"Có đau không?" Có một giọng nam tử ôn nhã từ trong nhà truyền đến, còn làm nữ tử phát một tiếng hút không khí.
"Có đau không?" Nữ tử mở miệng oán giận, nhưng không ngăn lại, chỉ là nhỏ giọng nói: "Chàng nhẹ chút."
"Tốt!" Nam tử gật đầu đồng ý, lại nói: "Thật ra thì vi sư dùng sức lực đã rất nhẹ, nếu như nàng kêu đau nữa, đóa Lê Hoa này sẽ không nở rộ vĩnh viễn trên cánh tay nàng được!"
Đang khi nói chuyện, ánh mắt nữ tử liếc trên bàn, có đặt bản vẽ phác thảo.
Vẽ một cái súng bắn tỉa, đó là loại hình đời trước nàng thường dùng.
Lại ngó ngó chỗ Lê Hoa gần kết thúc trên cánh tay mình, không khỏi tiếc nuối cảm thán:
"Thiệt là! Rõ ràng là để cho chàng họa một khẩu súng, ai cho chàng họa cho ta Lê Hoa đấy!"
Nàng vừa nói xong, người đang cầm châm trên cánh tay nàng châm sâu một cái, chọc cho Như Ý kêu "Ngao" một tiếng liền đứng lên ——
"Chàng muốn chết a!"
Bốp!
Người nào đó vỗ trên đầu nàng:
"Sao lại nói chuyện cùng vi sư như vậy!"
"Sư cái đầu chàng!" nữ tử bị đánh chính là Như Ý, lúc này cũng không đoái hoài tới cánh tay của mình còn bị người ta chộp trong tay, mở to miệng, hung hăng cắn đầu vai sư phụ mình!
Chỉ tiếc, sức lực nàng đối với người ta mà nói, căn bản là giống như mèo, chuyện gì cũng không ngại.
"Nghe lời!" Ngọc Hoa giận nàng, "Vật kia vừa nhìn lệ khí cũng nặng, không thích hợp. Vi sư vẫn cảm thấy Lê Hoa tốt, vừa nhìn đã biết là người Phổ Phổ đảo."
Như Ý cúi đầu, như t biểu đạt ý kiến của mình, nàng nói:
"Ta vừa nhìn Lê Hoa này là có thể nghĩ đến hoa mai bên tai của Cung gia...... Sư phụ! Tướng công! Người yêu! Lão công! Ta là vì theo đuổi mỹ cảm, cũng không muốn giống như tổ chức tà giáo như vậy!"
"Yên tâm!" Ngọc Hoa an ủi nàng, "Phàm là tổ chức, ít nhất cũng phải mười người trở lên, một mình ngươi không thành được!".