"Bị bán làm nô có thể là chuyện tốt ! Tối thiểu tánh mạng không lo. Mà đi theo ta. . . . . ."
Nghe đến đó, Như Ý "Hì hì" một cái liền cười ——
"Thì ra là ngươi là đang lo lắng cái này!" Nàng ha ha mà cười, "Ngươi đang lo lắng ta sẽ sợ chết? Hay là nói ngươi sợ ta chết? Mạnh, mặc dù ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu đi theo ngươi ra ngoài, tuyệt đối không có ý tưởng một mình rời đi. Coi như tánh mạng của ngươi trong thời khắc đều đầy rẫy đao quang kiếm ảnh, mà cái gì ta cũng sợ, nhưng lại không sợ chết, cũng không sợ đánh nhau. Nếu ta sợ, ở trong rừng rậm Mê Tung cũng sẽ không giúp ngươi. Nhiều người như vậy xách theo đao kiếm đuổi theo cũng không thể dọa ta sợ hãi, ta còn sợ cái gì?"
Lúc nói chuyện nàng tận lực thả nhẹ lời, giống như không quan tâm lắm.
Thế nhưng hắn cũng không từ bỏ, mà là nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt một hồi, hỏi nữa:
"Ngươi chắc chắn? Ngươi vẫn nhỏ như thế, đi theo ta cũng không phải con đường sáng lạng!"
Như Ý đưa tay nhỏ bé ra cầm tay hắn ——
"Ngươi có nghe nói qua chuyện dạy sói đánh cáhay không? Sói trưởng thành sẽ kiên quyết rời đi để sói con có năng lực sinh tồn độc lập, bởi vì nó biết nhất định phải để cho đứa bé mình học trở thành một con sói! Nếu như khi không phải sói, cũng chỉ có thể bị khi dễ rồi ! Ta là do sói nuôi lớn, ta tin chắc chỉ có sự cường đại của mình mới có thể bảo vệ mình. Ta cũng tin tưởng không thể tránh né tai họa, mà là phải dựa vào chiến thắng. Có lẽ đi theo ngươi sẽ có hung hiểm, nhưng mà ta lạitình nguyện làm sói trong vũng máu, cũng sẽ không đi làm dê nuôi trong sân chuồng!"
Lời của nàng đổi lấy đột nhiên Mạnh cười to! Tiếng cười kia từ cửa sổ xe bay ra, vẫn rất xa.
"Ngươi biết không?" Rốt cuộc cười ngừng, hắn đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt mang một tia lẫm liệt."Lời nói mới rồi, quyết không phải là một sói con nên nói ra!"
Như Ý đột nhiên cả kinh, thế này mới ý thức được chích xác là như vậy,.....