Cứ trở về như vậy, có thể bị tiểu tử Tiêu Thước kia cười nhạo hay không?
Ai!
Mặt trời dần dần lặn rồi, trên đảo gió đêm luôn lạnh.
Trước kia thân thể tốt không cảm thấy gì, nhưng Như Ý bây giờ, sau khi liều mạng mà trọng thương sau một chưởng, không thể chịu gió như vậy.
Nhưng lại không cam lòng cũng bởi vì lạnh mà buông tha dũng khí thật vất vả mới toàn tâm toàn ý tới thỉnh cầu tha thứ.
Vì vậy dứt khoát ngồi xổm người xuống, hai cánh tay vòng gối, để cho mình ấm áp hơn.
Tiếc rằng lúc trước ngâm qua nước biển, khi đó mặt trời còn ấm, cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng thời điểm này lại hoàn toàn bất đồng!
Này toàn bộ làn váy ướt dán chặt ở trên bắp chân, lạnh gần như rút gân.
"Sư phụ!" Nàng mềm giọng cầu khẩn, "Như Ý biết sai rồi! Hiểu rõ cho lão nhân gia ngài mất thể diện! Nhưng không trách ta học nghệ không tinh, ta là thật sự không ngờ hắn. . . . . . Hắn. . . . . ."
Lời nói đến đây, lại nói không được.
Đúng a! Còn có thể nói cái gì?
Nói nàng thật sự không ngờ Mạnh sẽ ra tay đánh nàng?
Nói nàng vẫn khổ công tìm người không dễ dàng gặp mặt, lại đưa tới một lễ ra mắt như vậy?
Nếu nhận lời này, sư phụ nàng sẽ tức giận hơn chứ?
"Ai!" Một tiếng thở dài: "Sư phụ, phải như thế nào ngươi mới có thể tha thứ cho Như Ý đây? Nếu không ngươi đánh ta một hồi, ngươi phạt ta đứng cọc!Bây giờ sư phụ rất khôn ngoan! Biết đánh xong còn nửa đêm phải lén lén lút lút đến trong phòng ta giúp ta xoa đầu, biết phạt đứng cọc còn tự thân động thủ xoa chân cho ta! Cho nên bây giờ ngươi không để cho mình mệt mỏi, muốn dùng loại hành hạ này sao? Không phải sư phụ hiểu rõ Như Ý nhất sao? Làm sao lại không thấy ta. . . . . ."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, không phải thân thể khó chịu, chỉ là rất nhiều ngày trước nàng muốn đến.
Ba năm học võ ở Phổ Phổ đảo, có tôn sư kính trưởng với Ngọc Hoa, cũng có cười đùa vui vẻ, còn có hai người mặt đỏ tới mang tai mà ầm ĩ đánh nhau.
Cũng mặc kệ như thế nào, nàng đều không thể phủ nhận Ngọc Hoa che chở nàng như trân bảo. (Mạnh ca huynh thấy chưa, che chở như trân bảo á nha)