Sát Thủ Xuyên Không

Chương 87: Hạ sinh long phụng.



Băng Nguyệt được mẫu thân cùng Liên Hoa đưa vào, bản thân nàng khá đau nhưng cũng không kêu sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của mọi người.

Rất nhanh An Lâm và Ngu Lão đã về tới, cả hai người vẻ mặt đều vô cùng sốt sắng và lo lắng.

Băng Nguyệt đã được dìu lên giường, An Lâm chẳng suy nghĩ gì liền chạy thẳng vào bên trong mặc dù bị mọi người ngăn cản.

Nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của thê tử chàng vô cùng đau lòng, luống cuống hỏi đại phu hết cái này đến cái khác khiến cho đại phu vô cùng luống cuống.

Sau cùng Lan Tuyết Dung phải cưỡng ép cùng với ánh mắt an tâm của thê tử giành cho mình An Lâm mới bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Ngu Lão đứng bên cạnh sốt sắng nói :

"Vương gia vào trong làm gì, biết là người lo lắng cho Vương phi nhưng người ở bên trong càng làm cho đại phu cùng bà đỡ cuống lên thôi, như thế Vương phi càng nguy hiểm hơn ".

An Lâm lúc này đã cuống lắm rồi, cứ đi đi lại lại khiến cho Ngu Lão chóng cả mặt.

Trước khi thê tử hạ sinh An Lâm đã hồi hộp lo lắng, khi đi thị sát dân tình lại nghe người dân nói sinh con giống như một lần bước chân vào quỷ môn quan khiến cho Y càng sợ hãi hơn nữa.

Băng Nguyệt lúc này đang ở bên trong, nàng biết phu quân lo lắng cho mình, cho nên nếu có thể nàng cố gắng đều không la to.

Tuy nàng là người hiện đại mọi thứ đều tinh thông nhưng riêng chuyện sinh con đẻ cái này thực sự Băng Nguyệt không có rành.

Thật sự tâm lý nàng cũng khá áp lực, cũng may chế độ ăn uống và tập luyện của nàng lúc nào cũng tuân thủ theo lời đại phu cho nên bản thân nàng cũng không khó sinh cho lắm.

Đại phu đã cho nàng uống thuốc trợ sản, kết hợp cùng bà đỡ nên rất nhanh Băng Nguyệt đã vỡ ối và có cơn co.

Bà đỡ vui mừng động viên lớn :

"Cố lên Vương phi đã nhìn thấy đầu của chủ tử rồi, người cố gắng dữ một hơi thật dài rồi rặn sẽ ra, người cố gắng lên ".

Băng Nguyệt nghe theo lời bà đỡ, nàng học võ nên sức khá lớn, chỉ một lúc sau khóc của trẻ nhỏ vang lên rất có lực, mọi người ai nấy đều thở phào.



Nhưng bà đỡ lại giật mình nói :

"Vương phi người sinh đôi, vẫn còn một chủ tử nữa, người hãy cố gắng làm như lời nô tỳ bảo lúc nãy chủ tử sẽ nhanh ra thôi ".

Băng Nguyệt ngơ người trong giây lát, trời vậy lời Ngu Lão nói thành sự thực rồi hay sao.

Không ngẩn người quá lâu Băng Nguyệt dùng chút sức lực yếu ớt của mình để hạ sinh nốt bảo bảo con lại trong bụng.

Tiếng khóc vang lên, tuy lần này không to như lần trước nhưng cũng khiến mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm.

Bản thân Băng Nguyệt lúc này đã mệt mỏi vô cùng, nàng cũng thầm trách mình bất cẩn, vì không muốn biết trước sự việc cho nên mỗi lần đại phu khám nàng đều không hỏi tường tận, chỉ thấy báo bảo bảo bình an là nàng yên tâm rôi.

Bà đỡ vội đưa hai chủ tử cho hai nhũ mẫu rồi quỳ xuống nói :

"Chúc mừng nương nương là một tiểu thế tử và một tiểu quận chúa ạ !".

Băng Nguyệt ngẩng đầu nhìn hai bảo bảo rồi mỉm cười, giống như không còn sức lực nàng ngó một chút rồi nằm xuống nói :

"Mang tiểu chủ tử ra cho phụ vương cùng Ngu Lão biết, nhớ báo bình an có lẽ chàng đang lo lắng lắm ".

Hai nhũ mẫu vội vàng nhận mệnh rời đi, lúc này Lan Tuyết Dung mới nhẹ nhàng đi lên hỏi :

"Con cảm thấy như thế nào rồi, nghỉ ngơi chút đi, Liên Tâm đã đi lấy thuốc, con uống rồi này ngủ".

Băng Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu nói :

"Mẫu thân yên tâm, nữ nhi không mệt, người ra với ngoại tôn đi ".

Lan Tuyết Dung hiểu ý nữ nhi gật đầu nhẹ rồi rời đi, ngay lúc này bà đỡ đã nhanh chóng lau rửa sạch sẽ cho nàng.

Hai nhũ mẫu bế hai tiểu bảo bảo ra rồi vui mừng nói:



"Chúc mừng Vương gia, là thai long phụng, một tiểu thế tử và một tiểu quận chúa ạ !".

Ngu Lão nghe thấy vậy thì vui xướng hò reo nói :

"Lão nô đã nói rồi mà, thái phi đã về báo mộng cho lão nô là tiểu thế tử và tiểu quận chúa mà, hai người lại không tin ".

Rồi ông nhanh chóng ôm lấy cả hai với dáng vẻ vô cùng mãn nguyện.

An Lâm nhìn qua bảo bảo rồi nhanh chóng đi vào bên trong, chàng đến bên giường nhẹ nhàng cầm tay nàng hỏi :

"Nàng sao rồi, ta định đi vào bên trong thì mẫu thân bảo ta đợi một lát ".

Bà đỡ lúc này mới nói :

"Nương nương vừa sinh xong nên có phần mệt, Vương gia có thể bế nương nương trở về phòng được rồi đó ạ !"

Nhìn sắc mặt nhợt nhạt vì mất máu chàng đau lòng không thôi, liền nhanh chóng bề nang về phòng ngủ.

Vừa đúng lúc Liên Tâm mang thuốc lên, An Lâm liền nhận lấy nhiệm vụ cho nàng uống thuốc.

Băng Nguyệt uống xong mỉm cười nhẹ nhàng hỏi :

"Chàng đã bế bảo bảo chưa, con giống ai, lúc đó tối quá thiếp nhìn không rõ ".

An Lâm ấp úng một lúc rồi nói :

"Đương nhiên là giống ta và nàng rồi ".

Băng Nguyệt mỉm cười hạnh phúc rồi giường như mệt mỏi quá chỉ một lúc là ngủ mất.

Ngồi nhìn thê tử mà chàng cảm thấy vô cùng ấm áp và thầm cảm ơn ông trời rất nhiều.