Con ngươi đen như mực không tiêu điểm, đến lúc đó có ẩn nhẫn lửa giận muốn bùng phát, làm cho người ta nhìn, không khỏi sinh thương xót.
Một phòng kiều diễm, một màn xuân triều, một sớm mai bầu bạn bên cạnh quân vương, ai có thể biết trong lòng người nào sầu khổ.
Như Ý cảm giác mình nên đi, tối nay nàng, cũng chỉ là muốn nhìn nữ tử Cung gia này một chút đến cùng có đúng là Tôn chủ phu nhân Thiên Ngọc Sơn năm đó hay không.
Về phần sau khi xác nhận lại có tính toán gì. . . . . . Nàng thật vẫn không nghĩ đến.
Đại thù Tiêu gia phải báo, có thể đường đột đi hỏi như vậy, một là không thấy kết quả mong muốn, hai là trường hợp hôm nay cũng không quá thích hợp.
Huống chi, chuyến đi Triệu cung này còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lâm Mộng Hinh hiện ra cho Như Ý một con đường khác, có lẽ từ trong miệng nữ tử nơi này có thể moi ra chút tin tức với Mạnh.
Mà chỉ cần tìm được Mạnh, thật ra thì có đi chất vấn Cung Tiêm Hội hay không, đã không quá quan trọng rồi.