Đường Tiêu hỏi thẳng, Chung Lam vừa thẹn vừa xấu hổ, không trả lời Đường Tiêu quay đầu ngồi xổm xuống mặt đất, hồi tưởng lại cảm giác một tháng trước nàng ngửi thấy mùi vật kia của Đường Tiêu mà cảm thấy giảm đau.
Thần hồn của Đường Tiêu vẫn chưa rời khỏi người của Chung Lam hắn lập tức cảm nhận được suy nghĩ của nàng, băng thanh ngọc khiết như Chung Lam tại sao lại có suy nghĩ dơ bẩn như thế?
Đường Tiêu sau khi cảm ứng được Chung Lam Chung Lam cũng ý thức được lòng của mình bị Đường Tiêu nhìn thấy nàng xấu hổ đến cực điểm đọt nhiên đứng dậy hướng về phía một cây đại thụ mà lao đầu tới, may mà Đường Tiêu phản ứng kịp thời khống chế được nàng đem nàng kéo lại.
- Ngươi muốn ta chữa bệnh cho ngươi thì cứ mở miệng nói cần gì tìm cái chết?
Đường Tiêu vui vẻ đôi mắt nhìn ngực và mông của Chung Lam mà nhộn nhạo.
- Tiểu dâm tặc nhà ngươi đứng có chủ ý bất lương, nếu không....
Chung Lam xấu hổ và giận dữ tới cực điểm, muốn chết lại không thành nhưng nàng lại không dám mắng Đường Tiêu quá mức, trong lòng phiền sắp chết rồi nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới cái vật hùng tráng kia.
Người trong đầu nhớ tới cái gì có đôi khi cũng không phải do mình khống chế, vì Chung Lam đau bụng kinh không tự giác mà liên tưởng tới nó cũng không có gì kỳ quái.
- Ngươi mắng ta, xem ra là muốn bị phạt rồi.
Đường Tiêu khẽ nhíu mày phát hiện ra Chung Lam trước hết nghĩ tới cái dâm vật kia của mình mà lại mắng hắn là tiểu dâm tặc.
Nếu không phải hắn có năng lực dò xét nàng thì đúng là không ngờ nữ nhân này lại vô sỉ như vâyj.
- Ngươi không muốn?
Chung Lam rất sợ hãi nhìn ánh mắt của Đường Tiêu, nhưng trong lòng nàng đối với cái vật hùng tráng của Đường Tiêu vẫn rất nhờ.
- Không muốn cái gì, nếu như ngươi muốn ta có thể cho ngươi thỏa mãn, ta cũng không nhỏ mọn như vậy.
Đường Tiêu hướng về phía Chung Lam mà tiến gần vài bước.
- Ngươi...
Chung Lam muốn xoay người rời sang chỗ khác thì đã bị Đường Tiêu khống chế thân thể, con mắt thẳng tắp nhìn vào gương mặt của Đường Tiêu, phát hiện ra hắn tựa hồ sắp hôn mình.
Tuy nhiên Đường Tiêu cũng không thực sự hôn nàng hắn chỉ dò xét sự biến hóa của Chung Lam hiện tại.
Bức bách nữ nhân làm chuyện đó với mình thì thật không tốt tuy nhiên nếu như nàng nguyện ý thì khác rồi.
- Đường công tử, xin đừng...
Chung Lam vừa thẹn vừa sợ tim đã đập thình thịch?
- Đừng cái gì?
Đường Tiêu hơi buồn bực nhìn Chung Lam, nữ nhân vì sao miệng nói ra không đúng với lòng bên trong vừa rồi Chung Lam trong lúc nói mắt của nàng đã nhìn môi của Đường Tiêu, đôi mắt xuất hiện hình ảnh Đường Tiêu cường bạo.
- Ngươi thầm yêu ta?
Đường Tiêu phân tích suy nghĩ của Chung Lam một thoáng rồi hỏi.
- A....
Chung Lam triệt để điên mất rồi.
- Ta đúng là rất đẹp trai lại rất mạnh là một giống đực cường tráng mà bất kỳ động vật nào cũng loại cũng ưa thích, nữ nhân thích ta cũng la chuyện bình thường, hơn nữa nữ nhân thầm mến ta cũng không phải chỉ có mình ngươi cho nên ngươi cũng không cần phải giấu làm gì.
Đường Tiêu nghiêm mặt nói với Chung Lam.
Chung Lam toàn bộ bị đánh bại tinh thần cũng sụp đổ nàng hiện tại không muốn đụng cây nữa rồi nàng muốn chạy lên đỉnh Ngọc Sơn của Áo Bỉ Đảo điên cuồng hét vài tiếng.
Trời xanh ơi, đại địa ơi, nam nhân này vô sỉ đến trình độ nào mới hết?
Đường Tiêu đúng là đã nói sai Chung Lam rồi, Chung Lam là con rối của hắn, trong lòng đã sợ hãi hắn tới trình độ cực hạn, những con rối khác đều bị miếng vải che mặt trong sinh hoạt của Chung Lam tiếp xúc không nhiều nam nhân lắm, mơ tới một hiện tượng thân mật cũng là tự nhiên không phải thầm yêu.
Giống như người bình thường đặc biệt chán ghét một người khác phái nhưng ở trong mộng có một hành vi thân mật với họ loại chuyện này căn bản không thể giiả thích huống chi Chung Lam xác thực đã tiếp xúc với vật dâng trào đó của Đường Tiêu, tinh thần bị kích thích mãnh liệt cho nên mơ tới Đường Tiêu cũng không kỳ quái.
- Đổi nơ khác không ở chỗ này được không?
Chung Lam xấu hổ cực điểm nàng lo lắng Đường Tiêu ban ngày ban mặt làm chuyện tục tĩu với mình, vạn nhất bị người ta thấy được thì Chung Lam khó sống nổi.
- Hoàng tử và công chúa đều đi rồi biệt viện này không có lệnh của ta ai dám đi vào?
Đường Tiêu đột nhiên tiến đến ôm eo nhỏ nhắn của Chung Lam.
- Đường công tử, ngươi....
Thân thể của Chung Lam mềm nhũn ra sau một lúc mới nhớ tới giãy dụa, muốn đẩy Đường Tiêu ra.
Nhưng Đường Tiêu đã đem nàng đẩy xuống mặt đất, hơn nữa còn hướng về phía miệng của nàng mà cường bạo.
Chung Lam muốn giãy dụa nhưng phát hiện ra Đường Tiêu đã hôn lên môi của nàng tất cả lo lắng đã biến thành sự thật, trong lòng nàng mất hết can đảm dứt khoát bỏ qua giãy dụa thương tâm mà khóc lên.
Đường Tiêu lắc đầu thả Chung Lam, tại sao giống như cưỡng hiếp vậy chẳng lẽ mình đã đoán sai.
Tâm tư của nữ tử thật khó đoán.
Chung Lam gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Tiêu, vừa giống như giận dữ vừa không phải.
- Trừng mắt nhìn ta làm gì vậy? Nếu không muốn coi thì ta không miễn cưỡng nàng.
Đường Tiêu đuối lý, từ trên mặt đất đứng lên.
- Được rồi? Cái gì là được rồi? Như thế nào là được rồi? Nói một câu như vậy là được rồi?
Chung Lam đột nhiên trở nên có chút cuồng loạn, sau khi đứng dậy đột nhiên đem người vừa mới đứng dậy là Đường Tiêu đẩy ngã xuống mặt đất, sau đó đem hắn ấn chặt mà bắt đầu.
“Bà mẹ nó! Bị đẩy ngược trở lại rồi!” Đường Tiêu chưa có sự chuẩn bị, có chút hồ nghi nhìn Chung Lam đang phát điên.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tại sao ta lại phải thầm mến chứ? Ta muốn giết ngươi!
Chung Lam điên cuồng xé rách y phục trên người Đường Tiêu. Khoảng một lát sau, y phục trên người Đường Tiêu đã bị xé nát bấy. Sau đó bắt đầu cắn loạn vùng ngực cùng bờ vai của Đường Tiêu.
Cũng may là chỉ cắn tạo nên những dấu bầm, chứ không phải như cương thi ăn thịt người. Đường Tiêu dứt khoát mặc kệ nàng. Với năng lực tự lành như Đường Tiêu, những vết cắn này chỉ là có chút đau mà thôi. Sau một vài giây sẽ tự lành lại.
Chung Lam sau khi cơn điên phát tiết ra ngoài, sự sợ hãi cùng oán niệm chất chứa thật lâu trong lòng với Đường Tiêu cuối cùng cũng được phát tiết ra. Nhưng loại điên cuồng này vô tình thiêu đốt cơ thể nàng. Khi nàng phát hiện cái quần của Đường Tiêu đã bị cởi ra, cái “yêu thú dị hình” của hắn xuất hiện trước mắt nàng thì lúc này mới tỉnh táo một chút.