Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 206: Nói cho ta biết, tám năm này ngươi đã trải qua những gì?



Người như vậy, tại sao có thể là người tao nhã đệ nhất thiên hạ?

Người như vậy, làm sao có thể sẽ cứu một nữ nhân vốn không quen về trên đảo?

“Cô nương.” Nàng cầu xin, “ mấy tháng qua Mộng Hinh vẫn rối rắm vấn đề này, nhất llaf về hai người. Nếu như cô nương có thể hiểu lo lắng của ta,Mộng Hinh nguyện cả đời làm nô tỳ, nguyện. . . . . .”

Nàng muốn nói nguyện cả đời đi theo, chăm sóc kia ăn uống cuộc sống thường ngày.

Nhưng lời mới nói một nửa lại nghĩ đến đôi mắt của mình, ngay cả nhìn cũngkhông thấy, không cần người khác chăm sóc đã là rất không tồi rồi, còncó thể chăm sóc ai đó nữa sao! Lại đành phải im lặng.

“Lâm MộngHinh.” Như Ý đột nhiên dùng cánh tay chống lên cạnh thùng, đối diện vớinàng, nghiêm túc hỏi: “Nói cho ta biết, những năm này ngươi đã trải quanhững thứ gì? Tại sao trở nên như vậy?”

Chỉ một câu, liền coi như là thừa nhận.

Đột nhiên nữ tử đối diện thở dài, giống như là được giải thoát lại khẽ nở nụ cười, sau đó nói:

“Quả nhiên là biết.” Nhưng đối với câu hỏi của Như Ý lại tránh mà không đáp, ngược lại là ném lại vấn đề: “Nhưng biết ở nơi nào đây? Tại sao mộtchút ấn tượng ta cũng không có?”

Vừa nói xong chủ động giải thích:

“Cô nương đừng nhìn mắt ta không thấy đường, nhưng lỗ mũi ta đặc biệt tốt.Ngươi không phải biết, mỗi người trên đời này, đều có mùi vị đặc biệtthuộc về mình. Ta chỉ cần nhận thấy một lần là có thể nhớ, lần sau gặplại thì nhận ra chuẩn xác. Nhưng mùi trên người ngươi, ta xác định làlần đầu tiên nhận thấy, chuyện gì xảy ra chứ?”

Trong lòng vừa mới thả lỏng nhưng vì lời nói vừa rồi, trong lúc nhất thời lại nảy sinh rối rắm.

Như Ý bất đắc dĩ, nhưng cũng biết, không trách được Lâm Mộng Hinh.

Tám năm trước nàng toàn mùi sói, Lâm Mộng hinh từng nói nàng là dã thú.

Trong tám năm, trừ cuộc sống ở Phổ Phổ đảo, nàng vẫn luôn cố chấp dùng hương cam tùng giống Mạnh.