Một bàn tay không khách khí chút nào chào hỏi trên đầu nàng, lú cái tayđánh tới Như Ý muốn tránh, nhưng đừng nói bây giờ trong người nàng không có công phu, dù là võ công hơn người lúc đó, cũng không thể nào tránhthoát bất luận là một cái tập kích nào của Ngọc Hoa.
Nàng là đồ đệ của hắn, toàn bộ một thân võ công của nàng kế tục hắn.
Hắn hiểu từng động tác của nàng, mỗi một nhịp.
Cho nên, nghiêm chỉnh mà nói, một kẻ địch lớn nhất, thật ra thì chính là sư phụ của nàng.
“Loại người như ngươi khẳng định không kiếm được thê tử đấy!” Như Ý tuyệtvọng ôm đầu, mặc dù cũng không đau, nhưng tâm tình cũng như nhau .”Sưphụ a sư phụ! Tính khí nên sửa đổi một chút! Bằng không coi như ngươidựa vào gương mặt này đòi lão bà xinh đẹp nhất trên đời này, ta cá lànhiều nhất không quá ba tháng, bảo đảm để ngươi đánh cho chạy!”
Ngọc Hoa nhún vai, không hề hay biết lời nói của một đồ đệ như nàng có phảicó chút không hợp thích lắm hay không, ngược lại cũng ngồi trên bờ cáttỉ mỉ biện giải.
Hắn nói:
“Đồ nhi, không phải như thế! nếu như vi sư cưới sư nương cho ngươi, nhất định không nỡ đánh nàng.”
Như Ý đứng lên rồi lại an vị ngồi xuống, hai mắt trợn trừng coi đi ——
“Ý của ngươi là nói đặc biệt đánh đồ đệ sao? Hơn nữa còn là chuyện thường như cơm bữa, một ngày đánh ba lượt!”
Ngọc Hoa gật đầu:
“Ừ. Thê tử là dùng để cưng chìu, đồ đệ là dùng để đánh! Đồ nhi, ngươi thật không may mắn!”
“Ta. . . . . .” Như Ý chán nản, nàng nên nói cái gì? Nàng còn có thể nói gì?
Đây hoàn toàn chính là cảm giác muốn mổ bụng tự vẫn !
Đồ đệ lại là dùng để đánh thôi. . . . . .
Chuyện này. . . . . . Con mẹ nó ngụy biện!
“Đứng lên!” Ngọc Hoa đứng dậy, lại đưa ra một cái tay hướng Như Ý: “Để vi sưsuy nghĩ một chút, người mới học võ, mới bắt đầu phải luyện từ chỗ nàođây?” .