Rất nhiều người mắt cũng không kịp nháy, chỉ thấy hai đạo ảnh một đen một tím đã xông lên phá tầng tầng trở ngại đã đến trước mặt Hội phi.
Phần lớn mọi người không hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ coi tất cả chuyện này đều là muốn cứu người .
Lại không biết, giữa hai người, cũng là một cứu, một giết.
Động tác Như Ý rõ ràng mau hơn người áo đen kia quá nhiều, thậm chí nàng đã duỗi cánh tay chuẩn bị dùng dải lăng quấn Cung Tiêm Hội tới đây.
Vậy mà, có rất nhiều chuyện tình đều sẽ không như ý nguyện, vào buổi tối thần bí này, cũng có rất nhiều chuyện không tưởng tượng được liên tiếp xảy ra.
Lúc Như Ý cho là tất cả ngạc nhiên đến đây cũng đã kết thúc, kế tiếp phải đối mặt, cũng chỉ là một cuộc đại nạn của Triệu cung mà thôi.
Nhưng không ngờ, lúc nàng mới vừa vươn tay còn chưa kịp xuất động dải lăng, chợt cảm thấy có trận luồng gió mạnh mẽ tấn công bất ngờ!
Không đợi nghiêng đầu đi, luồng gió kia đã tới sau lưng, nhưng thấy người bên cạnh đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó nghiêng người bay ra ngoài!
Trực tiếp đụng vào người hai tướng sĩ, sức lực lớn đến mức có thể đánh bay một người, đến lúc đó dọa những tướng sĩ kia sợ không nhẹ.
Đáy lòng Như Ý đột nhiên nổi lên rung động, không phải bởi vì sợ, nếu bàn về cận chiến, hôm nay Khanh Như Ý không sợ bất luận kẻ nào.
Nàng chỉ là run sợ bóng dáng đã gần tới trước mắt!
Màu tím giống nhau như đúc, tám năm này mỗi ngày đều ở trong đầu lặp lại một lần chỉ sợ quên, hiện tại cứ như vậy xuất hiện trước mặt nàng.
Chỉ là đeo mặt nạ, là Tử Hồ.
Trong lúc sững sờ, động tác liền chậm lại, trong đầu có một thoáng trống không.
Đối phương lại mượn một tíc tắc này chợt giơ tay lên xuất chưởng!
Chưởng phong xông tới mặt, đánh thẳng hướng ngực Như Ý, hung hăng, không chút lưu tình.
Nữ tử cứ như vậy ngơ ngác bị đánh bay đi ra ngoài, một đường cong trên không trung quần tím lẫn vào máu thê lương, máu tanh tràn ngập, dải lăng trong ống tay áo hất tung trên không, rét lanh bi thương như thế, lại khiến những tướng sĩ kia quên giơ cung.