Tình cảm bộc phát dữ dội không thể kiềm chế, nãy giờ như được trút hết cả nỗi lòng suốt thời gian qua, Lam Tiễn hôn vợ say đắm đã đời xong mới chịu dừng lại để cô lấy hơi thở.
Hai vầng trán tựa vào nhau, ánh mắt anh chàng đội trưởng chan chứa tình cảm nhìn đôi gò má ửng hồng của cô, môi cô bị hôn tới tê dại chỉ mấp máy gọi hai chữ: "Đội trưởng...".
Gọi tên anh đi.Lam Tiến... Nhưng sao anh lại thế này...?Em có biết anh đã sợ hãi tới cỡ nào không? Anh sợ quả bom sẽ nổ, sợ sẽ không còn gặp lại em nữa... Trái tim anh đau đớn sợ hãi kinh khủng! Anh chưa từng trải qua cảm xúc này, chưa từng sợ đánh mất ai đó tới phát điên như vậy...Đôi mắt chớp nhẹ, Quyết Ngọc quan sát gương mặt tuẩn mỹ ngay phía trước ở cự li rất gần, cả hàng lông mi dài cong vút rất đẹp của anh, trông rõ sự khổ sở đau đớn đó. Ngay cả thân thể cao lớn trong bộ quân phục đang bao bọc lấy cô cũng run rẩy theo.
Quyết Ngọc chẳng ngờ được, trong lúc mình đối diện sống chết thì Lam Tiền cũng mang tâm trạng cực kỳ tồi tệ!
Tình cảm trong lòng anh khiến cô bất ngờ, như chính nụ hôn cuồng dã anh vừa đem đến.
Lam Tiễn cũng có ngờ đâu, tự dưng bộc phát thiếu kìm nén, hành động không theo lý trí nữa mà xuất phát từ trái tim. Kể từ lần ở trong buồng tắm nam, anh nhận ra mình có sự khao khát đối với người con gái này. Tiếp đến là việc cô che chắn cho anh khỏi bị gấu tấn công, thì hình như anh đã hoàn toàn rung động vì cô rồi.
Ngày qua ngày cùng nhau làm nhiệm vụ, cảm xúc càng lớn dần, tới nỗi anh cứ muốn giữ chặt cô cho riêng mình, đừng để bất kỳ người đàn ông nào đến gần cô.
Từ nhỏ đến lớn, quen sống trong môi trường kỷ luật quân đội nghiêm khắc, Lam Tiễn chẳng hề để tâm đến tình cảm nam nữ, không hiểu yêu một người là như thế nào, càng không biết tình yêu lại khiến cho ta si mê, cuồng điên, cả khổ đau sợ hãi tới dường này....
Anh biết rõ trái tim mình có hình bóng cô nhưng đó đã là yêu chưa? Cho tới thời khắc vừa rồi, chỉ vài phút trước thôi, vào cái lúc anh tưởng sẽ mất đi cô thì thế giới xung quanh sụp đổ, cuối cùng cũng đã nhận ra: anh yêu cô sâu đậm rồi!
- Em xin lỗi vì muốn hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó. - Nơi đây trở nên yên tĩnh quá, Quyết Ngọc nghĩ nên nói gì đó.
Dù tâm trạng vẫn chưa ổn định, Lam Tiễn cũng cố lấy lại sự điềm tĩnh, hỏi nhỏ:
Vũ Vũ, em nghĩ giữa nhiệm vụ và sinh mệnh thì cái nào quan trọng?Em chẳng biết nữa.Anh đã rất lo lắng cho em nhưng đồng thời cũng rất giận em.Giận em vì không hoàn thành tốt nhiệm vụ?Là vì em quá xem nhẹ mạng sống của chính mình!Thấy Quyết Ngọc giương mắt nhìn, Lam Tiễn thở mạnh và ôm chặt cô hơn:
- Đúng là nhiệm vụ quan trọng nhưng tất cả cũng không quan trọng bằng việc em còn sống! Anh từng nói, mỗi sinh mạng đều có giá trị, kể cả sinh mạng của chính em! Làm gì thì làm, sống phải quan trọng, anh sẽ không tha thứ nếu lần sau em còn coi nhẹ việc sống còn của bản thân.
Sống mũi cay xè, lời nói từ người chồng đại tá lần nữa khiến cô xúc động. Suốt 9 năm làm việc cho tổ chức, lúc nào cũng tâm niệm nhiệm vụ đặt lên hàng đầu, thậm chí có thể từ bỏ mạng sống.
Với Mục Thời Cảnh, điều hẳn quan tâm luôn là kết quả nhiệm vụ, còn cô có bị thương, có đau cỡ nào đều chẳng màng. Nhưng giờ đây lại có một người nói rằng, sinh mạng của cô mới quan trọng nhất, không phải nhiệm vụ.
Anh trần trọng cô đồng thời cũng dạy cô biết trần trọng chính mình!
Quyết Ngọc biết rõ tiếp cận Lam Tiễn chỉ vì mục đích riêng, biết rõ là nhiệm vụ thì không thể dao động, biết rõ người đàn ông này không nên yêu, nhưng đã trễ rồi... Rơi nước mắt, cô chủ động kiếng chân và rướn mặt lên hôn anh. Trái tim cô, có thể quay đầu sao?
Giống Lam Tiền, cô cũng từng chút một vì anh mà rung động. Sự dịu dàng và ấm áp của anh, khiến cô như mắc kẹt, còn có thể thoát được ư?
Giữa căn phòng ngồn ngang gạch đá bụi bặm, hai con người quấn chặt lấy nhau, trao nhau những nụ hôn nồng nàn bởi nhận ra sự yêu thương dành cho đối phương.
Về tới sở cảnh sát, điều đầu tiên Quyết Ngọc làm chính là tắm rửa cho sạch sẽ. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô ngạc nhiên khi gặp Lý Hoàng Mai! Vẻ như Lý thiếu úy đã đợi khá lâu, vừa trông thấy Quyết Ngọc liền bước đến:
Tôi muốn cảm ơn cô vì đã cứu tôi vào lúc ấy. Chẳng phải cô rất ghét tôi à?Đúng là tôi chả ưa gì cô, nhưng đống bê tông đó sắp đổ xuống người cô, lẽ nào tôi khoanh tay đứng nhìn? Đổi ngược lại cô, chắc cũng sẽ làm giống tôi thôi.Hoàng Mai mím nhẹ môi, mất một lúc sau mới tiếp: "Tôi xin lỗi vì đã đối xử tệ với cô. Chỉ vì tôi ghen tị khi cô là vợ của đội trưởng, điều mà tôi luôn muốn có. Tôi thích Lam đội trưởng lâu rồi, anh ấy chính là bạch nguyệt quang trong lòng tôi...".
Quyết Ngọc mang chút đồng cảm với Hoàng Mai, vì chính cô cũng từng xem Mục Thời Cảnh là mối tình đầu, là cả thế giới của mình.
Nhưng hôm nay nhìn đội trưởng lo lắng cho cô, còn ôm hôn cô nữa, thì tôi hiểu mình thua rồi! Vốn dĩ tôi chưa từng bước vào trái tim anh ấy nên bây giờ sẽ từ bỏ kẻo lại trở thành tiểu tam. Đới hạ sĩ, cô bỏ qua cho tôi chứ?Hi vọng từ giờ chúng ta sẽ là đồng đội tốt của nhau!Bắt tay vui vẻ với Lý Hoàng Mai xong, Quyết Ngọc đến phòng đại tá. Phi Lang lần Bạch Hổ có mặt tự lúc nào, cô vừa xuất hiện đã bị trêu:
Chà, xem ai kìa! Là cô vợ bảo bối của Lam đội trưởng.Bảo bối gì chứ? Hai người có chuyện gì sao? - Quyết Ngọc hơi ngượng.Phi Lang không chơi nhây như Bạch Hổ, trả lời đúng trọng tâm:
- Chỉ là báo cáo đầy đủ với đội trưởng về vụ gài bom ở trung tâm thương mại. Phát sinh quả bom thứ 5, may là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Tới giờ, Quyết Ngọc còn vô cùng khó hiểu:
Tại sao cảnh khuyền và máy dò tìm không phát hiện ra quả bom này?Sau khi kiểm tra lại hiện trường, mới phát hiện tên tội phạm rất gian xảo, đổ xà phòng xung quanh quả bom để đánh lừa sự đánh hơi từ cảnh khuyển. Còn về việc máy dò không phát hiện thì chưa rõ, có thể dùng thiết bị phát nhiễu nào đó.