợ, thuận đà để hai người đứng sát vào nhau.
Cử chỉ thân mật đột ngột từ chồng khiến Quyết Ngọc thoáng giật mình, dạo này để ý anh hơi kỳ lạ, nhất là từ cái đợt gọi cô lên làm “minh họa” cho ba cái chiêu thức phòng thủ gì gì đó. Đàn ông cấm dục mà sao cứ thích đụng chạm vào cô nhỉ?
- Thế này… không hay lắm đâu.
- Lúc trưa\, trước mặt cả trăm sinh viên em còn ngọt ngào gọi chồng ơi\, lúc đó không thấy ngại\, còn bây giờ vắng vẻ thì lại sợ à?
- Thì em chỉ gọi chồng thôi\, đâu như anh ôm ấp vậy chứ.
- Vợ nhỏ vừa ghen với nữ sinh viên như vậy\, anh vui nên muốn ôm em thôi.
- Ai nói là em ghen chứ…?
- Có chắc là không ghen? Thế để anh đuổi theo cho họ số điện thoại.
- Lam đội trưởng\, anh dám…!
Dù miệng nói không ghen nhưng hành động thì khác, Quyết Ngọc bất giác níu chặt tay áo Lam Tiễn giữ lại. Trước việc làm bộc phát ấy, cô đâm ra bối rối, tự hỏi rốt cuộc mình bị sao nhỉ?
Cô nghĩ mình đâu có ghen, nhưng rõ ràng là khó chịu bức bối, còn buồn nữa… Loại cảm xúc phức tạp này trước giờ cô chưa từng có với Lam Tiễn.
Anh chàng đội trưởng buồn cười, biểu hiện của Quyết Ngọc lúng túng rối bời khiến anh càng thấy đáng yêu, cô thật sự hồn nhiên quá mức rồi, ngay cả việc bản thân đang ghen tị mà cũng không hiểu ư?
Mấy ngày trước anh còn ghen với Phi Lang và Bạch Hổ, nay để cô ghen lại là huề! Lam Tiễn giải vây cho cô vợ nhỏ bằng cách cúi mặt xuống, dịu dàng hôn lên trán cô thật lâu!
Lần thứ hai giật mình tới sửng sốt, Quyết Ngọc giơ hai tay lên che trán, hỏi to:
- Anh vừa hôn em á?
- Cũng đâu phải lần đầu mới hôn. - Anh nhớ lại cái đêm vợ nấu chè cho mình.
- Ế! Ế! Ế! Anh… đã từng hôn em sao?
Chồng chỉ mới hôn một cái, Quyết Ngọc đã phát hoảng tới vậy, Lam Tiễn chính là mắc cười không nhịn được. Bị cô chèo kéo tra hỏi, anh bảo muốn đi tắm, rồi chuồn đi!
Còn lại Quyết Ngọc vẫn đứng đơ ra trên sân tập lúc này đã nhập nhoạng hoàng hôn, vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước nụ hôn của Lam Tiễn.
Nếu hai người đơn thuần làm vợ chồng bình thường thì cô đã chẳng phản ứng tới vậy, nhưng bởi quyến rũ anh là nhiệm vụ của cô, nên khi anh chủ động hôn thì có phải anh đã rung động vì cô?
Thú thật, Quyết Ngọc cũng rạo rực vui vẻ khác lạ, trong lòng mang chút lâng lâng hạnh phúc. Dường như cô mơ hồ nhận ra, không chỉ Lam Tiễn mà chính mình đang dần trở nên xao động với đối phương…
Cô sực tỉnh bởi tin nhắn điện thoại, liền mở ra xem, cái tên Mục Thời Cảnh cháy sáng trên màn hình cảm ứng!
Buổi tối trong một tiệm cà phê kín đáo và khá yên tĩnh, Quyết Ngọc có cuộc hẹn với Mục Thời Cảnh. Nửa tiếng trước nhận tin nhắn từ hắn, cô xin phép Lam Tiễn ra ngoài sở cảnh sát, với lý do gặp bạn cũ!
Đưa mắt nhìn quanh tiệm, cô không nghĩ Thời Cảnh hẹn gặp mình ở chỗ tao nhã thế này. Thậm chí ngay cả hắn bây giờ cũng trong dáng vẻ nhã nhặn, áo thun cổ lọ với áo khoác măng tô, thật khác với khí chất lão đại mọi ngày. Ung dung uống cà phê, hắn như biết cô gái nghĩ gì, nói luôn:
- Ta có việc đi qua đây\, tiện thể muốn xem tình hình em thế nào\, từ sau lần gặp ở đám cưới cũng ba tuần rồi. Dạo trước nghe Five báo lại\, em đã gia nhập đội đặc nhiệm để ở cạnh tên đại tá họ Lam\, nước đi này thật là khôn ngoan.
Quyết Ngọc vẫn giữ liên lạc với Five, dù gì cũng cần cho anh biết tình hình. Dĩ nhiên, Five nhất định sẽ báo cáo lại cho Mục Thời Cảnh thôi.
- Anh gọi em ra đây lại có gì muốn yêu cầu nữa sao?
- Lúc đưa ra nhiệm vụ\, ta từng gia hạn trong hai tháng. Bây giờ đã được một nửa thời hạn\, nên ta cũng muốn kiểm tra xem em đã làm được tới đâu rồi.
- Tuy vẫn chưa xong nhưng tình hình trước mắt khá tốt.
- Thật tốt khi nghe em nói vậy\, xem ra nhiệm vụ quyến rũ này đối với em đã không còn quá khó chịu như lúc đầu nữa.
- Lam Tiễn\, quả thực là loại đàn ông cấm dục khó gần gũi\, nhưng ở cạnh một thời gian thì mới biết anh ấy cũng rất thoải mái. Tính cách\, nhân phẩm đều tốt\, thỉnh thoảng hơi khó đoán\, mà chỉ cần biết cách “dỗ ngọt” một chút thì sẽ ổn.
Chợt im lặng vài giây, Mục Thời Cảnh uống ngụm cà phê xong đặt cái tách sứ trắng xuống bàn, buông hai từ nhẹ bẫng: “Thế à?”.
- Cơ mà Lam Tiễn lại không phòng bị với phụ nữ trong khi bản thân rất đẹp trai\, rất nổi bật\, dĩ nhiên nhiều cô gái sẽ muốn tiếp cận. Em phải luôn canh chừng anh ấy.
- Nghe em tả thì tên này không có khuyết điểm?
- Khuyết điểm thì đúng là không có lắm\, chỉ là lâu lâu hành động hơi khó hiểu và hay làm người khác bất ngờ…
Nhớ lại chiều nay Lam Tiễn vừa ôm eo vừa hôn lên trán vợ, Quyết Ngọc vẫn còn ngượng ngập xen lẫn vui vui, liền theo bản năng đưa tay sờ trán, bờ môi vô thức cười nhẹ.
Và chính dáng vẻ mơ màng hạnh phúc ấy đã thu hết vào đáy mắt lạnh lẽo của Mục Thời Cảnh! Hắn nhớ rõ khi nhận nhiệm vụ tiếp cận Lam Tiễn, Quyết Ngọc đã phản ứng dữ dội, hết mực từ chối. Cả trong lễ kết hôn, cô cũng thờ ơ lạnh nhạt chẳng mấy tin tưởng công việc này.
Thế mà sao bây giờ ở trước mặt lão đại hắn, Quyết Ngọc nhắc về tên đại tá họ Lam với biểu hiện vui vẻ, còn say sưa nói đủ thứ về anh ta? Thậm chí miệng cười còn mắt cứ lấp loáng sự rung động không che giấu?
So với một Quyết Ngọc khổ sở, đè nén lúc còn ở biệt thự phụ vào đêm ấy, thì Quyết Ngọc bây giờ, ngay trước mặt Thời Cảnh lại mang vẻ vui sướng khó tả!