Sát Thủ Nữ Vương

Chương 77: Nhảy dù trên không




Chương 77: Nhảy dù trên không
Lạc Vũ một chân còn chưa bước vào kí túc xá, thì từ ngoài cửa sổ thấy được trong phòng có bóng người nhốn nháo, Lạc Vũ vội vàng cúi xuống rón rén bò qua, phát hiện ở bên trong người lén lén lút lút lại là Lạc Lan đại tiểu thư
Lạc Vũ nhàn nhã tự tại chống nạnh, cố ý tăng thêm tiếng bước chân, giả vờ bất ngờ kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó cười dài mà nói, "Đường đường Lạc gia đại tiểu thư, làm loại chuyện đầu trộm đuôi cướp này, sẽ không sợ làm mất mặt của nữ vương?"
Cho dù bị bắt tại trận, Lạc Lan vẫn thần thái ngạo mạn, không để ý chút nào cười lạnh một tiếng, "Cuối cùng cũng có một ngày, Lạc gia là của ta, nữ vương cũng là của ta, có chỗ nào là ta không thể đi?"
Lạc Vũ cho rằng Lạc Lan ít nhiều gì sẽ có mấy phần lúng túng khó coi, ai biết đối phương có lý chẳng sợ như thế, hoàn toàn đem nơi này xem là lãnh địa của một mình cô ta
Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, lười đến nói thêm với cô ta, gọn gàng dứt khoát nói, "Ngươi đến đây làm cái gì?" Lẽ nào nơi này có cái gì để Lạc đại tiểu thư cảm thấy hứng thú gì đó?
"Mấy bức hình kia có phải trên tay ngươi hay không?" Lạc Lan sửa lại mái tóc của mình một chút, tư thái này giống như cô ta mới là chủ nhân của nơi này, Lạc Vũ chẳng qua là thuộc hạ hoặc là người hầu của cô ta, chỉ có ngoan ngoãn nghe lệnh
Lạc Vũ cười thầm một tiếng, ở bề ngoài cũng không động thanh sắc, chỉ là nghi hoặc không hiểu, "Không biết ngươi đang nói cái gì? Cái gì bức ảnh?" Thì ra Lạc đại tiểu thư lưu ý những bức hình kia như thế, nhưng mà cũng phải, bỏ ra thời gian lâu như vậy mới cẩn thận từng li từng tí một chụp trộm được, đương nhiên coi như trân bảo
Lạc Lan nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một cái cắn chết Lạc Vũ, "Ngươi ít giả ngu cho ta! Vật kia khẳng định ở trong tay ngươi! Ngươi ra cái giá, đem đồ vật trả lại cho ta!"
Lạc Vũ đương nhiên sẽ không nhảy vào cái tròng của đối phương, tiếp tục giả vờ ngây ngốc, "Ngươi hôm nay chắc sẽ không cố ý đến tìm chứ, ra giá bao nhiêu?"
Lạc Lan bất chấp, cắn răng nói, "Một triệu, đem đồ vật trả lại cho ta!"
Lạc Vũ chỉ là cười không nói
"Hai triệu" Lạc Lan dừng một chút, dữ tợn quyết tâm, "Đô-la"
Lạc Vũ giật giật khóe miệng, nôn nóng táo bạo như thế, Lạc đại tiểu thư lòng rối như tơ vò, nàng mới là lần đầu tiên thấy được, đồ vật thật sự có quan trọng như vậy sao?
Lạc Vũ đi lên trước, ghé vào bên tai của Lạc Lan, thấp giọng khẽ cười nói, "Nữ vương ở trong lòng ta, vô giá"
Ánh mắt của Lạc Lan trong nháy mắt hàn tới cực điểm, cô ta cười lạnh vài tiếng, trầm giọng nói, "Ngươi cũng phong quang đắc ý không tới mấy ngày rồi. Lập tức, ngươi sẽ không hiểu biết rõ chết trong tay ta"
Biểu hiện của Lạc Lan cực kỳ âm trầm, sát khí dày đặc, nhưng mà Lạc Vũ cũng không sợ hãi chút nào, bây giờ nàng đã không phải là chồi con nhỏ lúc trước, nàng đã có đủ thực lực có thể cùng Lạc Lan so vai
Lạc Vũ thần sắc tự nhiên, khẽ cười trả lời một câu, "Vậy ta mỏi mắt mong chờ"
Lạc Lan đẩy cửa mà ra, cửa kẽo kẹt một tiếng lại sụp đổ trên mặt đất, Lạc Vũ thu liễm ý cười, sắc mặt nghiêm túc, Lạc Lan sát khí ngất trời, nàng cảm nhận được, lăng liệt như vậy, bức người như vậy
Ngươi sẽ làm thế nào đây, Lạc đại tiểu thư? Ám sát, hay là hạ độc?
Huấn luyện nhảy dù buổi chiều đúng hạn mà tới
Không khí rất tốt, gió không lớn, mặt trời cũng khá là ôn hòa, trên mặt biển hiện ra ánh sáng nhỏ vụn sóng nước lấp loáng. đám người Lạc Vũ ngồi máy bay tư nhân Lạc gia, bay về phía trời xanh mây trắng
Trên người mỗi người đều trang bị dụng cụ nhảy dù, Lạc Vũ cúi đầu cúi người, làm mấy cái hít sâu, phẫy hai chân mấy cái, buông lỏng bắp thịt một chút
Đám người Tiểu Dung cũng không phải lần đầu tiên tham gia huấn luyện tham gia, cho nên ít nhiều gì có chút kinh nghiệm, biểu hiện cũng khá là thả lỏng
Vậy mà hôm nay lại là lần đầu Lạc Vũ nhảy, tuy lý luận kiến thức trước đó đã đọc thuộc làu làu, thế nhưng thực tiễn và lý luận thường thường chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm
Lạc Vũ ngồi ở trên ghế da, hai chân khẽ run, sắc mặt hồng hào, hô hấp cũng có chút gấp gáp, hai tay lạnh lẽo, cái trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi
Ngay ở thời điểm Lạc Vũ căng thẳng đến sắp muốn chết, nữ vương một tay vỗ vào trên đầu nàng, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, lạnh lùng nói, "Thả lỏng chút"
Lạc Vũ gật gật đầu, thấp giọng ôm oán nói, "Đem kiểu tóc của con làm rối loạn"
Lạc Hàn nghẹn họng, hận không thể một cái tát đánh ở trên mặt của Lạc Vũ
Cabin cửa mở ra, gió nhanh chóng mà mãnh liệt cuốn vào, Lạc Vũ đứng ở một bên, cửa lớn, chỉ cảm thấy gió này lớn đến mức lợi hại, gần như sắp muốn không đứng thẳng được, bị cuồng phong bao phủ mà đi
Tất cả mọi người đứng xếp hàng, người nối người từ trên bầu trời năm ngàn mét nhảy xuống, nhìn ra Lạc Vũ trong lòng run sợ. Vốn xếp ở chính giữa Lạc Vũ lén lén lút lút chui đến phía sau cùng, tim đập như trống chầu, cơ hồ muốn nhảy ra cuống họng rồi.
Sau khi Tiểu Dung nhảy xuống, chỉ còn dư lại Lạc Vũ rơi vào phía sau cùng, Lạc Vũ thở ra một hơi thật dài, nhìn ngó phía dưới, nước biển mênh mông vô bờ, hòn đảo nhỏ đã biến thành kích cỡ tương đương lòng bàn tay, người nhảy xuống trước giống như từng con từng con con kiến nhỏ, thật sự là quá đáng sợ
"Ngây ngốc làm cái gì, còn không mau nhảy!' Nữ vương gầm lên một tiếng, sợ đến Lạc Vũ lảo đảo, suýt chút nữa té xuống
Lạc Vũ quay đầu, sắc mặt tái nhợt đến không có chút hồng hào, khuôn mặt nhỏ phàn nàn, "Con có bệnh sợ độ cao, hay là thôi đi..."
Lạc Vũ lời còn chưa nói hết, đã bị nữ vương bay lên một cước, đá xuống, Lạc Vũ kêu thảm một tiếng, trong hốt hoảng, kéo lại chân sau cùng của nữ vương, sau đó dùng sức, kéo theo nữ vương cũng xuống
Cuồng phong ở bên tai gào thét, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, kinh khủng rơi xuống mất đi trọng lượng, tốc độ rơi xuống nhanh chóng đến cơ hồ khiến người ta nghẹt thở, tay chân hoàn toàn cứng ngắc, không thể động đậy. Lạc Vũ lớn tiếng rít gào, chỉ cảm thấy chính mình sắp ngất xỉu
Trong mơ mơ hồ hồ, nghe được tiếng gào của nữ vương, "Bày tốt tư thế, mở dù!"
Thanh âm của nữ vương hơi để Lạc Vũ thanh tỉnh một ít, trước đó nữ vương dạy thế nào? Nạp khí, khống chế hô hấp, sau đó điều chỉnh mỗi một vị trí khiến thân thể cân bằng, dựa vào hai lỗ tai phân tích luồng khí, nhanh chóng phân tích luồng khí xoắn óc trong phạm vi 50 mét, sau đó mở dù!
Lạc Vũ kéo ra dây dù, dây chính trong dự liệu lại không có mở ra, Lạc Vũ sắc mặt trắng nhợt, lẽ nào dụng cụ xảy ra trục trặc rồi? Cực độ xui xẻo này, phẩm chất con người quá xúi quẩy rồi!
Nhưng mà không có thời gian dư thừa để Lạc Vũ oán giận, thời khắc nguy cấp một đường sinh tử trái lại để đầu óc của Lạc Vũ cực kỳ tỉnh táo. Nàng vội vàng chặt đứt tay cầm, khiến cho dây dù chính tách rời, sau đó mở ra dù dự bị
Tình huống của dây dù chính không mở ra quả thực là nhỏ bé không đáng kể, một phần vạn, Lạc Vũ tự nhận xui xẻo, cũng nên nhận rồi, nhưng mà bây giờ như vậy, cả dù dự bị cũng không mở ra, thì thật sự là quá không tầm thường rồi.
Lạc Vũ gấp đến sắp điên rồi, đây tột cùng là phải làm gì a a a!
Tiêu rồi, lần này thật sự xong rồi. Đây là một ý nghĩ duy nhất trong đầu của Lạc Vũ. Từ năm ngàn mét trên bầu trời té xuống, tuyệt đối sẽ không còn hài cốt, té thành bánh nhân thịt!
Trên sách tử vi nói, hôm nay chòm sao Thiên Bình đại hung, không thích hợp ra ngoài, tất có máu tanh tai ương, chính mình còn một mực không tin, sớm biết hôm nay thì giả bộ đau dạ dày trốn ở trong phòng ngủ không ra khỏi cửa rồi !
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, cuồng phong thổi đến gò má đau đớn, cảm giác không trọng lượng càng rõ ràng, Lạc Vũ đầu váng mắt hoa, buồn nôn khó chịu đến muốn ói, so với say sóng trước kia càng nghiêm trọng hơn
Trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng bay, Lạc Vũ vẻ mặt đưa đám, biểu tình nghiêm túc, lần này tuyệt đối xong đời, chơi xong rồi, mình lập tức thì phải thăng thiên rồi....
Lạc Hàn vốn đã mở ra dây dù rồi, ai biết vừa nhìn xuống dưới, Lạc Vũ lại còn ngây ngốc, gương mặt hoảng hốt lo sợ, sợ đến đờ người ra, Lạc Hàn nhất thời tức giận đến hận không thể nhào tới quất nàng một trận, vào lúc này còn thất thần sững sờ, không cần mạng!
Dưới tình thế bất đắc dĩ, Lạc Hàn chỉ đành chặt đứt tay cầm, cắt đứt dù, thân thể mất đi sức nâng, nhất thời bỗng nhiên rơi xuống dưới, Lạc Hàn kinh nghiệm nhảy dù phong phú, khi xưa lúc thi hành nhiệm vụ thường thường cần ở vách núi hoặc là bên lầu cao nhảy xuống, cho nên chuyện này đối với cô mà nói xem như là việc quen dễ làm, cô ở không trung chuyển động thân hình, thay đổi tư thế một chút, trong nháy mắt thì dời đi phương hướng, bắt đầu cách Lạc Vũ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần
Coi như là ở không trung không hề trọng âm (bị tác lực bởi một điểm hoặc một vật), Lạc Hàn cũng khống chế như thường, có thể bất cứ lúc nào thay đổi đường bay và phương hướng bay, tựa như là đang chạy nhảy trên đất, không trở ngại chút nào, thông suốt suôn sẻ
Trong lúc Lạc Vũ nhắm chặt hai mắt, tràn đầy đều là tuyệt vọng, thân thể đột nhiên bị một sức mạnh to lớn lôi kéo, sau đó bỗng nhiên chạm vào trong một cái ôm ấm áp
Lạc Vũ không dám tin mở mắt ra, sau đó thì thấy được khuôn mặt vẫn lạnh lẽo hờ hững, lại làm cho người ta cảm thấy an tâm chân thật của nữ vương, ở trong mắt nàng càng thả càng lớn, mãi đến tận gò má của chính mình và cằm của nữ vương dán vào nhau chặt chẽ
Tại sao đều sẽ ở thời điểm mình bất lực hoảng sợ như vậy? Tại sao trong lòng sẽ chân thật an ổn như vậy, hoàn toàn không có một chút cảm giác sợ hãi?
Lạc Vũ đột nhiên có loại ảo giác, thế gian vạn vật đều đang nắm trong bàn tay của nữ vương, chỉ cần có bà ấy ở đây, cho dù là báo cáo trước mặt Diêm Vương gia, bà ấy cũng có bản lĩnh đem mình kéo trở về
Thời khắc này, Lạc Vũ đối với nữ vương tin cậy không muốn xa rời đạt đến cực điểm, chỉ cảm thấy nữ vương không gì không làm được, cường đại đến không chê vào đâu được. Mà người cứng cỏi luôn làm lòng người hớn hở thần phục, ngưỡng mộ cảm mến
Lạc Hàn ôm lấy Lạc tiểu ngốc, điều chỉnh thân hình của hai người, dù sao dù mở ra đến hơi trễ, lúc rơi xuống đất sẽ có chút phiền phức
Nhưng mà Lạc Vũ giống như cương thi, chỉ biết giống như con bạch tuột bốn chân tám nghoe sít sao ôm lấy nữ vương, hoàn toàn quên hết những tư thế học trước đó, Lạc Hàn lại không dám dùng sức đẩy nàng, sợ một khi dùng sức, thì đem người vứt bay ra ngoài
Lạc Vũ ngốc ngơ ngác nhìn nữ vương, dưới ánh tà dương chiếu rọi, trên mặt của nữ vương tựa hồ phủ một tầng vầng sáng mỏng manh, để khuôn mặt lạnh lùng nhiều hơn mấy phần ôn nhu, mê người đến để lòng người say
Lạc Vũ cũng như là say ngã, trên gương mặt nổi một tầng đỏ ửng, đỏ bừng cực kỳ mê người, đầu nàng choáng váng, giống như uống rượu say, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, hướng về môi của nữ vương nhẹ nhàng hôn một cái, mùi vị lạnh lẽo, còn có một tia vị ngọt nhàn nhạt
Lạc Vũ lại nhích lên, nhẹ nhàng đụng một cái, liếm liếm, lúc này làm người say sưa không ngớt, xúc cảm tim đập nhanh hơn, tê tê dại dại, như là dòng điện xuyên qua, để người cảm xúc dâng trào, thậm chí không cách nào tự kiềm chế
Bên người vẫn cứ là tiếng gió điên cuồng gào thét, gió thổi ở trên gương mặt, hơi đâm nhói, xa xa là biển rộng màu xanh mênh mông vô bờ, trên biển là hòn đảo to to nhỏ nhỏ, vầng sáng của tà dương chiếu vào bên trên vùng biển mênh mông vô bờ, lan tràn ra hào quang mê hoặc loá mắt nhất. Khoái cảm bay lượn, điên cuồng mà kích thích, dưới sức hút của trái đất cảm giác không cân đối, mang đến choáng váng ảo giác tươi đẹp
Trong hoảng hốt, Lạc Vũ chỉ cảm thấy chính mình biến hóa thành một con chim hải âu, vĩnh viễn lưu lại ở trên vai của nữ vương, ngã vào trong ngực cô
Cảm giác bay lượn hóa ra là tốt đẹp như vậy
Không khí trên bầu trời hóa ra là ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái như vậy
Hi vọng mãi mãi dừng lại trên không trung, cứ như vậy, lẳng lặng lẳng lặng, nhìn gò má lãnh tuyệt của cô, được cô sít sao ôm vào trong ngực
Hết chương 77
Edit: nữ vương chuẩn bị cứu mạng tiếp haha, ngọt nhiêu đây không đủ gì hết