Thuyền của bọn họ đậu ở biên cảnh Tề quốc, bởi vì Ngọc Hoa nói, Quỷ Cốc ở biên cảnh Tề quốc, là một sơn cốc âm u ẩm ướt, bên trong hơi nhiều muỗi, tuyệt đại đa số đều có độc tính.
Hơn nữa quỷ y Lạc Đồng nuôi nấng bằng độc nhiều năm qua, vì vậy, nếu không phải có người Quỷ Cốc dẫn đường, không có người có thể trực tiếp xông vào được.
Nghe lời này thì Như Ý nhíu mày, ý kia là: chúng ta đây?
Ngọc Hoa cười nhạt một tiếng, đáp:
"Chúng ta dĩ nhiên không có ở trong phạm vi không vào được! đường kia giống như rừng rậm Mê Tung, không thể đi vào, chúng ta đi từ phía trên vậy. Người biết bay, còn có địa phương gì không đi được!"
Hắn vừa nói vừa lấy ra một cái bình nhỏ, đó là Tiêu Thước cho bọn họ lúc ròi đảo ——
"Nghe nói tránh côn trùng, cũng không biết là thật hay giả."
"Không phải giả." Như Ý có lòng tin đối với thuốc Tiêu phủ, tuy nói đây là Tiêu Thước tự mình phối, nhưng trên Phổ Phổ đảo có rất nhiều kỳ trân, có Ngọc Hoa cất giữ, trên đảo còn có rừng tự nhiên. Vì vậy, tất cả dược liệu trong sách thuốc gần như đều có. Dựa theo sách thuốc này chế thuốc, khẳng định không sai được!
Hai người đi vào thành trì gần đây, Ngọc Hoa vừa nói cho nàng con đường ngắn nhất nhanh nhất.
Nhưng cho dù gấp gáp bao nhiêu, phải đi vào thành mua chiếc xe ngựa, hơn nữa nếu muốn đi đường suốt đêm, còn phải chuẩn bị chút lương khô mới được.
Bọn họ đi cực nhanh, gặp chỗ không người lại vận khinh công, một đường bay đến thành Hải Vân, đi vào trước một khắc cuối cùng đóng cửa thành.
Nhưng lúc này sắc trời đã tối, muốn mua ngựa xe mua lương khô để tiếp tục lên đường không có khả năng, cũng chỉ có thể suy nghĩ tìm một chỗ ở.
Thành này không lớn, khách điếm khá hơn một chút cũng chỉ có một nhà "Đón khách tới".
Hai người đi vào thì Như Ý đã cảm thấy cho dù tiểu nhị hay là chưởng quỹ hay là người ăn cơm ở lầu một, đều rối rít dừng lại động tác trong tay, cũng không quay đầu lại nhìn bọn họ.