Thủ đoạn nhỏ hăm dọa Chung Lam kiểu như cởi đồ, học con chó cái hiển nhiên là không thể trấn áp Lâm Quý được. Đường Tiêu nhất định phải mở ra lối đi khác, hốt thuốc mạnh vào mới được.
‘Tiểu súc sinh mau thu lại yêu thuật của ngươi nếu không bổn tọa chắc chắn sẽ giết ngươi lột da rút gân!’ Lâm Quý ở trong thân xác điên cuồng uy hiếp Đường Tiêu. Xem tình huống thần trí của gã thì hiển nhiên đã tới trạng thái điên cuồng sắp tan vỡ.
Đường Tiêu thầm cười. Lâm Quý này tới bây giờ còn không nhận rõ tình hình. Nếu thật sự lột da rút gân, không biết là lột da ai, rút gân ai đây. Đường Tiêu sẽ không để Lâm Quý cứ tiếp tục phát điên đến tan vỡ. Hắn khống chế được Lâm Quý tương đương với khống chế cả tòa Hoa Liên Thành, thậm chí gián tiếp khống chế Lâm Chấn. Hiện giờ Lâm Quý là quân cờ quan trọng trong tay hắn.
‘Ngươi đã trở thành con rối của ta, đừng làm giãy dụa vô ích nữa. Nếu không thì bổn công tử sử dụng thủ đoạn đê tiện, chắc chắn sẽ khiến ngươi sướng đến chết.’ Đường Tiêu khống chế Lâm Quý trở lại biệt viện thường ngày gã ở, bắt đầu quá trình dạy bảo.
Một nha hoàn vội vàng đi tới bẩm báo với Lâm Quý:
- Nhị gia, đại nãi nãi kêu người đi qua.
Đường Tiêu thuận miệng đáp lại:
- Sao nàng biết ta đã trở về?
Tiếp theo hắn ở trong đầu lục tìm, tập tức hiểu ra đại nãi nãi này là chính thê của Lâm Chấn, tẩu tẩu của Lâm Quý, Chân thị phu nhân. Chân thị bị bọn hạ nhân trong phủ xưng là đại nãi nãi bởi vì Lâm Chấn, Lâm Quý vẫn chưa tách ra ở riêng. Cho nên chính thê của Lâm Chấn xưng là đại nãi nãi, chính thê của Lâm Quý thì gọi là nhị nãi nãi.
Nha hoàn đáp lại Lâm Quý:
- Lúc nhị gia và các hoàng tử, công chúa vào cửa thì vừa lúc đại nãi nãi ngắm hoa ở gần đó.
- Biết rồi, ta đi qua ngay.
Đường Tiêu ở trong đầu Lâm Quý lục tìm địa thế Lâm phủ, rất nhanh tra ra biệt viện chỗ Chân thị, chính thê của Lâm Chấn ở, sau đó lên kiệu đi hướng bên đó.
Sự việc xảy ra trong Tướng Quân Điện sẽ không nhanh chóng rơi vào tai chính thê Lâm Chấn, Chân thị. Đường Tiêu ngồi trên kiệu, vẫn đang tiếp tục tìm kiếm trí nhớ của Lâm Quý, sau đó suy đoán vào lúc này chính thê Lâm Chấn, Chân thị tìm đến Lâm Quý là vì chuyện gì. Cùng lúc đó suy nghĩ xem dùng cách nào mới có hiệu quả nhất buộc Lâm Quý đi vào khuôn khổ.
Lục lục tìm tìm, ngược lại Đường Tiêu phát hiện ra một tâm sự bí mật của Lâm Quý.
Thần Võ đại tướng quân Lâm Chấn thường xuyên không ở trong phủ, xã giao bên ngoài nhiều, tập trung tinh thần vào triều đình. Chân thị này vốn là tiểu thư một đại gia đình trong Hoa Liên Thành, có vài phần tài tình, trước khi chưa xuất giá có quan hệ không tệ với hai huynh đệ Lâm gia. Tuy rằng sau này ả gả cho Lâm Chấn, nhưng khi gã không ở trong phủ thì thường xuyên cùng Lâm Quý một chỗ đánh cờ, đọc sách, ngâm thơ, ngắm tranh.
Về mặt võ học Lâm Quý kém xa Lâm Chấn, nhưng về văn chương thì Lâm Quý vượt xa Lâm Chấn nhiều, thậm chí được nhân hoàng ngay mặt khen ngợi. Trên thực tế, sau khi Chân thị gả vào Lâm phủ mới cảm giác ra ả và Lâm Quý càng hợp ý hơn. Nhưng bây giờ đã là thê tử của người ta, bình thường dù ả mượn nhiều việc gặp gỡ với Lâm Quý nhưng chỉ là mặt ngoài khiêm cung.
Lâm Quý có chút yêu mến tài tình của Chân thị, nhưng từ khi ả gả cho Lâm Chấn thì Lâm Quý thu lại suy nghĩ. Bình thường dù có giao lưu mặt tinh thần với Chân thị cũng chưa bao giờ có ý nghĩ tằng tịu, càng không làm ra việc khác thường gì.
Đường Tiêu tra ra điều này thì thầm cười trong bụng, hắn đã tìm ra nhược điểm của Lâm Quý này. Dùng thứ này ức chế, không sợ Lâm Quý sau này không ngoan ngoãn trước mặt hắn.
Khi Lâm Quý đi vào chỗ ở Chân thị thì ả lên tiếng hỏi gã:
- Mới rồi cùng thúc thúc vào cửa chính thất hoàng tử, công chúa Dực Thai à?
Đường Tiêu mượn miệng Lâm Quý đáp lời:
- Tẩu tẩu hỏi là chuyện này sao? Bọn họ đích thực là thất hoàng tử, công chúa Dực Thai từ Đài Kinh Thành tới đây, còn có một Đường gia Trấn Quốc Hầu công tử Đường Tiêu.
Bởi vì Đường Tiêu có thể tìm kiếm tất cả trí nhớ của Lâm Quý, cho nên bây giờ ở trước mặt Chân thị, cách nói chuyện, hành động đều giống hệt Lâm Quý trước kia, không để Chân thị phát hiện khác lạ. Chân thị trông thật là hồng nhan họa thủy. Tuổi đã khoảng ba mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt. Bởi vì hiểu chút thi thư nên trên nét mặt bất giác hiện ra lịch sự tao nhã của tài nữ, nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, khiến người như tắm gió xuân. Đương nhiên, ả có tình cảm khác lạ với Lâm Quý mà đành dằn xuống đáy lòng. Hơn nữa Lâm Quý là em chồng của ả, nói chuyện với gã càng thêm dịu nhẹ.
Lâm Quý nén giận tạm thời không mắng Đường Tiêu. Tẩu tẩu Chân thị dù sao cũng là chốn thanh khiết trong lòng gã. Thấy Chân thị khiến tâm tình hôm nay gần như sụp đổ của gã bình tĩnh lại một chút, tuy bây giờ gã vẫn không thể khống chế thân thể mình được.
Chân thị nhắc nhở Lâm Quý:
- Nếu các hoàng tử, công chúa đã đến thì sao không báo cho cả phủ viện đi ra ngoài nghênh đón? Như vậy sẽ làm mất thân phận cấp bậc lễ nghĩa của Lâm gia ta.
Đường Tiêu không muốn giải thích nhiều về chuyện này, thuận miệng qua loa:
- Tẩu tẩu không cần lo lắng, thất hoàng tử không phải là đại hoàng tử, việc này ta đã có sắp xếp.
Lâm Quý thì vô cùng kinh hãi. Từ khi Đường Tiêu khống chế thân thể gã, mới rồi làm việc, lời nói đều bắt chước giọng điệu gã, thậm chí một số cách hành xử bí ẩn cũng giả bộ giống hệt, Tất cả điều này khiến đáy lòng gã không rét mà run, có loại sợ hãi mọi thứ của mình bị Đường Tiêu cướp hết.
- Ha ha, nếu thúc thúc đã có sắp xếp thì ta không tiện hỏi nhiều. Đúng rồi, tháng trước Hồng Tú Phường đưa tới một ít vải vóc thượng đẳng, ta may cho huynh trưởng thúc hai bộ đồ lót, hắn mặc nói rất thoải mái, dễ chịu. Vải còn dư đủ may hai bộ, mấy ngày nay vừa lúc ta rảnh rỗi, cũng muốn may cho thúc thúc hai bộ. Hôm nay thúc thúc tới, vừa vặn đo kích cỡ.
Chân thị hỏi việc hoàng tử, công chúa là giả, muốn mượn cớ kêu Lâm Quý tới mới là thật.
- Vậy thì cảm ơn tẩu tẩu.
Đường Tiêu cười với Chân thị, con mắt thuận thế tạm dừng trên người ả lâu hơn.
Dù Lâm Quý rất có hảo cảm với Chân thị, nhưng ngại cho thân phận thúc tẩu, chưa bao giờ dám có ý muốn hoặc hành động vượt rào. Mỗi lần cùng Chân thị một chỗ đều là tâm tư ngay thẳng. Đường Tiêu ánh mắt vừa nhúc nhích Lâm Quý liền phát giác ra khác thường. Bởi vì rõ ràng Đường Tiêu mấy lần liếc phần nhô lên trước ngực Chân thị, điều này khiến Lâm Quý rất khó thể chịu đựng.