Sát Vương

Chương 151: Lưu Đình tuyệt vọng



Lưu Đình nếu như không phải là phán đoán sai thực lực của Đường Tiêu, nghĩ rằng chỉ dựa vào Bách Luyện Thần Minh Chiến Giáp đã đủ sức hộ thể, mà đem phần lớn chân khí tiêu hao nhằm bóp chết Đường Tiêu ngay trong lòng bàn tay thì cương khí hộ thể của hắn cũng sẽ không yếu ớt như thế, đơn giản đã bị Giải Kiềm Kích đột phá. Vừa rồi, Lưu Đình dĩ nhiên đã sử xuất ra một chiêu thức liều mạng, bất chấp tất cả mà dồn sức vào một chưởng đó, hẳn là hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh, một đòn mà kết liễu tính mạng của Đường Tiêu vậy!

Kết quả lại hoàn toàn vượt ra ngoài ý muốn của Lưu Đình, hắn buông lỏng phòng bị để ra một đòn tấn công tổng lực, Đường Tiêu không những bình yên vô sự, lại còn phản kích rất sắc bén, dùng vũ khí thần bí trong tay choảng nát Bách Luyện Thần Minh Chiến Giáp của hắn, vừa chặt đứt cánh tay lại gây tổn thương nghiêm trọng đến phần ngực.

- Chỉ dựa vào sức ngươi mà cũng muốn giết ta sao?

Đường Tiêu đi đến phía trước Lưu Đình, nhìn thấy trong ánh mắt của hắn tràn ngập sự thương cảm.

- Ngươi thật sự không muốn biết ta vì cái gì mà giết ngươi sao?

Lưu Đình đưa tay lau máu chảy ra nơi khóe miệng rồi điên cuồng cười lên sằng sặc, giờ phút này hắn như một con dã thú bị trọng thương, đang dồn toàn lực vào một đòn công kích cuối cùng.

- Nếu ngươi chịu nói ra, thì ta sẽ cho ngươi sống lâu thêm một chút.

Đường Tiêu cho tới thời điểm này vẫn ra vẻ quan tâm đến câu chuyện của Lưu Đình, có điều trong lòng thì luôn cảnh giác cao độ.

Lưu Đình trong mắt hiện lên một tia sát ý, bàn tay phải chưa bị thương vừa nhấc lên thì chỉ nghe vút một tiếng, một mũi tên lông vũ màu đỏ thẫm từ trong tay hắn phóng ra, bắn thẳng vào mặt Đường Tiêu ở cự ly gần!

Hỏa Vân Phù Văn Tiễn! Ban đầu ở Ngạnh Phương Ngư Cảng, hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan chính là bị thứ này của Đô úy Thái Hằng làm trọng thương, về sau mới đã bị chết trong tay Đường Tiêu!

Có điều, ra tay đánh lén trong lúc đang nói chuyện là thủ đoạn thường dùng của Đường Tiêu, hắn sao có thể để cho Lưu Đình đánh lén mà có cơ hội thành công được? Cơ hồ cùng lúc Lưu Đình phóng ra Hỏa Vân Phù Văn Tiến, bốn Tinh Cương Sĩ Tốt cao hơn trượng chỉnh tề xông ra chắn trước mặt Đường Tiêu như một bức tường thép.

- Uỳnh!!

Hỏa Vân Phù Văn Tiễn đụng vào thân thể Tinh Cương Sĩ Tốt tự động kích nổ, lập tức đã khiến hai gã Tinh Cương Sĩ Tốt ở giữa nát bấy bầy nhầy. Sóng địa chấn khiến vô số vụn sắt như đạn bắn leng keng vào Vạn Luyện Thần Minh Chiến Giáp của Đường Tiêu. Đáng tiếc là tất cả đều bị bật ngược trở lại, không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho bản thể Đường Tiêu cả.

- Chiến giáp ngươi đang mặc rốt cuộc là thứ gì!?

Lưu Đình trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, Đường Tiêu có bộ chiến giáp này trên người, Lưu Đình dùng lực đạo của võ giả cấp Địa Nguyên Cấp không bóp chết được hắn, đánh lén trong khoảng cách gần cũng không giết nổi hắn. Vốn cho là có thể nhẹ nhõm hành hạ đến chết tên Đường Tiêu này, vậy mà hiện tại với Lưu Đình mà nói, đó đã trở thành một nhiệm vụ haonf toàn bất khả thi.

- Cứ nói ngắn gọn dễ hiểu đi nhé? Đây là Vạn Luyện Thần Minh Chiến Giáp gia truyền của bổn công tử, há loại người thôn dã nông phu như ngươi có thể nhận biết hay sao?

Đường Tiêu vẻ mặt cuồng vọng hung hăng hết sức, kiếp này vũ thuật của hắn đã vô cùng cương mãnh, lại có được chỗ dựa gia thế rất mực hùng hậu, dựa vào cái gì mà hắn không cuồng vọng? Không hung hăng càn quấy đây!?

- Vạn Luyện Thần Minh Chiến Giáp! Nguồn tại http://Truyện FULL

Lưu Đình nghiến răng nghiến lợi, trong nội tâm vô cùng khiếp sợ mà lại cộng thêm đôi phần ghen ghét. Trong lòng hắn thầm nghĩ, Đại tướng quân triều Đại Minh là Hầu gia trên người cũng chỉ đeo có Thiên Luyện Thần Minh Chiến Giáp cũng đã xem là thần khí rồi, ấy vậy mà trên người Đường Tiêu chính là một bộ Vạn Luyện Thần Minh Chiến Giáp!

Biết rõ chính mình không có khả năng giết chết Đường Tiêu, Lưu Đình phi thân một cái, dùng phi hành pháp quay người định bỏ chạy vào sâu trong Tuyết Sơn sơn mạch.

- Ngươi chạy nổi không?

Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, duỗi bày tay trái ra, trên đó năm kết ấn kim mộc thủy hỏa thổ đã thành hình, đây cũng là lần đầu tiên Đường Tiêu thử nghiệm uy lực của Đại Thủ Ấn trong thực chiến.

Lưu Đình, ngươi vừa rồi muốn bóp chết bổn công tử? Ha ha ha ha, xem bổn công tử một chưởng bóp chết ngươi đây này!

- Luyện Yêu Đại Thủ Ấn!

Một thủ chưởng hai màu xanh trắng rất lớn do vô số phù triện tạo thành hiển hiện ngay giữa không trung, mang theo một đạo khí lực cực kỳ quỷ dị thần bí bỗng nhiên đánh ra nhằm phía Lưu Đình.

Lưu Đình cảm nhận được uy lực của đòn đánh phía sau lưng, vội vàng xoay người qua một bên vội vàng thối lui để nhìn xem cự chưởng sắp tiếp cận thân thể của hắn rốt cuộc là gì, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi kinh nghi. Hắn nghĩ đến nát óc cũng không thông, một võ giả cấp Nhân Nguyên Cấp sao có thể phát ra chưởng lực hùng hồn hậu như thế? Uy lực ở đây như thái sơn áp đỉnh, so với võ giả cấp Địa Nguyên đều không chút thua kém, căn bản không phải thứ mà thân thể trọng thương hiện tại của hắn có thể ngăn cản được.

Chẳng lẽ tên tiểu súc sinh này đã tiến vào cấp Địa Nguyên? Tiêu rồi! Bị tên tiểu súc sinh này lừa gạt rồi!

Đường Tiêu đương nhiên chưa thể tiến vào cấp Địa Nguyên, Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của hắn phải bỏ ra đến nửa tháng mới ngưng tụ ra được một cái, không thể so với Đại Thủ Ấn do võ giả cấp Địa Nguyên phát ra, tốc độ kết thành rất nhanh, tiện tay cứ một trảo chính là một cái.

Lưu Đình trong lúc tuyệt vọng vẫn cố đem hết toàn lực phóng ra một chưởng, nhưng chưởng kia do hắn đánh ra khi cùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn chạm nhau thì lập tức bị đánh cho nát bấy, mà Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thì vẫn đang không hề hấn gì mà tiếp tục truy kích về phía hắn với uy lực long trời lở đất.

Ầm ầm một tiếng, thân thể Lưu Đình lập tức đã mất đi toàn bộ sức sống mà phủ phục trên mặt đất như con muỗi bị đập cái bép trên tường, máu me bầy nhầy văng ra đầy đất, trên người hắn bộ đồ Bách Luyện Thần Minh Chiến Giáp cũng bị đập cho vỡ vụn hết thảy, cả người dĩ nhiên là đã bị triệt tiêu hết mọi sự sống. Luyện Yêu Đại Thủ Ấn dư thế không giảm, đột nhiên trảo xoáy lên tất cả máu thịt xương xẩu của Lưu Đình, lập tức luyện hóa thành một đám huyết vụ, thu hết vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ trong huyệt đan điền của Đường Tiêu.

Lại nói hơn mười sĩ tốt đi theo Lưu Đình kia thấy Lưu Đình bại vào tay Đường Tiêu thì đã chạy biến đi tuyệt không thấy bóng dáng. Đường Tiêu kêu to một tiếng, ngưng khí hóa điêu đột ngột từ mặt đất bay lên, dò tìm giây lát trên Tuyết Sơn sơn mạch, phút chốc đã tìm được hơn mười người đang điên cuồng chạy trốn kia.