Những cánh hoa kia như dao găm cắt thịt, từng cánh hoa đều thấm máu, cắt từng khúc tử y, chỉ trong nháy mắt, cũng đã không cách nào che kín thân thể.
Mà Như Ý đâu thể lo lắng cái này, chỉ là một bên cắn răng, vừa tính toán Ngọc Hoa cũng nên đi ra rồi hả?
Cũng may, lần này không để cho nàng thất vọng.
Lúc nàng cảm thấy một giây sau mình sẽ không chịu nổi ngất đi thì nghe được một tiếng rống to trong sân! Ngay sau đó, cây lê ma quỷ lại trong lúc bất chợt bị nhổ tận gốc!
Cảm giác kia giống như là đất bằng phẳng nổi lên gió lốc, tất cả cũng bị phá hủy, lại duy chỉ có một mình nàng không có bay lên theo những cây lê kia.
Vốn là cả vườn cây lê rậm rạp lập tức bị nội lực khổng lồ đánh xơ xác, thân thể Như Ý không có chống đỡ, thẳng tắp rơi xuống mặt đất!
Trong lúc mơ hồ, nghe được Thiện Tâm tuyệt vọng kêu ——
"Xong rồi! phá hủy lê hoa trận!"
Nhưng lúc này nử tử lại nhếch khóe miệng nổi lên một nụ cười vui vẻ!
Khi sắp rơi xuống đất, có một nam tử áo đen đang nhẹ nhàng đi.
Cánh tay vững vàng đón người, đồng thời tay áo dài vung lên, tay áo to lớn lập tức bao chặt thân thể Như Ý đã gần như lộ ra trọn vẹn.
Người này trên người cũng mang theo hương lê hoa, nhưng lại không giống hương những kích thích thần kinh kia.
Trên người của hắn là lê hương nhàn nhạt, sâu kín, như có, như không.
Hai người rốt cuộc vững vàng rơi xuống đất, là nam tử áo đen khoanh chân ngồi trên mặt đất, mà Như Ý, thì bị ai kia ôm chặt trong lòng.
Vừa xong thì môi nử tử sát bên tai của hắn, chỉ nghe nàng suy yếu nói một câu:
"Ta quả nhiên không có cược sai!" Sau đó liền ngửa đầu về phía sau, mệt mỏi lại không nói ra nửa câu .
"Nữ nhân đáng chết! !" Ngọc Hoa cơ hồ giận điên lên! !
Còn muốn giơ tay phá hư chút gì nữa để phát tiết tức giận trong lòng, nhưng cánh tay vừa mới nâng lên, lại lập tức liền rơi xuống,.....