Chu Kiền khó thể tin vung đấm đá cước, toàn thân dồi dào sức mạnh khiến gã vui sướng vô cùng.
Đường Tiêu dặn dò Chu Kiền một tiếng:
- Việc xảy ra trong mật thất đừng để người ngoài biết.
Sau đó đem thần thức lạc ấn từ thần hồn của Chu Kiền thu trở về, hắn không cần biến gã thành con rối của mình.
- Tất nhiên rồi!
Lực lượng trên người Chu Kiền không có chỗ tiết ra, dùng sức nhún, đầu đụng nóc phòng, không ngờ đụng cái nóc lủng một lỗ lớn, hù gã nhảy dựng, nhưng sờ đầu thì phát hiện mình không bị thương.
Chu Kiền cuồng cười:
- Ha ha ha ha ha.
Gã chuẩn bị tiếp tục làm vài cái, kết quả hết đà té từ trên trời xuống ngã chổng vò, trên mặt đất bị gã đập ra một cái hố to chữ ‘Người’.
Đường Tiêu cười híp mắt. Tăng thực lực bản thân là đáng mừng, nhưng dùng thủ đoạn miễn cưỡng tạo ra mấy đồng bạn cường giả cũng là một việc thành tựu.
Đường Tiêu đem Lâm Quý con rối đặc biệt này để bên ngoài, khiến y làm một ít hoạt động tự do trong hạn chế, vẫn để lại một phần thần niệm trên người y, tùy thời cảnh giác tâm lý y biến hóa.
Ngày này ăn cơm chiều xong, trạng thái tâm lý của Lâm Quý bỗng nhiên xảy ra dao động kịch liệt. Đường Tiêu đang nhắm mắt dưỡng thần vội vận chuyển thần thức, dù chưa khống chế thân thể Lâm Quý nhưng cũng cẩn thận cảm ứng chuyện xảy ra.
Nguyên nhân chính là Chân thị sai nha hoàn tới truyền lời, bảo đã làm xong đồ cho Lâm Quý, kêu gã qua lấy. Đường Tiêu nổi lên lòng tò mò, thật ra Chân thị này làm xong đồ rồi kêu nha hoàn đưa tới là được, cần gì khiến Lâm Quý qua lấy chứ?
Nghĩ tới chỉ có một nguyên nhân, đó là mấy ngày nay Chân thị vượt qua cảm giác xấu hổ ban đầu, chắc chắn rất mong chờ lần nữa gặp Lâm Quý. Nhưng chờ hoài chờ mãi, đợi lâu rồi vẫn không thấy Lâm Quý chủ động tìm ả, cho nên kiềm không được mượn việc làm xong đồ tới thử Lâm Quý.
Đường Tiêu không khống chế thân thể Lâm Quý, chỉ yên tĩnh quan sát biểu hiện và hoạt động trong nội tâm gã.
Lâm Quý nghe lời của nha hoàn xong trong đầu thoáng hiện tình hình lúc ấy, đã nhiều ngày gã không gặp tẩu tẩu Chân thị, nhưng mấy ngày nay hay nhớ lại một đâm mềm mại mang đến cảm giác kích động. Cho nên khi nghe Chân thị truyền lời tâm tình mới dao động đến thế.
Phật viết: tiền thế năm trăm lần quay mắt nhìn, đổi lấy kiếp này duyên phận lướt qua nhau. Năm trăm kiếp trước sát vai lại đổi lấy kiếp này mềm mại một đâm. Thật không dễ dàng! Muốn cùng một người đàn bà hợp thể, không lẽ tiền thế phải quay mắt hai mươi lăm vạn lần? Chỉ sợ xương cổ gãy mất.
Nha hoàn đến truyền lời chỉ ngắn ngủi vài giây, Lâm Quý đã suy nghĩ hết kiếp trước kiếp này đoạn tình nghiệt với Chân thị.
Lâm Quý đỏ mặt nói với nha hoàn đang chờ lệnh:
- Ngươi quay về nói với tẩu tẩu, lát nữa ta sẽ qua.
Nha hoan không chú ý tới Lâm Quý khác thường, đáp một tiếng xong rời khỏi biệt viện của Lâm Quý, quay về trả lời cho Chân thị.
Lâm Quý lại bắt đầu rối loạn tấc lòng, chuyện này ngay từ đầu đã là sai lầm, nhưng điều duy nhất khiến gã thấy nhẹ lòng là lỗi lầm không phải gã làm ra. Tuy gã không làm lỗi nhưng đối với Chân thị không có gì khác biệt, bây giờ ả kêu gã đi qua, gã nên làm sao đối diện ả đây?
Lại thêm xảy ra việc như vậy mà ả còn dám kêu gã qua chỗ ả, trừ phi, tục ngữ nói, thê không bằng thiếu, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng muốn mà chẳng được.
Chân thị không phải thê của Lâm Quý, không phải thiếp của gã, mà là chính thê của Lâm Chấn, vốn không khả năng trộm được. Nhưng không trộm thì đành thôi, lần trước đã trộm được chút chút, vào sơ liền ngừng, ngược lại khiến Lâm Quý ngày đêm mong nhớ khó yên.
Đi rồi thì nên làm sao đây? Lâm Quý nghĩ gã không có can đảm như Đường Tiêu, càng không dám làm hành vi lúc trước đối với ả.
Nếu không dám thì đi tới chỗ ả có ý nghĩa gì chứ?
Hai người gặp mặt, có phải là sẽ rất lúng túng?
Còn có Đường công tử đáng giận kia, bây giờ có chú ý đến chỗ này không? Mặc kệ ở bên Chân thị xảy ra chuyện gì, bị họ Đường nhìn lén thì cứ thấy khó chịu đứng ngồi không yên.
Cuộc sống a! Vì sao bi kịch như vậy? Lại trở thành con rối của người khác.
Lâm Quý than thở một câu, rốt cuộc vẫn lên kiệu đi hướng biệt viện Chân thị.
Trên đường đi Lâm Quý không phát hiện Đường Tiêu khống chế thân thể mình, hơi yên lòng chút. Nhưng gã đột nhiên nhận ra cái của mình đứng thẳng lên, điều này khiến gã rất lúng túng, không lẽ mình đối với Chân thị luôn có ý nghĩ quấy rối sao?
Đoạn đường ngắn ngủi, Lâm Quý đắn đo suy nghĩ, nhịn không được nghĩ lung tung, lòng rối loạn. Không thể không nói, lần trước tằng tịu với Chân thị quá kích động, là việc mạo hiểm kích thích nhất trong nửa đời trước của gã, khiến gã thật lâu khó quên. Hơn nữa bởi vì Lâm Diệu đột nhiên xâm nhập đánh gãy, khiến cảm giác kia vừa tiếp xúc liền trôi qua, càng làm Lâm Quý không thể thích ứng.
Xuống kiệu đi tới biệt viện của Chân thị, Lâm Quý từng bước tiến vào, trong đầu nghĩ lung tung khiến lòng bước chân gã bay bổng. Bởi vì suy nghĩ chuyện sắp xảy ra, tiếng hít thở của gã có chút dồn dập.
- Thúc thúc tới ạ?
Thanh âm vui vẻ của Lâm Diệu bừng tỉnh Lâm Quý, cùng lúc đó có bóng dáng nhỏ xinh nhào vào người gã. Lâm Quý ôm lấy Lâm Diệu nhìn vào phòng Chân thị, phát hiện trừ ả và Lâm Diệu ra còn có hai nha hoàn, ba chủ tớ đang trò chuyện.
Thấy Lâm Quý tới, Chân thị và hai nha hoàn cùng đứng lên.
Chân thị cười vui vẻ nói với Lâm Quý, trông sắc mặt không thấy có gì lạ thường:
- Thúc thúc, lần trước hai bộ y phục đã làm xong, đặt trong phòng huynh trưởng của thúc. Để Xuân Nhi mang thúc vào thử, nếu có kích thước không đúng thì ta sửa lại để ngươi mang qua.
- A, làm xong rồi…
Lâm Quý một đường nghĩ lung tung, cứ nghĩ gã và Chân thị ở một chỗ thì làm sao xuống tay, không ngờ nơi này còn có nhiều người như vậy, bỗng chốc không biết nên nói gì.
Nha hoàn tên Xuân Nhi đi tới hành lễ với Lâm Quý:
- Nhị gia, để ta mang gia đi thử y phục.
Mặt Lâm Quý nóng lên, vẻ mặt lúng túng, vội đáp một tiếng:
- Ừ, được, đi thôi.
Gã bỏ Lâm Diệu xuống, bước nhanh đi hướng phòng ngủ của Lâm Chấn.
Sau khi vào phòng, Xuân Nhi chuẩn bị hầu hạ Lâm Quý thay đồ, nhưng gã ngẫm nghĩ một lát, đuổi Xuân Nhi ra khỏi phòng, nói gã một mình thử là được, không cần hầu hạ. Kỳ thật nguyên nhân chân chính là bây giờ Lâm Quý cương cứng ngắc, trong chốc lát khó mà xẹp xuống, gã lo lắng bị Xuân Nhi nhìn ra cái gì.