Sát Thủ Tiểu Thư 1: Xin Chào Siêu Trộm

Chương 20: Tâm trạng không tốt. Sát thủ "nhập viện"?



Bỗng mọi tâm trạng cả ngày đã tan hết khi thấy vẻ mặt tái nhợt của nó, ngước lại hắn còn thấy rồi bời hơn. Hối hận, lo lắng, tức giận, tất cả đều có hết!
Cúi người xuống hắn bế nó lên mới phát hiện ra, thứ nhất, cô nàng này rất nhẹ. Thứ hai, mảnh thủy tinh xem ra đã đâm đầy người rồi...
_____________________________________________________

- Được rồi, anh về đi. Cảm ơn anh đã đưa em về̀!- Nó cười tươi giơ tay hơi đẩy Thắng.

Anh nhìn nó cười dịu dàng rồi xoa đầu nó:

- Em chỉ được cái hắt hủi người ta mà thôi. Nuôi em ăn như vậy, người sau này làm chồng em chắc chắn sẽ sạc nghiệp mất! Tự nhiên anh lại thấy thương cho người đó quá đi.

Nó cất giọng đầy tiếc nuối:

- Vậy là anh tuyên bố rút lui sao? Cũng tiếc thật đấy sau này... ai nuôi em đây? Ai không tiếc tiền cho em ăn đây?

Anh hừ một tiếng:

- Em là heo đấy à? Xin lỗi em anh là nhân viên quèn, không giàu đến mức nuôi em cả đời đâu! Từ bỏ, từ bỏ là vừa rồi, anh không thể tiếp tục phung phí tiền nữa.

Nó đổi giọng sang trách móc anh:

- Anh thật là ki bo!

Anh bật cười, cuối xuống véo nhẹ mũi nó một cái, cười cười:

- Phải ki bo thôi, tiết kiệm tiền, sau này nuôi con heo ham ăn là em chứ!

Nó bây giờ lại đổi sang giọng nghiêm túc:

- E hèm, anh ơi, nếu nói thì phải xem địa điểm, đây là trước cổng nhà em đấy!

Anh cuối xuống véo nhẹ thêm cái nữa rồi mới thỏa mãn rời đi:

- Kệ chứ! Anh đã tuyên bố sẽ cướp em rồi mà! Cứ cho cậu ta ăn giấm vậy.

Vừa nói anh vừa liếc nhìn lên cửa sổ trên tầng hai. Thấy được bóng người trên đó, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.

Tôi muốn cho cậu ăn một chút đồ chua, nhận ra tình cảm của mình đi không rồi sau này mất nó đừng hối hận đấy! Tôi không thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy cả đời, chỉ có thể làm những điều nhỏ nhặt, cuộc đời của cô ấy, tôi chỉ có thể giao cho cậu. Nhìn cô ấy đã biết rồi, thật sự trái tim lạnh giá của cô ấy đã rung động rồi, chỉ là cả hai người đều không nhận ra mà thôi. Có ai tốt như tôi không chứ, lại đi làm mối cho người mình yêu với tình địch.

Thu lại cảm xúc, khuôn mặt Thắng trở lại lạnh lùng, trở lại làm một người đàn ông xa cách như bình thường, lạnh lùng bước về phía xe.
_________________~~~~~~__________________~~~~~~__________________

- Về rồi đây!- Mở cửa nhà, nó từ từ nhẹ nhàng đi vào căn nhà lạnh lẽo. Hơn 10h rồi, chắc hắn cũng đã ngủ vậy nên nó chỉ có thể từng bước từng bước nhẹ nhàng lên lầu.

Tối quá đi! Nó nhìn xung quanh, với tay bật điện nhưng hoàn toàn không có một chút ánh sáng nào. Không lẽ cúp điện rồi sao?

Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào mà nó phát hiện trên sàn nhà, toàn là mảnh thủy tinh vỡ. Hắn làm gì mà nhà đầy thủy tinh thế này? Đập toàn bộ mọi thứ làm bằng thủy tinh trong nhà sao? Hắn ta bị sao vậy?

Nếu không phải là sát thủ, nó đã không nhận ra là để cho bàn chân mình nát luôn rồi. Chỉ một bước nữa là giẫm phải thủy tinh rồi! Thở phào nhẹ nhõm, nó tìm hướng để đến cầu thang an toàn hơn.

Vậy là trong nhà đầy mảnh thủy tinh, có một cô gái cứ bám sát vào bờ tường tiến đến phía cầu thang chẳng khác gì một tên trộm. Nó ôm đầu thầm than vãn, ôi! Hình tượng sát thủ nay giờ còn đâu? Nếu để cho bọn bạn chết tiệt kia biết được, chắc chắn nó sẽ không bao giờ dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người!

Khi đã an toàn đến chân cầu thang, chưa kịp thở phào, nó bỗng cảm thấy mình trượt chân, cả người nằm sõng soài dưới đất. À không, nói đúng hơn là nằm trên đám mảnh vỡ trên sàn.
Lúc này, cả căn nhà sáng lên. Có điện rồi!

Có điện là một chuyện nhưng nó lết về được phòng là một chuyện khác. Nhìn trùm đèn trên trần nhà, nó bỗng thật sự muốn giết ông trời!

( Ông trời: Ôi! Ta đã làm gì chứ? Ta vô tội!)

Nó, té ở đâu không té lại té ở nơi tập trung nhiều mảnh vỡ nhất, chân cầu thang. Thử ngóc đầu lên để nhìn tác nhân gây ra việc mình té, nó thật sự rất muốn khóc. Là một vũng nước! Vũng nước đấy! Thân là sát thủ như nó, bị thương là một điều cực kì ít xảy ra, hầu như không ai có thể làm nó bị gì nhưng mà... chỉ vì một vũng nước mà nó bị thương nặng đến vậy sao?

Tuy khi đó đã lựa một kiểu an toàn nhất nhưng cũng khó tránh khỏi bị thủy tinh đâm phải, đã thế lại rất sâu nữa chứ!

Mẹ kiếp tên Hưng kia, tôi đã làm gì với anh chứ? Tại sao anh lại hại tôi ra nông nỗi này?

Cắn răng chịu đau, nó từ từ ngồi dậy, nhưng vừa mới đứng lên đã lại một lần nữa tiếp thuỷ tinh...

Nghe tiếng động, hắn từ từ đi xuống. Cho đê s khi thấy cảnh tượng ở dưới đất thì hoàn toàn không thốt lên lời nào, hoàn toàn im lặng.

- Anh còn không đỡ tôi dậy? Mẹ kiếp đau chết được!- Nó giơ tay với hắn.

- Con gái mà chửi tục vậy sao?

- Tôi không rảnh hàn huyên với anh, mau đỡ tôi dậy đi, là ai nên tôi mới bị thế này? Anh nhìn xem,máu làm một vũng rồi này!

Hắn giật mình, khi sáng về nhà, tâm trạng đã không được tốt nên đã về thẳng phòng. Đến chín giờ tối chẳng thấy nó về, bỗng cảm thấy tức giận, ném thẳng mọi thứ xuống sàn rồi lại tiếp tục bỏ lên phòng. Bây giờ nghĩ lại, quả thực lúc đó, hắn rất ấu trĩ cảm thấy khó chịu mà phan hết mọi thứ trong nhà. Haizzzz bây giờ thì sao? Nhìn xem nhìn xem, người bị trừng phạt là nó đã và đang nằm dưới đất rồi kia kìa.

Bỗng mọi tâm trạng cả ngày đã tan hết khi thấy vẻ mặt tái nhợt của nó, ngước lại hắn còn thấy rồi bời hơn. Hối hận, lo lắng, tức giận, tất cả đều có hết!

Cúi người xuống hắn bế nó lên mới phát hiện ra, thứ nhất, cô nàng này rất nhẹ. Thứ hai, mảnh thủy tinh xem ra đã đâm đầy người rồi...

- Tôi đưa cô đến bệnh viện.- Nói rồi hắn về nó thẳng ra cửa.

_________~~=_=~~_______~~=_=~~_________

- Này, cậu làm gì con bé mà đến mức như vậy thế?- Thanh tức giận mắng.

Thy cười trên nỗi đau nguời khác:

- Ồ, vui chưa kìa! Vợ chồng mới có một hai ngày đã bạo lực gia đình rồi!

Trân tiếp lời:

- Anh Vũ, anh Thanh, em nghĩ hai người nên rút lại lời đồng ý đấy!

Quân cũng bon chen:

- Hưng này, đắc tội với anh vợ là không tốt đâu!

Chỉ có Vũ, Nguyên và Hà là im lặng. Vũ thì đang rất lo lắng cho đứa em gái nhỏ của mình.

Nguyên thì đang bận ngắm chị rồi. Vài ngày sau khi chị tuyên bố, Nguyên quyết định làm một việc bất ngờ cho chị, cuối cùng chị đồng ý, hai người đã chính thức yêu nhau rồi!

Còn về phía Hà,cô chỉ im lặng, thật ra là vì lạnh lùng mà cũng chẳng muốn nói.

Mọi người ai cũng biết một bí mật nhưng buộc phải giấu hai đứa này. Tình cảm của hai đứa này thật sự rất nguy hiểm. Lúc đầu giới thiệu hôn phu hôn thê, thật sự nếu nó không quan tâm hai đứa sẽ không có gì, cuộc sống vẫn theo quỹ đạo vốn vó của nó. Nhưng không ai ngờ rằng nó và hắn có thể đến với nhau nhanh như vậy. Nhìn là biết, hai người hắn nó chắc chắn muốn tìm hiểu lại quá khứ, mọi người mặc dù rất muốn ngăn nhưng không thể. Bởi vì có một người đã nói rằng nếu nó và hắn gặp lại nhau, chỉ có thể ủng hộ, nhất quyết không được ngăn cản. Tuy rằng trong lúc đi đến hạnh phúc sẽ gặp rất nhiều khó khăn nhưng ở cuối con đường chỉ có hai chữ: Hạnh phúc...

Một người phụ nữ đã nói phải để hắn ở bên nó, khi *đồng tinh tử *của hắn hòa vào trong nó sẽ giúp nó được sống. Còn bây giờ chỉ có thể duy trì sự sống của nó bằng cách tiêm máu mà cà rồng. Ba năm tiêm một lần. Tuy sẽ có ảnh hưởng nhưng rồi sẽ đến một ngày, nó sẽ trở thành một cô gái bình thường khỏe mạnh như bao người khác. Hắn là người con trai sinh đúng ngày bảy hành tinh xếp thẳng hàng, năng lực trong người hắn sẽ hóa giải căn bệnh quái ác ở nó. Nhưng đổi lại sẽ rất đau khổ khi hai con người đến với nhau. Đó chính là cái giá.