Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 34: C34



Trong một căn phòng xa hoa và rộng rãi,một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi đối diện một cậu con trai.
Cậu trai khí chất toả ra khác lạ,một khí chất của kẻ đứng đầu,trong tương lai sẽ hứa hẹn nhiều điều tốt đẹp,hãy nói là có tương lai đi cho dễ hiểu.
<thế cháu nghĩ thế nào về Mei?>(Mẹ)
Đúng! Đây là một cuộc hôn nhân nhằm tìm ra người khác có thể thay Mei lên nắm quyền gia tộc,Mei hiện tại trong mắt mọi người đã hết giá trị lợi dụng,kể cả cha mẹ cô.
<cháu thấy cô ấy có phần trẻ con,tinh nghịch,và có đôi chút quyến rũ>(Ren)
Thanh niên này là Ataka Ren,là một người lai nhật và mĩ,cậu thanh niên này có chút hứng thú với Mei và nhất quyết rằng cô phải là vợ hắn.
<thật tốt quá,ta cứ tưởng không ai để ý tới con bé chứ?>(cha)
<không thể nào,với một đoá hoa hồng như thế mà không ai giữ lấy thì thật là uổng,cháu cảm thấy vinh dự khi có được người vợ như cô ấy>(Ren)
<Mei nhà chúng tôi mới là người vinh dự chứ>(Mẹ)
Rồi cả ba người cười lớn.
<mà Mei đi đâu rồi ạ?>(Ren)
<nó sang học viện ma pháp để làm nhiệm vụ rồi>(Cha)
<học viện? Cháu có thể tới đó không ạ?>(Ren)
<nếu mà cháu đi thì có lẽ tới tối mới đến được>(Mẹ)
<cháu sẽ tới đó để đón Mei và cũng muốn gặp mặt kẻ đã đánh tàn phế anh vợ cháu>(Ren)
Cậu mỉm cười nhẹ rồi bước ra khỏi căn phòng.
_____________
Còn về phía Mei,khi mặt trời mới hửng sáng,Haruto đã không thấy Mei đâu nữa. Có lẽ cô gái ngu ngơ đó đã đi kiếm cậu rồi cũng nên.
Cô chỉ để lại trên bàn một tờ giấy vĩnh biệt sến sủa,đọc mà thấy ớn.
Và bây giờ là lúc cậu bắt đầu mở màn cho vở kịch của mình.
Cậu quay trở lại căn phòng của cô gái gothic kia. Nhưng cậu không cần đột nhập vào bằng cửa sổ nữa,cô đi bằng đường chính,cái an ninh lỏng lẻo này mà đòi cản bước cậu?

Từng bước chân như những hồi trống đánh khiến tim cô gái kia đập tung lồng ngực lên,tiếng bước chân ngày một gần,cô gái kia ôm đầu và run bần bật.
<chào.....ta đến để đón ngươi đây,đi theo ta>(Haruto)
Cơ thể cô ta tự động đứng dậy,cô ta phải đi theo cậu,từng bước đi miễn cưỡng,cô và Haruto nhảy qua cửa sổ và chạy tới khu thực vật già.
Bây giờ cô đã buông xuôi tất cả,vì khi nhìn sắc mặt Haruto nhìn cô,chỉ có một con đường chết hiện lên. Bây giờ cô đã biết vị trí của mình,một con rối thế mạng cho cậu thanh niên kia.
_____________________
<hắn ta.......tại sao tìm từ sáng tới giờ không thể thấy hắn đâu?>(Mei)
Từ sáng,cô đã đi tới từng lớp một để dò hỏi về Haruto nhưng đều công cốc,cứ như họ đang sợ hãi một thứ gì đó,câu trả lời vủa bọn họ đều là không biết. Cô nghĩ rằng cái trường này đã bị cái gì?
<ai!?>(Mei)
Cô đã để ý tới tiếng động ở phía sau mình,bước ra từ đó,một cô gái với bộ đồ gothic mỉm cười đứng đó.
<có lẽ cô đã biết tôi là ai rồi nhỉ?>(Đéo phải gothic)
<cô có phải là người đã thông báo cho mẹ tôi biết về tình hình anh trai tôi?>(Mei)
<đúng,mà tôi thấy cô có vẻ đang khó khăn trong việc tìm Haruto?>(Đéo phải gothic)
<đúng vậy,nếu cô biết hãy cho tôi hình ảnh của tên đó>(Mei)
Cô sốt sắng giục người trước mặt mình.
<bình tĩnh nào,người cô cần giết đây>(Đéo phải gothic)
Lấy ra từ phía sau một tấm ảnh,cô đưa cho Mei. Đồng tử Mei sớm rung lên vì hình ảnh người trong đó,đây......không phải là Hitsuga-kun của cô hay sao?
<cô đang đùa tôi phải không?>(Mei)
Trong thâm tâm cô không bao giờ tin vào điều này,cô tức giận lườm thẳng vào người trước mặt mình.
<tôi không đùa,nếu mà cô muốn thì hãy tự kiểm chứng với kẻ đang núp phía sau mình kia kìa>(Đéo phải gothic)
Mei quay thật nhanh lại phía sau,ở đó,cậu thanh niên từng sống chung mái nhà với cô nay lại đang chĩa thanh kiếm của cậu vào cô.
<có thật không? Em là.....hắn?>(Mei)

<........>(gothic)
Cậu ta không trả lời,rồi từng bước chân của cậu ta từ từ tiếp cần,từ từ bước đến. Kẻ thù là kẻ thù,mặc dù không hề muốn nhưng cô cũng phải rút thanh kiếm của mình ra,có lẽ do số trời đã định rằng cô không thể có lấy một mảnh tình trong mộng,những thứ như là tình yêu......đều là thứ........rẻ rách.
Cậu thiếu niên kia lao tới chỗ Mei với những bước chân và đường kiếm vụng về,điều này khiến cô suy nghĩ rằng đây có phải là người đã đánh bại anh cô hay con ả phía sau đang lừa dối mình,mà cho dù cô ta có lừa thì cũng đâu được lợi ích gì? Cô ta là kẻ khôn ngoan đâu có chọn cách tự làm khó mình như lừa lọc Mei?
Qua vài đường kiếm,cô để ý rằng cậu đã bắt đầu xuống sức,bây giờ chỉ còn di chuyển và chém theo bản năng.
<coi như........là số trời đã định nhé?.......Hitsuga.........kun>(Mei)
Cô tập trung tất cả lực của mình vài lưỡi kiếm,phóng lên và giải phóng nó trong thoáng chốc,cứ như là cô đã lướt qua cậu vậy.
<chị yêu em.....>(Mei)
Cơ thể của cậu trai kia bung máu ra,những vết thương cực kì sâu cứ thế mà toác ra,xương và thịt đã lộ hẳn. Con mắt oán hận một ai đó ngẩng lên trời đau đớn.
Trước khi tắt thở,cậu ta nhìn thẳng vài mặt Mei và mấp máy vài chữ.....xong.....cậu ta đã lìa khỏi cõi đời. Có lẽ là thế.
Khi nhìn miệng cậu trai kia mấp máy,tưởng chừng đó là lời oán trách cô nhưng cô đã nhầm nặng.
<hahahahahahaha!!!!?>(Đéo phải gothic)
Từ phía sau Mei,cô gái gothic kia cười lớn,chẳng lẽ cô ta lại thích thú với cảnh người chết như vậy ư? Hay cô ta đã trở lên điên khùng khi thấy người chết? Có lẽ cô ta cũng cần nhận một bài học.
<đừng có cười......trước một người đã chết!!>(Mei)
Cô đâm kiếm về phía cô gái kia,cô chỉ tính chọc bị thương cô ta nhưng cô đã hoảng loạn ngay sau đó.
<đừng manh động thế chứ?.......>(Đéo phải gothic)
Lưỡi kiếm của cô bị chặn lại bằng hai ngón tay đang quặp lấy lưỡi kiếm,cô không thể nhúc nhích nổi.
<có lẽ tôi nên cho cô mở rộng tầm mắt nhỉ?>(Đéo phải gothic)
Cơ thể cô gái kia bị bai trùm bởi những luồng khói đen nghịt ,sau vài giây,cũng trong làn khói đó,ánh sáng màu đỏ lờ mờ xuất hiện và xuất hiện chói hẳn.
<không.......đây là một giấc mơ thôi.....chỉ là một giấc mơ thôi!!?>(Mei)
Trước mặt cô,không còn là cô gái gothic ngạo mạn nữa mà la khuôn mặt quen thuộc tưởng chừng như đã chết dưới lưỡi kiếm của cô.

Đôi mắt đỏ.......giống như đôi mắt của người đã chết......chẳng lẽ......không....không thể có chuyện đó được,tại sao cậu thanh niên này lại có thể cải trang thành người khác.
Cô nhớ lại cái lúc Haruto kia mấp máy nói
"Hắn.....là.......kẻ..........chủ.......mưu"
<đã đoán ra rồi hả? >(Haruto)
Giọng nói lạnh lẽo nghìn độ đưa cô trở lại thực tại.
Trong ánh mắt đỏ chót kia không còn chứa những cảm xúc trong buổi hẹn hò nữa,chỉ toàn là những ánh nhìn chết chóc,không thương tiếc bất kì ai.
Hai ngón tay cậu thả ra,cô cùng với thanh kiếm của mình nhảy ra phía sau thủ thế và mọi chuyện tiếp theo thế nào? Cô chậm rãi nhìn xuống cái xác bên cạnh mình,đó là cô gái gothic kia với bộ đồ lót gần như loã lồ .
<đừng thương tiếc cô ta làm gì.......hình nhân thế mạng cũng chỉ sinh ra để kẻ khác đục đẽo,dẫm đạp thôi>(Haruto)
<đó còn là em không!!? Tại sao em loạ trở lên độc ác thế này!? Em không phải Hitsuga mà chị biết!!>(Mei)
Cô đau đớn hét lên.
<tôi đâu phải Hitsuga? Tôi là Haruto,kẻ mà cô đang tìm đây>(Haruto)
Chẳng phải là gì,chỉ là một lời đối mặt nhưng đã làm cô đau đớn hơn bao giờ hết,người mình yêu phản bội,giết một mạng người,còn gì nữa mà luyến tiếc?
Bây giờ......kẻ trước mặt.....không! Con trai,đàn ông đều là kẻ thù của cô,giết!
Nén lại khí trong người vào lưỡi kiếm và chân mình. Cô lao rất nhanh về phía Haruto,mục tiêu của cô không phải là cổ mà chính là một nhát chém lướt qua động mạch chủ của cậu,một cái chết không quá đau khi nạn nhân sẽ chết ngay vì mất máu và tim sẽ ngừng đập.
Và cô đã nhầm ,chỉ với bàn tay trần của mình,cậu cầm lấy lưỡi kiếm và bóp nát nó. Từng mảnh kiếm rụng xuống như đồ nhựa bị tung ra từng mảnh. Thanh kiếm được rèn bằng các loại kim loại cứng nhất,nay lại bị bóp vỡ nát bằng tay không, cậu trai có còn là con người? Không! Bây giờ hắn đã là kẻ thù của cô,không còn chút vướng bận gì nữa nhưng trong thâm tâm,những hình ảnh ấm áo của cậu liên tục hiện ra khiến cô chán ghét,cô muốn chết nhưng không thể chết .
Cô nhắm mắt lại,nuốt đi cơn nấc vì sắp khóc,cổ họng trở nên đau đớn đến lạ thường.
Cô bình tĩnh.....tĩnh tâm .
Phần trên thanh kiếm đã bị bóp gãy dần hội tụ lại thành một lưỡi kiếm khí sắc bén.
Cô mở mắt ngay tức, nghiêm túc hất lưỡi kiếm đi.
Nhanh như cắt và bén hơi dao,lưỡi kiếm phi thật nhanh tới chỗ Haruto,cuồng phong nổi lên và bay đến chỗ cậu.
*bùm
Khoing phải chém đứt người cậu,đột nhiên nó phát nổ,khói bụi mù mịt.sau đám khói đó,chẳng con mắt nào của cô thấy
Haruto đâu,chỉ cỏn lại trên đất một cánh tay và những đám thịt phía sau. Chẳng lẽ cậu ta dễ chết vậy sao? Cậu ta thực sự chết? Ông trời đang đùa giỡn với cô hay sao?
Cô tiến tới,nước mắt kìm nén đã tuôn ra hết. Như một kẻ lập dị,cô nắm lấy bàn tay đứt lìa đầy máu kia mà ôm vào lòng khóc.

<đúng là vợ của ta,giỏi lắm>(Ren)
Cậu thanh niên kia đã chứng kiến tất cả mọi thứ ,quả thực phi phàm,lưỡi kiếm được tung ra đó,quá khoẻ,thực lực cô gái này quả hơn người,rất xứng làm vợ cậu.
Vẫn khuôn mặt lạnh lẽo đó,cô lên tiếng hỏi.
<ngươi làm gì ở đây?>(Mei)
<thôi nào,chúng ta đằng nào chả là vợ chồng,em định nhìn chồng mình với ánh mắt đó sao?>(Ren)
<hàm hồ! Ai là vợ ngươi? Ngươi có tin ngươi sẽ chết tại đây không!?>(Mei)
Thả cánh tay máu me kia xuống,cô cầm thanh kiếm đứt hơn một nửa lên và nhìn Ren với ánh mắt hăm doạ.
<sợ quá......>(Ren)
Cậu ta biến mất,và vài giây sau,một cán kiếm đập thẳng vài bụng Mei khiến cô bay đi.
<nếu em không nặng nề như vậy thì đâu đến nỗi này?>(Ren)
Cậu ta tiến tới và nâng khuôn mặt xinh đẹp của Mei lên.
<đừng dữ dội vậy chứ? Chỉ là một nụ hôn thôi mà?>(Ren)
<không....người ta yêu là Hitsuga-kun,ta không yêu một tên đểu rả như ngươi>(Mei)
<đau lòng quá....nhưng hắn đã bị chính tay em giết>(Ren)
Hắn càng ngày cáng tiến sát lại khuôn mặt Mei
<chị xin lỗi,Hitsuga -kun.....chị đã hứa sẽ làm vợ em.....vậy mà......>(Mei)
<đau đầu quá,nhắc tên tôi bao nhiều lần mới sướng miệng hả?>(Haruto)
Một kẻ đáng lẽ ra đã chết,đang đứng phía sau hai người,với đôi mắt đỏ ngày càng đỏ hơn,cậu cười mỉm
<ta từ địa ngục về để trừng phạt các ngươi đây>(Haruto)


________
Còn nữa