Về phần vị Trấn Quốc Hầu kia, nghe Chu Kiền nói Đường Tiêu khi nhìn thấy phụ thân Đường Uyên thì cứ giống như chuột thấy mèo. Hơn nữa, vị Trấn Quốc Hầu này ánh mắt cực kỳ lợi hại. Đường Tiêu có chút lo sợ thân phận xuyên việt của mình sẽ lộ ra trước mặt ông ta cái gì đó. Cho nên nếu Đường Uyên không có chủ động triệu kiến Đường Tiêu thì Đường Tiêu cũng không chủ động trêu chọc ông ta.
Sau khi trở lại Di Hồng Viện, Đường Tiêu lại bảo Manh Ngọc gọi Mục Thương đến. Khi Mục Thương đến thì lại đuổi Manh Ngọc ra ngoài. Hơn nữa còn bảo cô ta chờ ở bên ngoài, canh không cho bất cứ kẻ nào đến trong lúc hắn đang nói chuyện với Mục Thương.
Manh Ngọc cảm thấy mất hứng, lui ra ngoài cửa, hướng đám tiểu nha đầu không biết điều kia mắng cho một trận. Sau đó giống như một thần binh giữ cửa, canh giữ ngoài phòng.
- Mục thúc, những vật này chú có nhận biết được không?
Thấy trong phòng không có người ngoài, Đường Tiêu đem bốn cái hồ lô cùng với cái nội giáp ra đưa cho Mục Thương xem.
Mục Thương rất kinh ngạc nhìn Đường Tiêu, thấy thần sắc Đường Tiêu nghiêm trang thì chân thành trả lời hắn:
- Cái hồ lô này là vật mà thiếu gia bình thường dùng để đựng đồ, sao bây giờ lại có đến ba cái? Còn cái nội giáp này….là pháp khí không tệ đó. A, thiếu gia, cậu lấy mấy thứ này từ đâu vậy?
- Pháp khí?
Đường Tiêu nhiều lần quan sát cái nội giáp này. Ở kiếp trước ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi có xem qua một số tiểu thuyết hoặc chơi mấy thứ game tiên hiệp nên đương nhiên biết rõ pháp khí là gì.
- À, tu vi không tới Nhân Nguyên cấp năm thì cái nội giáp này chỉ có thể sử dụng để phòng thân bình thường thôi, đao kiếm không tổn thương. Nếu tu vi đạt tới Nhân Nguyên cấp năm, thì nó có lực phòng thủ rất mạnh mẽ, thậm chí có thể ngăn chặn được võ giả Nhân Nguyên cấp sáu. Đúng rồi, thiếu gia, cậu còn chưa nói cho ta biết cái nội giáp này với ba cái hồ lô kia là từ đâu mà ra?
Mục Thương một lần nữa truy vấn Đường Tiêu. Y cảm thấy Đường Tiêu hôm nay xếp đặt chuyện này, khẳng định là đã làm điều gì kỳ quái.
- Hôm nay có người muốn giết cháu.
Đường Tiêu liếc mắt nhìn Mục Thương, sau đó kể lại chuyện phát sinh trên núi cho Mục Thương nghe.
Đường Tiêu khi nói thì rất bình thản, nhưng còn Mục Thương thì lại sợ đến mức trắng bệch cả mặt. May mắn là thiếu gia linh hoạt, cơ trí giết chết ba tên kia. Bằng không thì thân là thị vệ thiếu gia, y không còn mặt mũi nào về gặp Hầu gia rồi.
Nhưng Mục Thương nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông. Trước sau một thiếu gia phế vật như vậy, như thế nào đột nhiên lại trở nên cơ trí và dũng mãnh như thế.
- Những chuyện này Mục thúc biết rõ là được rồi, đừng nói cho phụ nhân cháu biết. Nếu không thì sẽ gây ra chuyện lớn. Chú bây giờ đi theo cháu, hết thảy phải dựa vào lời cháu nói.
Sau khi nói xong, Đường Tiêu nghiêm nét mặt dặn dò Mục Thương một tiếng.
Mục Thương do dự một hồi lâu rồi mới gật đầu với Đường Tiêu:
- Vâng, ta sẽ đi theo cậu, thiếu gia. xem tại TruyenFull.vn
- Nhưng cái đám hồ lô này dùng như thế nào? Nhỏ như thế thì có thể đựng gì trong đó? Làm sao để mở ra?
Đường Tiêu sau khi nghiên cứu xong cái nội giáp thì ánh mắt lại quay về bốn cái hồ lô.
- Ở trên có chủ nhân thần thức, ta bắt chúng biến mất thì về sau cậu có thể dùng.
Mục Thương cầm lấy bốn cái hồ lô, chỉ tay một cái, rồi lập tức đưa trả lại cho Đường Tiêu.
- Cháu làm như thế nào mới có thể mở chúng được?
Đường Tiêu rất xấu hổ mà tiếp nhận bốn cái hồ lô. Theo ngữ khí của Mục Thương mà nói, sử dụng hồ lô này để đựng vật thì hẳn là chuyện rất dễ dàng. Nhưng hiện tại đối với Đường Tiêu thì thật sự là dốt đặc cán mai.
Mục Thương vẻ mặt kinh ngạc, nhưng vẫn kiên nhẫn chỉ cho Đường Tiêu làm thế nào để mở cái loại hồ lô này, làm thế nào để nhập thần trí của mình vào trong hồ lô.
Bình thường, tế luyện pháp khí, đối với võ giả Nhân Nguyên cấp năm thì hồ lô trữ vật được xem là pháp khí đơn giản nhất ở thế giới này. Bởi vì, trải qua một số xử lý đặc thù, không cần trải qua luyện hóa, người bình thường theo những trình tự thao tác nhất định thì có thể trực tiếp sử dụng. Đương nhiên, chỉ có thể sử dụng công năng trữ vật của nó mà thôi.
Sở hữu tất cả những pháp khí trữ vật, giá cả không hề rẻ. Và chỉ có những công tử, tiểu thư nhà danh môn mới có thể mua được. Pháp khí có không gian trữ vật càng lớn thì giá cả lại càng cao. Đối với tu vi võ học của người sử dụng thì yêu cầu cũng lại càng cao. Đường Tiêu từ ba thi thể công tử kia đoạt được những hồ lô này, tất nhiên là cũng đoạt được những vật phẩm lưu trữ trong đó của từng tên.
Kỳ thật, trên người Từ Minh có hai cái hồ lô, trong đó có một cái vốn là của Đường Tiêu. Sau khi Từ Minh giết chết Đường Tiêu, là từ trên đai lưng thi thể của hắn mà lấy được.
Sau khi học cách sử dụng hồ lô trữ vật đồng thời nhập thần trí của mình vào trong hồ lô, Đường Tiêu dùng ý niệm xem xét qua dung lương của hồ lô với đồ vật bên trong, cũng thử cách lấy chúng ra.
Hồ lô trữ vật này đều cấp thấp. Dung lượng lớn nhất cũng chưa đến một phần tư lập phương. Nhưng cũng may là những hồ lô này dung lượng không lớn, nếu không ba người Từ Minh đã dùng cái này để phi tang thi thể của Đường Tiêu rồi.
Trong ba cái hồ lô tổng cộng có hơn năm mươi lượng bạc vụn, còn có hơn hai trăm bình đan dược đủ loại kiểu dáng.
- Mục thúc, những đan dược này dùng để làm gì?
Đường Tiêu lại hỏi Mục Thương.
Mục Thương xem xét một chút, trên mặt ngược lại lộ ra thần sắc vui vẻ, một lát sau thì khôi phục lại như bình thường:
- Bình nhỏ chính là Ngưng Nguyên Đan, bình trung chính là Bổ Khí Đan, bình lớn là Bồi Nguyên Đan, đều dùng để luyện võ cả đấy. Ngưng Nguyên Đan chủ yếu là trợ giúp hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí. Bồi Nguyên Đan dùng để trợ giúp luyện hóa Thiên Địa Nguyên Khí trong cơ thể. Bổ Khí Đan thì dùng để bổ sung chân khí nhanh chóng cho cơ thể. Ba người Từ Minh góp nhặt nhiều đan dược như vậy, đại khái là muốn trùng kích võ giả Nhân Nguyên cấp hai.
Mục Thương đối với nhiều loại dược hoàn như vậy cảm thấy rất vui mừng. Là vì Ngưng Nguyên Đan, Bổ Khí Đan, và Bồi Nguyên Đan không phải là thứ có thể dễ dàng lấy được. Nếu như trong nhà không có Luyện Đan Sư đẳng cấp cao thì người bình thường có muốn mua cũng mua không được.
Cho dù trong nhà có Luyện Đan Sư đẳng cấp cao, thì việc chế tạo ra Ngưng Nguyên Đan, Bổ Khí Đan và Bồi Nguyên Đan cũng không phải dễ dàng gì. Ở đây không thể so với Cửu Châu đại lục, các vật phẩm đều rất thiếu thốn. Đặc biệt là những đan dược dùng để luyện võ thì tất cả đều được bán với giá trên trời.