Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 47: C47



Vi vu gió thôi quạ kêu,mùi máu tanh nồng xộc vào mũi mọi người phía sau chiến tuyến. Đứng trên chiến trường,một người con trai đang tắm mình trong máu,từng giọt máu tươi đang nhỏ giọt ở đầu thanh đao dực long kia,dực long nay đã trở thành một con huyết long tàn bạo. Đây là hoà bình và chính nghĩa? Đây là cái giá của nó hay sao?
Rồi từ từ,cái bóng hình kia tiến lại gần cổng thành,càng nhìn gần lại càng sợ,Asha không còn có thể nhận ra thanh đao của mình.
<cô đang sợ?>(Haruto)
<có cần thiết phải giết hết bọn họ như thế không?>(Asha)
Cô nặng trĩu hỏi Haruto
<nếu muốn thành công trên chiến trường,tất phải đổ máu,nếu cô không thể chấp nhận điều đó? Cô chỉ là một kẻ bất tài>(Haruto)
Cậu thả thanh đao xuống mặt đất và đi vào trong thành,để lại Asha và Rox đang nhìn cái thứ đỏ đỏ đang từ từ tan ra và chảy xuống mặt đất kia. Trả lại màu xanh lam của dực long đao.
<chị.......liệu điều này có thật không?>(Asha)
Bâng khuâng trong lời nói của vị sứ giả,Asha hỏi Rox.
<chị không thể phủ nhận,điều đó hoàn toàn đúng,chiến tranh không thể nào là một thứ qua loa như những câu chuyện của mẹ kể,nó là thứ khốc liệt>(Rox)
Và trên chiến trường,không có kẻ nào là kẻ xấu và kẻ tốt,không có anh hùng hay ác quỷ,tất cả chung quy cũng đều là những kẻ đồ tể cướp đi sinh mạng của nhau.
Ngay từ đầu,Asha đã quá coi thường chiến tranh,mở đầu trận chiến rồi kết thúc nó với một bản giao ước? Không! Không! Kẻ nào có trí hài hước mới có thể nghĩ ra được,trên chiến trường phải sử dụng hết tất cả những gì mình có,binh đao,sức lực hay thậm trí là sự ranh mãnh,mưu mẹo. Có lẽ nghe lời Haruto vẫn là tốt nhất,cô không hiểu chiến tranh thực sự như thế nào.
Tất cả rút vào thành,để lại những đống xác ở đó và đang bị thiêu đốt bởi ánh lửa đỏ bập bùng trong trời khuya.
Quay trở lại với Haruto,cậu vệ sinh mình với thuỷ ma pháp,gột rửa đi những thứ tanh nồng,gớm ghiếc sau trận chiến. Cậu ngồi ở ngọn đồi sau doanh trạo mà ngắm nhìn bầu trời với hai ánh trắng vằng vặc sáng kia.
Cậu giơ pha lê dịch chuyển lên,tại sao chúng không thể hoạt động? Cậu cần phải tìm đường trở về với 4 người kia,họ chắc đang lo lắng lắm.

<rốt cuộc thì mình vẫn cô độc nhỉ?>(Haruto)
Những lời nói lạnh lẽo vang lên,chiến trận không là gì với cậu,chỉ là sau đó có ai để mà chia sẽ nhưng linh hồn mà bạn cướp đi.
<ngươi đang cô đơn?>(?)
Một giọng nói trẻ con vang lên phía sau cậu,cậu giật mình quay lại,nơi đó chẳng có bóng người nào. Cái gì đang xảy ra vậy? Chắc chắn cậu đã cảm nhận được thân nhiệt của một người nhưng sao lại không có ai?
Trong đầu đang có hàng ngàn câu hỏi,cậu bị kéo lại bởi giọng nói của Asha
<Haruto-sama>(Asha)
<là cô hả?>(Haruto)
Rồi cậu nằm xuống mặt cỏ xanh kia,Asha ngồi xuống bên cạnh cậu
<bây giờ đã qua tình huống nguy cấp,tôi không muốn nhắc lại về chuyện chiến trường nọ kia nữa>(Haruto)
<em hiểu rồi>(Asha)
Ngọn gió nhè nhẹ thôi qua,mát rượi đến lạ thường,đôi mắt Haruto dần khép lại,bầu không khí đã im lặng,cứ như thể thiên nhiên đang ngăn mình lại để cho kẻ kia ngủ.
<nếu ngài muốn,em có thể nằm bên cạnh ngài chứ?>(Asha)
Cô lăn tăn hỏi
<sao cũng được>(Haruto)

Rồi cô nằm xuống bên cạnh vị sứ giả kia,để còn lại ánh trăng sáng soi hai người,người bỏ mặc trăng trăng buồn,nhưng trăng bỏ mặc người thì cũng thế thôi,buồn làm gì nữa? Cứ coi như chiến trường là trăng và mình bỏ mặc nó đi.
Cả hai một người đã ngủ,còn người còn lại nhắm đôi mắt để suy nghĩ sự đời.

______________________
Ở đây,thế giới Sindia,thần linh không phải những thực thực thể truyền miệng,họ có quyền năng,có lí do để đích thân mình xuống dưới để hoá hợp với con dân của mình.
Và bây giờ.....nữ thần được thành phố Intruran thờ phụng đang chỉ tay thẳng mặt Haruto
<ngươi.......tên ác ma!>(Luna)
<hả!??>(Asha,Rox)
Và quay trở lại vài phút trước.
Tất cả quân lính hiện đang đứng trước cổng thành để chờ đi qua,đây là thành phố Intruran,một thành phố không hẳn là tân tiến,nó lai lai giữa một thứ hiện đại và chút cổ kính. Con người hoà đồng với nhau,lâu lâu có chút to tiếng cãi vã nhưng cũng chẳng quan trọng mấy,càng nhộn nhịp hơn. Asha và Rox đã ở phía trước đợi cậu,không hiểu vì điều gì nhưng cậu phải xếp ở hậu hàng,đành ra phải nhường tất cả các chiến binh nữ đi trước,thật là mệt quá đi mà!
<người tiếp theo!>(Lính)
Giờ mới tới Haruto thò mặt vào
<mời cậu xuất trình thẻ>(Lính)
<tôi nghĩ là Asha phải nói cho anh rồi chứ?>(Haruto)

<xin lỗi nhưng ai cũng phải có một thẻ,Asha-sama nắm giữ thẻ hoàng tộc còn những binh lính thì nắm giữ thẻ sơ cấp>(Lính)
<thì ra là vậy,nhưng nếu tôi không có thẻ thì sao đây?>(Haruto)
<vậy mời cậu theo tôi>(lính)
Cũng như lần đầu tới Ludento và Hagaska,cậu đều phải làm thứ được coi là một dấu hiệu nhận biết cho các công dân ở đây,đó là thẻ. Trong thế giới này,thẻ được chia làm bốn loại
Công dân==>hiệp sĩ==>binh lính hoàng tộc==>hoàng tộc
Hiệp sĩ và binh lính hoàng tộc trong thành phố này chỉ tuyển con gái cho nên những người lính như anh chàng này hay Haruto nếu có tai to mặt lớn thế nào cũng chỉ được quyền làm thẻ công dân.
Với sức mạnh của họ được gắn liền với các cổ pháp,nhưng để sử dụng cổ pháp cũng chẳng phải cứ lôi ra cuốn mà có thể dùng được,họ cần sức mạnh,cứ coi như nó là phép thuật nhưng con người ở đây không thể làm nó xuất hiện đột ngột ra ngoài tự nhiên,những kẻ làm phép xuất hiện ra ngoài tự nhiên ngay lập tức đều bị coi là ác quỷ. Và còn một điều nữa,sức mạnh của họ được thể hiện qua màu sắc,cũng như phong -thuỷ -hoả -thổ,kiêng hai thứ đó là ám và bóng tối,kẻ nào nắm giữ hai thứ đó sẽ lập tức bị hành  hình,còn kẻ nào nắm giữ quang thuật đều được coi là sứ giả nhà trời hoặc trái quả từ vườn trời. Còn hệ lôi,vô đều không tồn tại,tất nhiên Haruto chưa biết điều này.
<mời cậu cắt máu và nhỏ giọt lên tấm thẻ>(Lính)
Không cần tới dao kéo,cậu đưa ngón tay vào miệng và cắn rồi chấm vào tấm thẻ. Màu sắc bắt đầu hiện ra,một màu đne nghịt đặc quánh,bên trong,một chấm đỏ le lói dần dần lan ra.
Người lính kinh hãi nhìn Haruto,cậu ta có sức mạnh bóng tối ? Rồi anh ta nhìn lị tấm thẻ,nó chỉ là một màu đỏ dành cho hệ hoả.
<có chuyện gì vậy?>(Haruto)
<có lẽ tôi đã nhìn nhầm>(Lính)
Haruto nhận lấy chiếc thẻ của mình và đi ra ngoài,khi cậu bước ra khỏi cửa,tấm thẻ ngay lập tức chuyển về màu đen đặc ghê người của nó.
<Haruto-sama!>(Asha)
Asha vẫy tay,cả Rox cũng đứng đó,cô không ưa gì kẻ này nhưng cô không làm gì được,chọc điên hắn thì chỉ có chết,chi bằng cứ chịu đựng để bảo vệ mình. Tất người dân tò mò nhìn người được nữ hoàng của họ ân sủng là ai,hoá ra là một cậu thanh niên với đồng tử và mái tóc có màu đen lạ kì,không có một chút điểm gì nổi bật.
Mọi người đi qua khu phố đông đúc và hướng tới quảng trường,nơi khắc bức tượng vị thần của thành phố,Luna. Nhưg thần linh nơi đây đâu chỉ qua bức tượng? Họ đang trò chuyện với dân ngay trước mặt Haruto,vị thần Luna với sức mạnh từ mặt trăng,khuôn mặt hoàn mĩ,thân hình bốc lửa,với mái tóc màu kem bồng bềnh đang truyền giáo,còn về giáo? Cậu chẳng quan tâm,cứ coi như cậu là một kẻ thờ phụng linh hồn đi.
<ranh con này! Mày ngáng đường quá đấy!>(?)

Thế giới rộng lớn,dù có đi đâu chăng nữa cũng chẳng thiếu gì những tên thế này. Một cô bé với bó hoa trên tay muốn tặng cho vị thần kia nhưng với chiều cao của mình,cô bé không làm cách nào có thể thu hút sự chú ý của vị thần mà cũng chẳng ai nhường đường cho cô bé,mặc cho cô bé sắp bị đánh,cô thần vẫn không chú ý đên cho dù mọi chuyện đang trong ngay tầm mắt mình.
Tên to con kia cầm lấy bó hoa và hất xuống,bó hoa đã dập quá nửa
<cháu xin lỗi,cho cháu xin lỗi>(Cô bé)
<mày nghĩ cứ xin lỗi là xong hả?>(?)
Và rồi mọi người im lặng,kể cà Luna khi nghe một câu chửi rủa vang lên
<là một người lớn không biết giúp trẻ con thì thôi? Đây lại còn dám đánh đập cô bé,cha mẹ mày không biết dạy à?>(Haruto)
Haruto bước tới và đỡ cô bé dậy và bảo cô bé hãy quay trở về nhà,cô bé dù không biết điều gì nhưng cũng chạy đi và rồi,cậu bất thình lình quay lại,đấm một cách hết sức vào giữa mặt tên to con kia. Mặt hắn lõm lại một cách quái dị và văng đi,thoi thóp một chỗ.
Asha không ngăn cản,vì nếu là cô thì cô cũng làm như vậy thôi,Asha và Rox đứng gọn qua một bên,đây là sự phán xét.
Sấm bắt đầu nổi lên,đỏ rực đánh thẳng vào cơ thể tên to con và khiến hắn xùi bọt mép,ngất xỉu. Một chút mana của cậu thoát ra khiến tất cả ớn lạnh.
<ngươi......tren ác ma>(Luna)
<đúng,ta là ác ma đây>(Haruto)



______________
Còn nữa