Sát Vương

Chương 269: Đầu óc hỗn loạn



Trong thời điểm này, Đường Tiêu đem tất cả những gì hắn nợ Sarah tất cả đều ký thác vào Tiểu Tiểu, tuy rằng nàng chỉ giống Sarah mà thôi. 

Cả người Đường Tiêu giống như một đạn pháp vọt tới trước, tại một chỗ chuyển xoay chín mươi độ, liền đạp mạnh về phía sau vượt qua, liếc mắt thấy được đầu lưỡi thằn lằn bay thiết giáp vòng quanh người Tiểu Tiêu. Lần này con thằn lằn bay bị trọng thương hiển nhiên tiếp thu được sự giáo huấn lần trước, bèn “kéo” đồ ăn đến một chỗ tương đối vắng hưởng một mình, cho nên chung quanh không có con thằn lằn bay thiết giáp nào khác. 

Vai trái của Tiểu Tiểu bị xuyên thủng, cả người bị đầu lưỡi của thằn lằn bay thiết giáp cuống lấy, căn bản không có cách nào nhúc nhích, trên người toàn bộ là máu. Ánh mắt nàng vốn dĩ đã tuyệt vọng, nhìn thấy Đường Tiêu lại nổi lên vài phần hy vọng, chỉ là nàng có chút không lý giải nổi tại sao người con trai này lại đuổi theo mình. 

- Cứu ta…

- Sarah, đừng sợ, ta đến đây. 

Đường Tiêu hét lớn lên một tiếng, vạn luyện chiến giáp thần mình trong nháy mắt bao trùm lấy toàn thân, chuỗi kìm giải kích cũng nắm trong tay, cả người giống như một đạn pháo nặng nề hướng vọt tới thằn lằn bay thiết giáp. 

Thằn lằn bay thiết giáp bị quấy rầy lộ ra vẻ vô cùng phẫn nộ, nó xoay người lạ mở miệng rộng hướng về phía Đường Tiêu rít lên gầm grừ thanh âm uy hiếp. Có thể vì phát hiện chỉ có một người xông đến nên không ăn thịt Tiểu Tiểu mà tiếp tục chạy thục mạng.

Đường Tiêu không ngừng bước chân, hướng tới thằn lằn bay thiết giao lao đến, kìm giải kích cũng đâm rất chuẩn xác vào cái lưỡi của thằn lằn bay thiết giáp. Hai vật tiếp xúc, kìm giải kích cũng được mở ra, toàn bộ cua kìm lập tức biến thành những lưỡi đao răng cưa sắc bén. Lại thêm Đường Tiêu vô cùng hung hãn vọt tới phía trước “ phốc” một tiếng, đầu lưỡi cứng như thế của thằn lằn bay thiết giáp đã bị cua kìm của Đường Tiêu chặt cho đứt gốc luôn. 

Đương nhiên, vừa rồi liên tiếp hai lần bị nổ tung trong miệng, đầu lưỡi của thằn lằn bay thiết giáp cũng bị thương không nhẹ, không thì Đường Tiêu lần này rất khó chặt đứt nó.

Thằn lằn bay thiết giáp đã đứt đầu lưỡi, điên cuồng rống lên, cùng lúc đó, cái đuôi thô của nó nahnh chóng như điện quét ngang qua Đường Tiêu. Đường Tiêu tránh không kịp, chỉ có thể nâng cánh tay giơ khiên mạnh lên bảo vệ đầu. Một tiếng trầm đục, các đốt ngón tay ở cánh tay trái đưa ra để bảo vệ bị đứt ra, một lực khổng lồ đã khiến cho Đường Tiêu bay ra, toàn bộ thân thể đụng vào bên tường đá bên trong địa lao. 

Thằn lằn bay thiết giáp lại một lần nữa chuyển hướng về phía Tiểu Tiểu đang ở trên mặt đất, mở rộng cái miệng khổng lồ, chuẩn bị muốn cắn nuốt lấy nàng. 

- Đi chết đi. 

Thân thể Đường Tiêu lại một lần nữa bắn ra từ trong tường đá, kìm kích trong tay làm chùy, nện mạnh mẽ vào đầu thằn lằn bay thiết giáp, đem thằn lằn bay thiết giáp đập xuống mặt đất. Thằn lằn bay thiết giáp vô cùng mạnh, vừa mới bị kìm kích đập rơi trên mặt đất, cả người lập tức liền bắn đi, cái đuôi cuốn lấy vạn quân lực quăng ra. Một kích này đã khiến cho cương khí hộ thể của Đường Tiêu nhanh chóng nát ra rồi, cũng đập vào phần chân hắn. 

“răng rắc” một tiếng, vạn luyện chiến giáp thần minh mà Đường Tiêu đang mặc bị tan tác ra quái dị, cùng lúc đó các bộ phận trên thân thể Đường Tiêu đã mất đi cảm giác với hai chân. Rõ ràng lần này thằn lằn thiết giáp trọng tâm đánh vào hai đùi của Đường Tiêu. 

Cơn đau đớn cực lớn đã khiến cho trong đầu Đường Tiêu trở nên trống rỗng, cơ hồ như muốn muốn ngất đi, nội tâm của hắn cũng đã phẫn nộ đến cực hạn. Trong lúc sắp bị thằn lằn bay thiết giáp một lần nữa đánh bay trong nháy mắt, Đường Tiêu đã không qua tâm tới hai cái đùi bị gãy nữa, đạo điện qua Vân Triện bay ra, bám chắc lấy cái miệng rộng của thằn lằn bay thiết giáp. Đường Tiêu bị trọng thương cũng mượn lực này, tiến đén gần thằn lằn bay thiết giáp, thả người nhảy lên lưng thằn lằn bay thiết giáp. 

Sau đó Đường Tiêu lấy ra đoản đao Hàn Thiết, từng đao từng đao chọc thẳng vào con mắt mù kia của thằn lằn thiết giáp. Tuy rằng con mắt của thằn lằn thiết giáp đã bị thoái hóa, nhưng hốc mắt vẫn đang còn tồn tại, hơn nữa đó là nhược điểm duy nhất lộ ra trên người hắn. 

Thằn lằn thiết giáp điên cuồng giãy giụa lăn lộn, muốn quăng Đường Tiêu ra, nhưng Đường Tiêu bất chấp tất cả dùng điện quang Vân Triện liều lĩnh cố định mình trên đỉnh đầu nó, bất luận nó giãy giụa thế nào cũng không thể quăng Đường Tiêu ra được. 

- Sarah, trốn xa một chút.
Đường Tiêu hướng về phía Tiểu Tiểu hét lên một tiếng. 

Vừa mới giãy giụa thoát ra từ trong miệng lưỡi thằn lằn bay thiết giáp, Tiểu Tiểu đã đoán được vị công tử này mười phần đến tám, chín phần là nhận nhầm người, nhưng cũng vội vàng làm theo lời hắn ta trốn xa bên vách đá. 

Đường Tiêu lấy ra miếng sét điện, ấn mạnh nó vào sâu trong hốc mắt của thằn lằn bay thiết giáp, sau đó tay phải vỗ một cái, đột nhiên thân thể bắn ra khỏi người thằn lằn bay thiết giáp. 

Thằn lằn bay thiết giáp điên cuồng hét lên một tiếng, hướng tấn công vào chỗ Đường Tiêu bắn ra.

- Bùm!

Thân thể Đường Tiêu còn chưa rơi xuống đất đã nghe thấy một tiếng nổ của sét điện. Một tiếng nổ tung, đất trời rung chuyển, thằn lằn thiết giáp bị xốc lên đỉnh đầu, óc văng khắp nơi. Lúc này thân thể nó bị thương rơi trên mặt đất không còn động đậy gì, cuối cùng cũng chết rồi.

Đường Tiêu bị sét điện nổ gần đó thổi bay ra xa, một lần nữa đâm vào tường đã địa lao. Sau đó trơi xuống mặt đất địa lao, tuy rằng có vạn luyện chiến giáp thần mình hộ thể, nhưng kinh mạch toàn then không có chỗ nào là tốt cả. 

Thân thể Đường Tiêu bị thương rất nặng, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn, thậm chí có chút không nhớ rõ là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Trong nháy mắt Đường Tiêu thấy hai má Tiểu Tiểu cùng ánh mắt lo lắng, mơ mơ màng màng, hắn lại coi nàng thành Sarah. 

Đường Tiêu thậm chí còn cho là mình vừa hoàn thành một nhiệm vụ sinh tử, cửu tử nhất sinh về tới nhà cùng Sarah, trong lòng Sarah vô cùng lo lắng nhìn hắn. 

- Sarah, xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Đường Tiêu giơ cánh tay bị thương, cố gắng cầm lấy tay Tiểu Tiểu, cảm xúc hoàn toàn không không chế được.

Trải qua muôn vàn trắc trở, bao nhiêu lần đối diện với sinh tử, Đường Tiêu một mực đóng băng tình cảm của mình, thể hiện một thái độ không vui không buồn, cấm chính mình không được có tình cảm với bất kỳ người nào. Nhưng trong thời khắc này, tất cả những kiên cường mà hắn có đã không còn nữa, trái tim hắn cũng chưa bao giờ yếu ớt như bây giờ.