Chạy thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt của Lạc Vũ, nhưng bóng dáng người trong phòng đã không thấy, nhìn chiếc giường trắng tinh đang được y tá thu xếp ngay ngắn mà trong lòng cô vấy lên cuồn cuộn sóng lớn. Không phải nói là còn 7 ngày sao? hôm nay chỉ là ngày thứ hai, tại sao người kia lại cứ như vậy mà đi chứ, không một lời từ biệt với cô, cũng không cho cô một cơ hội bù đắp, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế chứ, rõ ràng mọi chuyện trước đó đang tốt lành, chỉ vì hai chữ Lạc gia mà cô đích thân từ từ ép chết người yêu chính mình, đây tất cả đều là lỗi của cô
Là lỗi của cô khi không nhận ra tình cảm của Lạc Vũ dành cho cô cũng như tình cảm cô dành cho Lạc Vũ đã từ từ thay đổi theo hướng khác....
Là lỗi của cô khi quá xem trọng Lạc gia mà quên đi lúc đầu cô vì Lạc Vũ mà có thể bất chấp tất cả, bất chấp tình cha con của cô với lão thái gia Lạc gia để liều mạng sinh ra nàng che chở nàng, thương yêu nàng, hy vọng nàng trở nên lớn mạnh có thể tự chăm sóc cho mình, mà lại không để tâm nàng suy nghĩ thế nào, muốn có được cái gì...
Là lỗi của cô khi cô quá tự tin dẫn đến tự phụ cho rằng suy nghĩ của mình luôn đúng, an bài sắp xếp tất cả bắt buộc mọi người phải nghe theo kể cả Lạc Vũ, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào làm trái lại, mà lại không biết một chút gì cuộc sống trong ba năm qua của nàng thế nào, cứ cho rằng cho người ở bên trông coi là có thể không cần lo lắng...không đi quan tâm nàng...không từng đến gặp nàng dù chỉ một lần
Là lỗi của cô quá vô tâm trong bất tri bất giác bị số phận quay đến xoay vòng vòng, để Lạc Vũ phải thay chính mình gánh vác phần đau khổ kia
Tuy trong lòng cũng lo lắng cho thân thể Lạc Vũ, tuy lòng chua xót đến muốn mạng nhưng cô phải che giấu đi cảm xúc bi thương mỉm cười gật đầu với nàng, cứ xem như đây là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cô đi!
"Tịnh Kỳ, thật sự đã hết cách rồi sao?"
"Xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức rồi, sau này chỉ có thể dựa vào tạo hóa của Lạc Vũ thôi" Tịnh Kỳ đẩy theo Thẩm Mặc trên xe lăn đến trước cửa phòng rồi lại nhìn thấy hai mẹ con họ quyến luyến không rời xa đối phương cũng đỏ cả hốc mắt nhìn theo
Trước đó rất nhiều lần Tịnh Kỳ nhiều lần ám chỉ cho Lạc Hàn, muốn cô đích thân điều tra chuyện của Lạc Vũ khi còn trong từ, ai biết luôn nghe cô luôn mắng Lạc Vũ ngốc nhưng thực ra đồ vật nhỏ nhà cô bị cô di truyền tính ngốc nghếch này
Khoảng thời gian ở trong tù kia đối với Tịnh Kỳ thật là rất nhàm chán, nhưng đối với Lạc Vũ mà nói là như rơi vào địa ngục, nhiều lần thấy nàng bị hành hạ đến không giống hình người, có lúc bị giày vò đến hôn mê cả nữa tháng, mười đầu ngón tay bị băng gạc quấn đến kín mít, trên người vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều vô số kể, vết thương cũ vừa mới kết vẩy thì lại có vết thương mới, rất nhiều lần cô rất muốn thông báo cho Lạc Hàn biết nhưng ở dưới sự uy hiếp, bán manh của Lạc Vũ không chống đỡ nổi phải giơ cờ trắng đầu hàng
Sau khi ra tù nhìn theo bóng lưng nàng rời khỏi mà Tịnh Kỳ cũng rất khó chịu, một người đã từng ngốc ngốc nghếch nghếch làm chuyện gì hư chuyện đó, từng bị Lạc Hàn coi thường không biết từ khi nào lại thay đổi đến nhiều như vậy. Tuy cô từng hứa với Lạc Vũ sẽ không nói cho Lạc Hàn biết tất cả những chuyện kia, nhưng không có hứa cô sẽ không ám chỉ cho Lạc Hàn biết, nào ngờ, Lạc Hàn lại ngốc y như Lạc Vũ khiến cô tức chết....
Đến khi bị trúng thuốc mê của Lạc Vũ, bị nàng trói ở bên vách núi, tận mắt thấy được những hành động kia của Lạc Vũ thì cô lại trách chính mình im lặng quá lâu, nếu như cô không chịu Lạc Vũ uy hiếp, dụ dỗ, bán manh, làm nũng, trực tiếp nói cho Lạc Hàn biết tất cả mọi chuyện, có lẽ sự việc cũng sẽ không đi đến bước đường như hôm nay
"Hàn, nhìn kìa, thật đẹp..." Lạc Hàn chạy xe chở Lạc Vũ đến một bờ biển có hải đăng ngắm mặt trời lặn. Hai người cùng ngồi trên bãi cát nhìn về phương xa, Lạc Vũ cả người đều bị Lạc Hàn quấn chặt như cục bông sợ nàng cảm lạnh, trên đầu còn mang theo tai thỏ giữ ấm mà sinh nhật của trước trước đó cô tặng cho nàng
"Hoàng hôn cho dù đẹp đến mấy cuối cùng cũng biến mất, có cái gì đẹp chứ?" Lạc Hàn ôm lấy đồ vật nhỏ để nàng tựa vào lòng mình, tay ôm lấy bờ vai mảnh mai của nàng càng thêm chặt, cô sợ một giây sau người trong lòng sẽ như ánh mặt trời kia, biến mất trước mặt cô
"Không đâu, cho dù có biến mất nhưng ít ra nó cũng đã từng lưu lại ấn tượng đẹp cho người xem! chí ít trước khi biến mất nó còn có thể dâng hiến cảnh sắc tuyệt vời của bản thân cho người xem, nhưng ta..."
"Không cho phép nói lời không may mắn!" Lạc Hàn biết rõ lời tiếp theo đồ vật nhỏ muốn nói gì, liền lạnh giọng cắt đứt lời nàng, cũng không biết từ lúc nào cô lại tin những thứ này
"Ngô...từ khi nào người lại tin những thứ này chứ?" Lạc Vũ mang theo ý cười nhìn chăm chăm cô, trên mặt viết rõ hai chữ trêu chọc trên mặt
"Ngươi có ý kiến?" Lạc Hàn cũng phối hợp diễn với nàng, ngón tay cũng không ngừng mân mê vành tai nhỏ của Lạc Vũ, ý vị quá rõ ràng
"Nào dám nào dám! hì hì..." Lạc Vũ ôm lấy hai tai cuộn sâu vào trong ngực cô tránh khỏi móng vuốt của nữ vương
"Thật xin lỗi!"
"..."
["Sau này có lẽ không thể cùng người tạo ra nhiều kí ức đẹp nữa, không thể ở bên cạnh người, hơn nữa ta có lẽ sẽ đi trước người, xin lỗi..." Lạc Vũ càng nói càng nghẹn ngào, càng nói càng nhỏ tiếng
"Ta yêu con" không sai, không phải Lạc Vũ nghe lầm, mà chính là từ miệng của Lạc Hàn nói ra
"Bởi vì có con bên cạnh của ta, cho nên ta rất vui, bởi vì có con bên cạnh của ta, cho nên ta mới thấy hạnh phúc, ta chưa từng hối hận khi sinh con ra, càng chưa bao giờ hối hận khi từng yêu con, ta yêu con, ta yêu con, tiểu Vũ!" nụ hôn trân trọng rơi lên trên mái tóc đen nháy, vòng tay càng siết chặt thêm mấy phần, làm cho người kia càng thêm an ủi, ít nhất trước khi rời khỏi thế gian này, nàng có thể nghe được tận tai những lời nói này, như vậy...đã thỏa mãn rồi!
"Được, nghỉ ngơi một chút đi, ta đi mua ít nguyên liệu về nấu cho ngươi ăn" Hai người vừa về đến căn biệt thự nhỏ gần bờ biển của Lạc gia thì Lạc Vũ đột nhiên liệt kê một loạt tên món ăn nàng thích ăn, muốn Lạc Hàn đích thân vì nàng xuống bếp, trước khi đi cô còn hôn lên trán nàng một nụ hôn lưu luyến
Đợi đến khi Lạc Hàn rời khỏi biệt thự mua nguyên liệu, cả người Lạc Vũ bắt đầu toát cả mồ hôi, dạ dày quặn lên từng cơn đau, ngay cả hai con cổ trùng trong người cũng cùng lúc gây hứng, Lạc Vũ vội chạy vào toilet không ngừng nôn khan, lúc đầu chỉ là nước cho đến sau cùng còn mang theo vài tia máu, ngực không ngừng đau nhức đến khó thở, tầm mắt dần tối đen, khó chịu đến mức cả khóe mắt cũng treo hàng nước mắt
Lúc hai người cùng nhau trở về biệt thự, trên đường đi nàng luôn cảm thấy dạ dày ẩn ẩn phát đau, mồ hôi con cũng ẩn ẩn xuất hiện, nhưng sợ người kia lo lắng mà cố gắng miễn cưỡng đến giờ, nếu như Lạc Hàn còn ở lại thêm chút nữa, nàng sợ sẽ không chống đỡ nổi
Sau khi nôn xong dạ dày không còn khó chịu như trước đó nữa, thân thể chỉ còn một ít sức lực ít ỏi, Lạc Vũ gượng người trở lại phòng cuộn vào trong chăn ngủ thiếp đi
"Tiểu Vũ, cơm làm xong rồi, thức dậy thôi..." Lạc Hàn vào phòng thấy con sâu cuộn tròn trong chăn không khỏi mỉm cười, cô vòng qua bên giường, thủ thỉ nhẹ nhàng bên tai Lạc Vũ, gọi người thức dậy, nhưng người trên giường cả một chút động đậy cũng không có, ngủ đến rất là im lặng, không giống như ngày thường chỉ cần cô mở miệng kêu tên, nàng sẽ vặn vẹo người làm nũng muốn ngủ thêm, đợi đến khi cô tức giận mới mở ra cặp mắt to sáng đến vô cùng tội nghiệp nhìn cô cười hì hì
"Tiểu Vũ...con không thức dậy nữa ta sẽ tức giận đó...ta đếm đến ba con phải thức dậy đó..."
"1..."
"2..."
"...."
"Tiểu Vũ...Lạc Vũ...!" Lạc Hàn ở bên tai nàng mang theo âm thanh nức nở, vô thố, đau khổ kêu lấy Lạc Vũ, nhưng kêu như thế nào nữa thì người kia cũng không nghe, không cho cô một chút phản ứng
...
"Bốp...lẻng kẻng...."
"Ta không tin...ta không tin..."
Một chuỗi thanh âm của tiếng đồ vật thủy tinh rơi xuống đất tan nát thành mảnh vụn, Lạc Tuyết nằm sấp trên bàn, cả mặt tràn đầy cấp bách, cô không tin, không tìn tìm không được cách cứu Lạc Vũ
Từ khi ở trong phòng phẫu thuật tham gia cùng đội ngũ bác sĩ cứu Lạc Vũ khỏi tay tử thần, trong lúc vô tình phát hiện trên ngực trái Lạc Vũ có một vết sẹo nhìn kỹ sẽ thấy nó có hình dáng của một con thỏ một răng ôm cây cà rót
Trong nháy mắt đó cả người Lạc Tuyết như chấn kinh, hình ảnh đó là hình được in trên một món đồ chơi lúc nhỏ của cô, cô nhớ lúc đó bản thân cô bị một đám cô nhi trong cô nhi viện giành món đồ chơi kia với cô, liên tục tay đấm chân đá với cô.
Đột nhiên có một cô nhóc ra tay đánh một đám kia, nhưng vì quá nhỏ, không thể nào ít chọi được với nhiều, cuối cùng chung một số phận như cô là bị đánh đến bầm tìm cả người, nhưng cô nhóc kia vì muốn bảo vệ món đồ chơi đó ôm vào trong ngực, trong lúc vô ý bị món đồ chơi làm bị thương rất sâu
Sau đó cô cũng không biết cô nhóc đó là ai, chỉ biết mỗi tháng trước đó cô nhóc sẽ đi theo người thân đến một lần làm từ thiện. Nhưng từ khi sự việc đó xảy ra thì cô không còn gặp cô nhóc đó nữa, từ đó cũng mất luôn tin tức về cô nhóc đó
Cho đến khi gặp được Lạc Hàn, có lẽ trên gương mặt của Lạc Hàn có vài nét giống cô nhóc kia mà Lạc Tuyết lại nảy sinh tình cảm với cô, dần dần thích Lạc Hàn, nổ lực bản thân để có thể theo kịp bước đi của Lạc Hàn
Bây giờ, Lạc Tuyết lại biết rõ ràng mọi chuyện, từ trong miệng Lạc Vũ cô biết được, khi xưa Lạc Vũ từng theo Lạc Hàn đến cô nhi viện, bề ngoài là từ thiện nhưng bên trong ngấm ngầm tìm kiếm những đứa trẻ có khả năng đặc biệt đưa đến đảo hoang đào tạo thành người của Lạc gia
Lạc Vũ chỉ nhớ lúc nhỏ chính mình theo mẫu thân nhiều lần đến cô nhi, luôn luôn thấy một cô nhóc tướng mạo cũng khá xinh, nhưng lại không chơi cùng với đám cô nhi khác, mà chỉ là ngồi ở một góc chơi đồ vật trong tay mình. Đến một ngày nàng trong lúc vô tình thấy Lạc Tuyết bị người vây quanh mà đánh, giành đồ vật trong tay, máu chính nghĩ trong người dâng lên, muốn mỹ nhân cứu mỹ nhân, ai biết lại cùng chung số phận bị vùi dập như hoa trong bão, tan nát
Từ lần đó bị thương, Lạc Hàn không chỉ không giúp nàng ra tay trừng trị mấy con nhóc kia, mà là lật nàng đánh lấy cái mông nhỏ xinh mập mạp của nàng, phạt nàng quỳ cả một buổi, lý do rất là chính đáng: đánh thua người ta. Đồng thời cũng cấm nàng không cho theo cô đến nơi đó nữa
"Ta không phải cố ý....xin lỗi....xin lỗi..." Lạc Tuyết gào khóc, tiếng nấc nghẹn nghèo vang lên cả căn phòng khiến ai nghe cũng cảm thấy chua xót
Hết chương 16
Edit: moi tim moi óc moi nguyên bộ lồng ra viết cho được chương này
câu thoại trong dấu [] là tui tham khảo từ một bộ phim rất cảm động, ai từng là fan của bộ đó sẽ nhớ nhớ kaka
PS: nếu tui nói đây là chương end thì sao nhỉ?? khà khà