Đường Tiêu thân vạn Chiến giáp thần minh từ trên không trung rơi xuống mặt đất, xương cốt có đoạn đã bị gẫy, nằm trên đất không động đậy. Dực Thai công chúa sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng chạy tới xem thương tích của Đường Tiêu.
- Phu quân! Ngươi đứng chết! Phu quân! Dực Thai công chúa hoảng loạn khóc lóc bên cạnh Đường Tiêu.
- Xin đấy, ngươi đừng có dễ chết như thế? Chung Lam lạnh lùng ném cho Dực Thai công chúa một câu, trước kia Chung Lam mỗi ngày đều cầu xin Đường Tiêu nhanh chết đi, nhưng Đường Tiêu ngược lại càng sống càng thêm mạnh mẽ. Đối với Chung Hiệp, người ương ngạnh nhất trên thế giới này không có ai khác ngoài Đường Tiêu và Tiểu Cường.
Dực Thai công chúa bán tín bán nghi nhìn Chung Lam, lại nhìn trên mặt Đường Tiêu: - Phu quân! Đừng có dọa thiếp!
- Người như hắn sao lại có người yêu chứ? Chung Lam thầm nói một câu, người dũng cảm như Dực Thai công chúa dám gả cho ác ma chắc phải có dũng khí rất lớn mới được.
- Đường công tử…. Cậu ấy không sao chứ? Lôi Hồng cũng đã đi tới, vừa rồi hắn ta đã tận mắt nhìn thấy Đường Tiêu ném sét điện rất chính xác vào trong miệng thằn lằn bay thiết giáp, cảm thấy rất là khâm phục.
- Có thể không sao ư? Cũng là vì cứu ngươi đó! Dực Thai công chúa không vui trừng mắt nhìn Lôi Hồng.
- Ừ… Đúng như thế. Lôi Hồng có chút lúng túng trả lời Dực Thai công chúa một câu, sau đó liền nhìn Đường Tiêu đang nằm trên mặt đất.
- Phu quân! Phu quân! Ngươi mau tỉnh lại đi! Dực Thai công chúa ở bên cạnh vừa khó vừa lay Đường Tiêu.
- Xương cốt vừa nối lại bị đánh gẫy rồi! Đường Tiêu có chút bực mình ngồi dậy. Sau khi nối xương lành xong, cơ bắp bị tổn thương cũng không cần trị liệu, nhưng thằn lằn bay thiết giáp này vẫn chưa chết mà Con rối của Đường Tiêu hầu hết đã bị trọng thương đã mất đi năng lực chiến đấy, chỗ này lưu lại lâu sẽ rất nguy hiểm.
- Ngươi không sao thì tốt rồi! Sao lại giả chết thế? Làm thiếp sợ muốn chết! Dực Thai công chúa lại vừa vui vừa tức giận, trong mắt còn ngân ngấn nước.
- Ta đâu có giả chết? Đường Tiêu tức giận trừng mắt nhìn Dực Đại công chúa, đứng lên chào Lôi Hồng một tiếng, sau đó bảo vệ công chúa Lôi Hồng cùng đi qua xem vết thương của Lôi Đình.
- Đường công tử, thằn lằn bay bên trong địa lao thứ chính này thật lợi hại! Thực lực bây giờ của chúng tan gay cả tầng thứ chín cũng không qua, chớ nói chi là xuống tầng thứ mười phá bỏ phong ấn Bí Cảnh. Thân thể Lôi Đình bị thương có lộ ra chút bi thương, ông ta là thực lực cao nhất của Địa Nguyên cấp ba, thực lực cũng không kém bao nhiêu so với Đầu Đà Hồng Y. Những người bên cạnh ông ta, ngoại trừ Tiểu Tiểu cô nương võ công tu vi thấp ra, những người khác đều là tu vi Địa Nguyên cấp hai, cấp ba.
Hiện tại đội Đường Tiêu càng tăng thêm một đội mười mấy người Địa Nguyên mạnh mẽ, ngay cả một con thằn lằn bay thiết giáp cũng đối phó không nổi, huống chi là những yêu thú chung cực ở tầng thứ mười… Đối với Lôi Đình, người nóng lòng muốn rời khỏi Bí Cảnh này trở về Cửu Châu đại lục, tâm trạng tuyệt vọng hoàn toàn so với nỗi đau thể xác bị thương còn khó chịu hơn.
Về việc phá bỏ phong ấn Bí Cảnh để trở về đảo Obi, Đường Tiêu thực sự cũng không quá bi quan, hắn biết với thực lực Địa Nguyên cấp năm của Hỗ Bạt sẽ có thể giết quan được cửa ải cuối cùng, tầng 10. Từ khi phong ấn đóng Bí Cảnh lại, những người bị nhốt trong đều trở về nơi đã đến. Mượn mắt Bàng Thái xem, tiểu đội của Hỗ Bạt hiện tại tất cả đều tiến triển thuận lợi, vẫn không có trở ngại quá lớn.
Không gian trong địa lao rất lớn, Lôi Đình hiển nhiên cũng không gặp đoàn người của Hỗ Bạt, cho nên ông ta phát hiện sau khi liên hiệp với tiểu đội của Đường Tiêu, hiện tại duy trì được đến tầng thứ chín khó khăn, liền vô cùng uể oải.
Mọi người ở đây cứu trợ người bị thương, tranh thủ nghỉ ngơi thời gian ngắn. Con thằn lằn bay thiết giáp bị mọi người bao vây đánh và bị Đường Tiêu ném cho nổ tung lại lặng lẽ không có tiếng động nào tiến đến. Nó bước chân vô cùng nhẹ, da người và màu tường địa lao giống như một màu. Lúc nằm sấp và lúc ở trên vách tường ngươi căn bản không nhìn thấy nó.
Đáng sợ hơn chính là, móng vuốt sắc bén của nó có thể leo dễ dàng trên trên tường ở địa lao….
Thằn lằn bay thiết giáp hiển nhiên là một loại thú rất oán hận, hoặc là con thằn lằn bay thiết giáp này cảm thấy với thực lực của mình, rõ ràng bị đám người kia đánh cho thảm như thế, không có được lợi ích nên không cam lòng. Cho dù nó bị trọng thương nhưng vẫn muốn chạy tìm về nơi chiến lúc nãy.
Người hộ vệ tên Ngưu Thượng đột nhiên cảm thấy có vật gì nhỏ trên mặt của hắn, hắn vô ý thức nhìn lên trên đỉnh đầu liền nhìn thấy một con thằn lằn thiết giáp vừa mở miệng to, không ngừng nhỏ ra máu tươi và nước miếng…
Ngưu Thượng vừa kịp mở miệng kêu đã bị lưỡi của thằn lằn bay thiết giáp xuyên qua bả vai, đầu lưỡi căng đầy nhanh chóng thu lại, sau đó cả thân thể hóa thành một bóng đen, mang treo Ngưu Thượng bỏ chạy về phía trước mất dạng.
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Ngưu Thượng điên cuồng giãy dục lên, nhưng lực của hắn so với thằn lằn thiết giáp đương nhiên là kém quá xa, căn bản không có cách nào thoát khỏi đầu lưỡi quấn của thằn lằn bay thiết giáp.
Phiền Côn, Tần Phong và Ngưu Thượng là ba huynh đệ sinh tử, Phiền Côn và Tần Phong thấy Ngưu Thượng bị bắt đi lập tức cầm vũ khí xông qua chỗ góc, chuẩn bị đi cứu Ngưu Thượng. Nhưng khi hai người đang đuổi theo đến góc đó, đã chứng kiến tất cả trước mắt, sắc mặt trong chốc lát trở nên trắng bệch, sợ hãi tới không dám kêu lên.
Cái con thằn lằn bay thiết long bị thương tàn tật kia đang ở phía sau chỗ góc hai người, trước mặt gặp phải hai con thằn lằn bay thiết giáp khác đang ăn thịt một con thằn lằn bay thiết giáp đang ăn thịt. Hai con thằn lằn bay thiết giáp này phát hiện có thịt tươi bèn lập tức mở rộng cái miệng đỏ như máu vọt đến. Một con cắn chân Ngưu Thượng, một con cắn bờ vai Ngưu Thượng. Lúc này con thằn lằn bị tàn tật lưỡi của nó vẫn đang vòng quanh nửa người Ngưu Thượng.
Ngưu Thượng lại phát ra vài tiếng rên rỉ kêu cứu, nhưng lúc này ba con thằn lằn bay thiết giáp đã đồng thời dùng sức mạnh mỗi con xé một hướng, thân thể Ngưu Thượng lập tức bị xé thành ba miếng. Ruột của Ngưu Thượng còn chảy trên đất, chỉ có đầu và người vẫn đang bị cuốn bên trong con thằn lằn bay thiết giáp. Trong giờ phút này hắn vẫn chưa chết, nhìn thấy Phiền Côn và Tần Phong hai người ở bên trong góc khuất, bèn dốc toàn lực cuối cùng hô lớn một tiếng: - Cứu ta…