Chương 7: Thất sát
"Sao bổng nhiên bệnh đến nghiêm trọng như vậy?" Tịch Thất đem chăn của mình cũng đắp ở trên người Lạc Vũ, cơ hồ đem nàng đậy thành một cục cầu thịt
"Nóng" Lạc Vũ ôm oán
Tịch Thất không để ý tới Lạc Vũ bất mãn, trái lại đem chăn đậy đến càng kín, "Ra mồ hôi, sốt mới có thể lui"
"Tối qua không phải một trận bão sao, mình ít nhất bị dầm mưa hai tiếng đồng hồ" Nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, Lạc Vũ chính là một bụng tức. Nếu không phải tối hôm qua ở trong gió lạnh dầm mưa cả hai tiếng, sau đó lại trốn ở dưới đáy bàn sợ đến ra một thân mồ hôi, bằng không hôm nay đâu có bị bệnh?
"Làm cái gì?"
"Luyện kỹ thuật bắn súng"
"Kỹ thuật bắn súng của cậu không phải đã rất lợi hại rồi sao? Ngày đó tay súng bắn tỉa kia cũng không phải đối thủ của cậu" Tịch Thất chỉ là Lạc 35
"Mình siêng năng chịu khó đó"
Tịch Thất cười, lừa gạt ai chứ, tên gia hỏa mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao ba sào, làm sao có khả năng sẽ liều lĩnh mưa rào tầm tã luyện kỹ thuật bắn súng chứ? Nhưng mà cô ấy biết rõ Lạc Vũ làm động tác chọc cười như vậy, không tiết lộ sự thật, tự nhiên nàng có nỗi niềm khó nói, cho nên cô ấy cũng không có tiếp tục truy hỏi, cô ấy vốn là vô ý tìm tòi thân phận và bí mật của Lạc Vũ
Lạc Vũ lại nhìn Tịch Thất, phát ngẩng, tựa hồ thần du ngoài trời đất, nửa ngày mới hồi thần, "Tiểu Thất, cậu vừa rồi lại nở nụ cười" Tịch Thất từ trước đến giờ đều là hờ hững mà bình tĩnh, hờ hững đối với bên ngoài tất cả đều thờ ơ, bình tĩnh đến chưa bao giờ cực vui cực buồn, bất cứ sự vật gì đều khó mà tác động nỗi lòng của cô ấy. Liều mạng kiềm nén chính mình, che giấu tất cả tâm tình. Thân là một sát thủ xứng với chức vụ, muốn mãi mãi duy trì lý trí và bình tĩnh, quyết không cho phép có bất kỳ lưu luyến và ràng buộc nào. Đây chính là giáo dục Tịch Thất từ nhỏ chịu đựng. Cười đối với cô ấy mà nói, là loại biểu tình xa lạ. Bài xích tất cả tình cảm, giống như cái máy giết người, tuy sẽ không thống khổ, nhưng cũng chưa bao giờ trải nghiệm qua vui vẻ
Sao băng sở dĩ mê người, do nó thoáng qua trong nháy mắt liền mất đi. Hoa quỳnh sở dĩ kinh diễm, do mùi hương trong nháy mắt của nó. Nụ cười của Tịch Thất cũng là như vậy, trong nháy mắt liền khôi phục sự lãnh diễm hờ hững như vậy, dường như vừa rồi tất cả chỉ là Lạc Vũ ảo giác
"Đúng rồi, mình đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tiểu Thất, cậu nghe nói qua một danh hiệu cấp cao sát thủ gọi là "Thất Sát" không" mặt của Lạc Vũ nháy mắt một cái cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Tịch Thất, hi vọng từ trên gương mặt nhỏ bé của cô ấy, thăm dò được một chút xíu đầu dây mối nhợ. Chung quy họ vừa rồi còn đang chuyện trò vui vẻ, bây giờ nàng chuyển đề tài, đưa ra vấn đề chưa sẵn sàng này, nếu như thực đích thực của Tịch Thất là "Thất Sát", tuyệt đối sẽ có một kinh ngạc trong nháy mắt
Lạc Vũ không có buông tha bất kỳ một tia biểu tình nào trên mặt Tịch Thất, đáng tiếc, biểu tình trên mặt của Tịch Thất chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là "Mặt không biểu tình", hờ hững như thường, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ manh mối
"Đương nhiên nghe nói qua, cô ấy là sát thủ đứng hàng thứ hai trên bảng danh sách sát thủ, nghề này của chúng ta sẽ không có người nào không nghe qua danh hiệu của cô ấy" Ngữ khí nhàn nhạt, tựa hồ chỉ là đang thuật lại một chuyện mọi người đều biết
"Thật sao?" Lạc Vũ thở dài, chẳng lẽ là mình đã đoán sai rồi sao? Nhưng mà Tịch Thất, cậu đến tột cùng là ai? Quá khứ của cậu, từng có huy hoàng thế nào?
Sau một quãng thời gian rất dài, Lạc gia đều không có bước động tác kế tiếp, đám người Lạc Vũ tự nhiên cũng ăn không ngồi rồi, yên lặng xem biến đổi
Tịch Thất Lạc Vũ hai người cũng tiếp tục đóng vai học sinh đại học bình thường, mỗi ngày lên lớp, qua lại nhà ăn, phòng ngủ, cuộc sống giống như là nước lọc, bình thản không có gì lạ. Nhưng mà sự lãnh diễm của Tịch Thất đã định trước tháng ngày sẽ không hoàn toàn bình thường như nước. Không ít nam sinh tỏ tình hướng về Tịch Thất, nhưng mà khí tràng của Tịch Thất mạnh mẽ quá mức, tránh xa người ngàn dặm, lạnh lẽo đến khiếp người, những tiểu nam sinh này chỉ đành đem thư tình đưa cho Lạc Vũ, để nàng chuyển giao thay. Lạc Vũ cũng không phải người làm việc không, tự nhiên thu lấy lợi ích không ít, trong phòng ngủ để một đống gấu Teddy. Tịch Thất đương nhiên sẽ không để ý tới những thư tình này, trực tiếp ném vào thùng rác, Lạc Vũ ở trước mặt Tịch Thất, từ trong thùng rác nhặt ra, mở ra xem, đọc được câu không tệ còn cố ý đọc cho Tịch Thất nghe, kết quả Tịch Thất vẫn là một mặt hờ hững, xử sự không sợ hãi, bản thân Lạc Vũ ngược lại bị những lời buồn nôn kia làm nổi da gà cả người
Tịch Thất luôn luôn đều là lạnh lùng, lời cũng không nhiều, nhưng mà càng là lạnh lùng, những người ái mộ kia càng là dường như thiêu thân lao đầu vào lửa, liều lĩnh theo đuổi cô ấy. Trong đó còn có một khúc nhạc dạo ngắn, một nam sinh trúng độc tình của Tịch Thất quá nặng, lại quậy muốn nhảy lầu, quanh quẩn ở một bên mái hiên của đỉnh lầu, lớn tiếng nếu như Tịch Thất không qua lại với hắn, hắn liền phải nhảy xuống. Thời điểm những người khác hoảng hoảng loạn loạn đến nói cho Tịch Thất biết, cô ấy cả con mắt cũng đều không có chớp một cái, lạnh lùng vô tình trước sau như một, chỉ nói một câu, "Không có quan hệ gì với tôi". Kết quả, những người khác chỉ đành đem ánh mắt cầu viện nhìn phía Lạc Vũ, chung quy trong trường học thì quan hệ của nàng và Tịch Thất hơi tốt hơn một chút. Lạc Vũ vẫy vẫy tay, nàng cũng không bản lĩnh kêu động Tịch Thất, chuyện Tịch Thất không muốn làm, cho dù đao kề trên cổ uy hiếp, cô ấy tuyệt không thể làm theo. Kết quả cuối cùng, chính là Lạc Vũ bị một đám người lôi ra ngoài, chạy đi khuyên cái nam sinh nghĩ không thông kia một chút
So với sự lạnh lùng của Tịch Thất, không thích phản ứng với người, Lạc Vũ thì có vẻ thân thiết hơn nhiều, cũng dễ ở chung hơn. Vừa tới trường học cũng không lâu lắm, thì cùng các bạn học đánh thành một đống, không kém bao nhiêu với một nữ sinh bình bình thường thường. Không thể không nói Lạc Vũ rất giỏi ngụy trang, không có ai sẽ tin tưởng Lạc Vũ là sát thủ xuất thân thế gia, nàng là người bình dị gần gũi như vậy, thẳng thắn ngay thẳng như vậy, không có ai muốn có được một người như vậy, lại là người người giật dây phía sau của Thất Nguyệt Thập Ngũ
Gần đây, lực lượng mới xuất hiện của Thất Nguyệt Thập Ngũ này trở thành đề tài nóng nhất của giới sát thủ, dám to gan đối phó với sát thủ thế gia Lạc gia, dám to gan tranh cướp con mồi với Lạc gia, thành công chặn lại hai lần nhiệm vụ của Lạc gia, tất cả những thứ chiến tích huy hoàng này cũng làm cho Thất Nguyệt Thập Ngũ thanh danh vang dội. Người bên trong đều đang dồn dập suy đoán thế lực sau lưng của Thất Nguyệt Thập Ngũ là cái gì? Thân phận của thành viên Thất Nguyệt Thập Ngũ là cái gì?
Giá trị bản thân của thành viên Thất Nguyệt Thập Ngũ cũng một đêm tăng vọt, không ít con mồi được những tổ chức sát thủ khác nhìn chằm chằm dồn dập chủ động tới cửa, ra giá cao xin mời Thất Nguyệt Thập Ngũ ra tay. Lạc Vũ rãnh rỗi đến sợ, tẻ nhạt vô cùng, liền dặn dò Nguyệt Dạ nhận mấy đơn hàng, dựa vào thân thủ của Lạc Vũ và Tịch Thất, những sát thủ trước đó của Lạc gia cũng không phải đối thủ của hai người họ, huống chi là tổ chức sát thủ nhỏ không ra thể thống gì khác. Tuy tình báo không nhiều, Lạc Vũ hai người cũng giải quyết đến mức rất thuận lợi, không không một thất thủ, cố chủ họ cũng hài lòng, trong khoảng thời gian ngắn, Thất Nguyệt Thập Ngũ danh tiếng vang xa, dường như ngôi sao mới xuất hiện của giới sát thủ, chói mắt, cùng lúc đó, cũng đắc tội không ít tổ chức. Đám người Lạc Vũ càng là tiến vào vị trí thứ năm mươi trong bảng danh sách treo giải thưởng, chỉ cần ám sát thành viên Thất Nguyệt Thập Ngũ, liền có thể được năm triệu Dollar tiền thưởng
Đối với những việc này, Tịch Thất thờ ơ không quan tâm, Lạc Vũ thì là nở nụ cười qua, cô ấy không sợ, nàng đương nhiên không sợ, bây giờ cả Lạc gia cũng tra không ra thân phận của họ, huống chi mấy tiểu chức nhỏ tầm thường kia. Nàng cũng không sợ đắc tội bọn họ, dù sao con mãnh hổ Lạc gia này nàng cũng đắc tội rồi, hơn nữa đắc tội thêm cũng không có gì sai biệt. Đến mức treo giải thưởng ám sát gì lại càng không có liên quan rồi, thân phận thiếu chủ Lạc gia của nàng ở trên bảng ám sát là xếp hạng thứ mười, chỉ là nàng sống đến lớn như vậy, bắt cóc ám sát cũng trải qua không ít, hiện tại cũng vẫn là nhảy nhót tưng bừng
Hết chương 7
Edit: mới có một chương Lạc Vũ không gặp Lạc Hàn mà tui nhớ gì đâu, mấy chương sau sao chịu nổi trời