Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 64: Trận Chiến Này, Chúng Ta...



Tư Nam bất tỉnh được cảnh sát hộ tống lên xe chở về sở cảnh sát F để thẩm ván.

Điều trước mắt quan trọng nhất đã được giải quyết gọn gàng, Đại Huy cũng chẳng bận tâm gì thêm, anh chỉ còn một vấn đề chính là lời hẹn ngày mai của đám Tôn Chí Thành.

Đại Huy không biết rằng chính việc mình để cho cảnh sát toàn quyền giám sát Tư Nam đã trở thành một sai lầm lớn như thế nào.

Ngày hôm sau, đúng như lời hẹn đã hứa với Tôn Chí Thành, Đại Huy đã có mặt ở sân sau trường học với sự có mặt của toàn thể học sinh nam, bọn chúng đều la hét ầm ĩ khiến sân trường trở nên náo nhiệt vô cùng.

Đại Huy cũng chẳng thể tránh được việc bị đám nam sinh chửi bới gào thét hay lăng mạ thậm tệ, bởi anh chỉ có một mình, tất cả đều không một ai về phe anh.

Bên phía Tôn Chí Thành bấy giờ cũng đã xuất hiện, sự hiện diện của hắn cùng đoàn người theo sau khiến sân trường gần như vỡ tung bởi tiếng hò hét cổ vũ cuồng nhiệt, bọn chúng đều đồng thanh hô to tên hắn.

"Thật điếc tai." - Đỗ Đình Phong chau mày khó chịu ra mặt.

"Cứ mặc bọn nó, chúng ta cần quan tâm kẻ trước mặt kia kìa. Nhớ những gì đã bàn bạc chứ"

Ngày hôm qua sau khi tan trường...

Tôn Chí Thành trên đường về đã mời Đỗ Đình Phong lên xe Maybach mà tài xế riêng của gia tộc hắn trở về.

Trên xe, cả hai bàn bạc với nhau, Chí Thành rút trong túi một điếu thuốc lá ra lệnh cho tài xế mở cửa sổ."Theo tao được biết không đứa nào chịu theo phe của hắn, kèo này chắc ăn rồi." - Đình Phong khoanh tay nói.

"Giao kèo đã được đặt ra, chúng ta chỉ cần áp dụng, nếu ta thắng tên thiếu gia này thì sẽ rất có lợi, đặc biệt là tao." - Chí Thành phì khói thuốc.

Quả nhiên hắn đã suy tính tới việc biến Đại Huy trở thành trợ thủ đắc lực của mình, ngay từ khi Đại Huy nhập học đã lọt vào mắt xanh của hắn.

Vì thế mà hắn đã bày ra cái trò chơi bạo lực cốt cũng chỉ để xem xét khả năng chiến đấu của Đại Huy, và kết quả không làm Chí Thành thất vọng.

Nếu trận chiến ngày mai kết thúc, hắn sẽ dùng Đại Huy như một công cụ giúp hắn thâu tóm được địa bàn của toàn thể trường cấp 3 quanh khu vực lân cận trong Đại Thành.

Khi đó, việc trở thành thế lực bất bại vươn tới đỉnh cao của khối năm 3 sẽ gần như dễ dàng. Thanh danh sau này cũng sẽ được củng cố khi Chí Thành sẽ nổi nghiệp cha trở thành hậu duệ của băng đảng gia tộc Phượng Hoàng Đen.Thời điểm bắt đầu để đánh bóng tên tuổi chính là ngay lúc này, ngay tại thời điểm này, nơi mà Đại Huy sẽ phải ngã quỵ trước đối thủ lên tới 30 người.

Một mình Hoàng Đại Huy đối đầu với từng này người, quả thực nhắm mắt cũng biết bên nào thua bên nào thắng.

"Chuẩn bị quỳ xuống nhận thua đi" - Đình Phong hét lớn.

Đại Huy hít một hơi thật sâu sau khi đã khởi động, anh không quan trọng hóa trận chiến này, bởi vì thắng hay thua đều phụ thuộc vào việc anh có thể vượt qua nổi quân số này không.

Tôn Chí Thành nhận ra hiện tại sức lực của Đại Huy đang tràn trề như thế nào, thật sự nếu phải đấu một chọi một với tên thiếu gia này chưa biết có thắng được không.

Nhưng mà hiện giờ hắn không cần phải động tay động chân làm gì, vì đám người của hắn đã theo lệnh của Đình Phong mà xông lên như bầy đàn quân giặc. Chí Thành chỉ cần khoanh tay đứng nhìn chiến thắng nắm chắc trong lòng bàn tay.



Đại Huy vén tóc mái vuốt nhẹ sang bên để lộ cặp mắt đang hùng hục sát khí, hai chân bước chậm dần dần tăng nhịp tốc độ, rồi lao vun vút xông thẳng vào đoàn nam sinh.

Y như một con gấu chui vào hang cọp, Đại Huy nhảy bổ vào làm chia cắt đám lúc nhúc sang hai bên, chúng không nề hà gì vây quanh Đại Huy ùn đẩy đánh túi bụi.

Đại Huy dành trọn vài quyền vào hạ thủ của vô số những tên xung quanh mình, anh đè đầu một thắng đấm cho nó phun máu mũi, đám còn lại liền lôi anh ra khống chế rồi để cho một tên khác nã một chỗ ngay trên bụng anh.

Quyết không để cho chúng hành hạ, Đại Huy gồng cơ tay dãy một lúc rồi bem hai tên còn lại đâm đầu vào nhau, dùng cước đá hai tên ngã nhào vào đoàn người phía chúng cũng ngã theo giống như domino.

Đại Huy bị như ngay bụng thâm tím, anh vẫn quyết lao vào vài tên khác không để chúng động thủ trước.

Tôn Chí Thành khoanh tay đứng ở xa theo dõi sự nỗ lực vô vọng của Đại Huy, hắn thầm cảm thán gã này đúng là một người sắt. Nhìn cơ thể cũng chẳng to xác mấy nhưng sức lực với chịu đòn thì không phải dạng vừa.

Nhưng con người sẽ có giới hạn.

Đại Huy càng trụ lâu thì chỉ càng lộ ra điểm yếu của anh mà thôi, điều Tôn Chí Thành muốn chính là anh phải hạ gục gần hết quân số này rồi chịu thua, mà nếu như không thì anh cũng đã thấm mệt và Đình Phong sẽ giải quyết nốt.

Sức cùng lực kiệt, Đại Huy cũng đã thấm mệt sau khi đã hạ được 15 tên cùng một lúc, chúng cứ gục rồi lại đứng dậy không cho Đại Huy cơ hội thở đồng đều.

Mồ hôi nhễ nhại dính chiếc áo sơ mi vào da thịt, cả khuôn mặt hay tóc tai như vừa mới gội đầu xong.

Mệt là vậy nhưng chỉ cần một kẻ lao lên là Đại Huy sẽ cho hắn bẹo một bên má.

Bọn chúng biết vậy thì đồng lòng cùng lúc lao lên, ùn đẩy anh ngã xuống đất, chúng bầu xung quanh anh đạp tới tấp, lên đầu, lên bụng, mọi chỗ trên người là chúng sẽ in dấu chân lên đấy.

Đại Huy chỉ đành ôm đầu cuộn người lại cho chúng đạp.

30 giây rồi đến một phút, chúng đạp không ngừng nghỉ, thấy rằng kẻ nằm dưới đất đã bất động, tay thả lỏng đã gieo vào đầu chúng suy nghĩ rằng đã tới lúc dừng lại.

Cả đám vây quanh nhìn đống quần áo lấm lem bùn đất, cánh tay bầm dập tím tái lan ra cả khuôn mặt cũng vậy.

Chúng ra hiệu cho thủ lĩnh rằng đã chiến thắng, Đình Phong vẻ mặt hài lòng, còn hắn, Chí Thành nhận thấy sự bất thường của Đại Huy, bất chợt hắn thốt lên.

"Cẩn thận.

Hai con mắt Đại Huy chợt bừng tỉnh, không để cho đám xung quanh kịp nhận ra thế sự thay đổi, anh dùng hai bàn tay đẩy cơ thể nhổm dậy, vung cước đánh gãy một răng của tên trước mặt.

Bọn chúng bất ngờ ra mặt nhưng cũng lao vào xâu xé, Đại Huy hết dùng tay rồi đến chân đá thẳng vào thái dương, hạ bộ anh cũng không tha, chúng quần quại ôm lấy chỗ hiểm, một pha chí mạng khiến chúng đứng dậy trong vô vọng.

Cho đến khi chỉ còn sót lại 5 tên còn trụ được, Đại Huy cũng chẳng còn sức nhưng vẫn cố lên tay thủ.

Cái sự cứng đầu này làm chúng không dám tiến gần, nhưng chúng cũng thay đổi suy nghĩ. 5 đánh 1 mà còn phải sợ?



"Mẹ mày, lao lên."

Đại Huy chặn tay của đối phương rồi bồi phần cứng từ xương bàn tay vào thẳng ngực. Tên đó phì nước bọt, cơn đau từ ngực ập đến làm hắn nằm bẹp dí dưới đất.

Tên khác tính dùng chân định đạp một cước nhưng thật đáng tiếc khi Đại Huy đã nhanh tay khóa chân hắn lại. Anh dùng phần cùi chỏ cứng cáp của mình đập thật mạnh vào vùng da non ở chân làm hắn không thể nói được gì khác ngoài hét lên.

Cũng may cho hắn vì sức lực Đại Huy không còn nhiều nên cú vừa rồi không khiến chân hắn tàn phế suốt đời, nhưng sẽ khiến hắn mất vài tiếng đồng hồ để đi lại bình thường.

"Mày là cái quái gì? Con người cũng chẳng ai điên như mày"

"Im mồm lại và lại đây." - Ngón tay Đại Huy khiêu khích.

Tôn Chí Thành đã nhận ra sớm muộn gì mình cũng sẽ phải đối mặt với cái cơ thể tàn bạo kia. Không thiếu gì những kẻ như hắn, nhưng điều gì đó khiến gã thiếu gia này thật đặc biệt, một đẳng cấp khác biệt.

Gã thiếu gia đầy đủ võ nghệ đã phô trương hết, vả lại mọi tình huống khi nãy, gã này cần phải nhanh tay động não nhanh thì mới có thể hạ gục được vÔ SỐ người như thế này. Nào là tìm ra kẽ hở trong mọi động tác của đối phương, nào là lách, là né nhưng điểm mấu chốt là hắn luôn biết cách khiến đối phương không thể đứng dậy sau lần hạ gục thứ hai.

Thật sự phi thường, từ trước tới nay Tôn Chí Thành hắn luôn tự nhủ rằng sẽ chẳng còn chứng kiến một cảnh tượng nào khiến hắn phải trợn hai mắt vì ngạc nhiên ngoài việc lần đầu nhìn thấy pháo hoa.

Học sinh xung quanh cũng chẳng khác gì hắn, đều mắt chữ o mồm chữ a, là cố tình hay thực sự tên thiếu gia này mạnh đến như vậy? Nếu thay hắn bằng một ai đó bất kì thì bọn chúng cũng chẳng dám.

Chỉ còn lại 2 tên cuối cùng đứng trước Đại Huy, những tên còn lại, kẻ nằm người bỏ chạy, chúng đã in sâu vào tiềm thức một nỗi sợ mới."Tao không còn nhiều thời gian đâu." - Đại Huy vừa nói vừa thở hổn hển. "15 phút nữa là tan học rồi nên nhanh dùm tao."

"Mày khinh hai ông đây à!"

Sau câu nói chúng vừa thốt, Đại Huy liền ngã gục xuống đất làm chúng có chút nảy mình, nhưng cũng đã nhanh chóng nhận ra tình thế hiện tại, Đại Huy đã chịu thua.

Tôn Chí Thành lần này không còn hoài nghi gì hết, thực sự Đại Huy đã thua, dù thắng nhưng trong lòng hắn có chút không thỏa mãn.

Cái "không thỏa mãn" này cũng được giải đáp ngay tức thì khi toàn bộ sự cổ vũ của đám học sinh toàn trường đều đổ dồn về Đại Huy. Chúng reo hò tên anh, ca ngợi sức mạnh của anh.

Đình Phong cũng chẳng vui vẻ gì khi bên thắng lại chẳng được ai cổ vũ, nhưng chiến thắng là chiến thắng.

"Tất cả chúng mày câm mồm hết cho tao." - Đình Phong rống lên.

Tôn Chí Thành đặt tay lên vai hắn, quay người về sau mà nói.

"Tao nghĩ mày cũng nên im lại, trận chiến này chẳng vẻ vang gì cả."

"Mày nói gì vậy, nó đã thua rồi, kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa rồi."

"Đừng nhìn vào thành tích, nhìn vào đám đông đi, rồi mày sẽ hiểu" - Hắn vỗ vai Đình Phong rồi lập tức bỏ đi.