Tiêu Thước sờ mũi một cái, nghĩ lại một lần lời nói từ đầu tới đuôi của nha đầu này, sau đó mở miệng hỏi:
"Ngươi rốt cuộc là đang lo lắng cho tỷ ta, hay là đang cùng ta biểu đạt bản lãnh Ngọc Hoa công tử? Ngọc Hoa công tử có bao nhiêu lợi hại ta đương nhiên biết! Người người bên ngoài cũng hiểu được, ngươi không phải lại khoa trương như vậy."
Nử tử không cam lòng, lại nói:
"Nhưng nếu ngươi hiểu, tại sao còn không biết cẩn thận chút? Thuốc này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không nha? Nếu như sư tỷ xảy ra chuyện, sư phụ, sư phụ hắn. . . . . ."
"Sư phụ ngươi sẽ nổi trận lôi đình! Sẽ tức đến mức cho chìm Phổ Phổ đảo! Đảo chìm xuống chúng ta cũng không có mệnh!" Lời như vậy Tiêu Thước cũng đã thuộc lòng, "Ngươi yên tâm! Một lát trước khi cho tỷ tỷ uống, ta sẽ tự mình nghiệm thuốc, cho dù chết, cũng là ta chết trước, như vậy được chưa!"
Thiện Tâm gật đầu:
"Được rồi!"
. . . . . .
Tranh cãi ầm ĩ nhỏ hay ầm ĩ to, lúc Như Ý dưỡng thương, mỗi ngày đều sẽ thay nhau trình diễn không dưới mười lần.
Có lúc Như Ý cũng buồn bực, tại sao giữa hài tử lại luôn có nhiều đề tài có thể gây gổ?
Ngẫm lại xem khi nàng còn bé, hình như cũng không có nhiều lời như thế, cũng không có hứng thú trao đổi cùng những người bạn nhỏ như vậy.
Ở trong cô nhi viện thành phố lớn, nàng cùng đại đa số đứa bé, đều là người trời sanh cô độc.
Họ không thích nói chuyện cùng người, không thích tụ chung chơi đùa một chỗ. Đa số thời điểm đều là một người đứng ở một cái góc nhỏ, chỉ có mình có thể hiểu trò chơi.
Tất cả tuổi thơ của nàng đều là vượt qua trong hoàn cảnh đó, cho dù là đi học, cũng thói quen không tụ tập.
Như Ý thường xuyên suy nghĩ, sở dĩ sau khi lớn lên đi làm công việc không thấy ánh mặt trời, hơn phân nửa cũng cùng có liên quan tính tình trời sinh chỉ thích che giấu trong xương này.
Cho nên, Tiêu Thước trao đổi với Thiện Tâm để cho nàng hết sức không hiểu, cũng rất mới lạ.