Như Ý thừa nhận, đỉnh núi Thiên Ngọc Sơn vắng lặng, lúc nàng đi vào đã nhớ lại lúc mới bước vào đó.
Nàng đã từng tin tưởng cùng ỷ lại vào người đó, nàng còn có người bạn đầu tiên ở trên đời này.
Người có thể buông xuống rất nhiều, lại thường không bỏ được cái ban đầu.
Nàng đã không còn cố chấp muốn làm bạn cùng những người đó lần nữa, cũng chỉ là muốn một đáp án mà thôi.
Tìm tám năm, tóm lại cho mình một công đạo.
"Người nữ nhân đầu óc có bệnh này!" Âm thanh Tiêu Thước truyền đến, mắng nàng không khách khí chút nào——"Ngọc Hoa công tử thật tốt! Ngươi còn tìm người kia làm gì?"
Như Ý ném cái liếc mắt qua, cũng không muốn giải thích với hắn, nhưng có mấy lời vẫn muốn kích động nói ra khỏi miệng, vì vậy, nói:
"Ngươi biết cái gì, sư phụ ta tất nhiên là tốt, nhưng có một người hắn thiếu ta một lời giải thích, ta phải đòi lại! Ở trên đời này, ta không muốn thiếu người khác, nhưng tốt nhất người khác cũng đừng thiếu ta! Có nợ thì phải tính toán rõ ràng, bằng không đến cuối cùng hồ đồ, trong lòng người nào cũng không dễ chịu!"
Tiêu Thước giận đến mức dùng một loại ánh mắt "Bệnh của ngươi không cứu được" nhìn Như Ý, cuối cùng, ném ra một câu:
"Người nữ nhân đến chết còn cố chấp, từ nhỏ ngươi đã vậy!"
. . . . . .
Một bữa cơm ăn hai canh giờ, cuối cùng ăn xong thì tiểu nhị tới tính tiền đều choáng váng.
Một bàn đầy món ăn! Còn có hai cái chân giò, cho là nhất định bọn họ không ăn hết, lại không nghĩ rằng, một bàn trước mắt này, trừ những món hai người không thích, chính là xương.
Nữ tử này cộng thêm một tiểu tử choai choai, cư nhiên. . . . . . Cư nhiên bọn họ lại ăn hết toàn bộ!!
Chịu đựng tâm tình kinh ngạc cực độ thu hai mươi lượng bạc, trước khi đi bị Tiêu Thước mắng là hắc điếm.
Lúc đi xuống lầu dắt ngựa của mình lên đường thì vừa lúc bắt gặp hai ác bá trên đường đang kèm một nữ tử đi qua đường lớn.
Khi bọn hắn đi bên cạnh thì Tiêu Thước không khỏi than thở: