Sát Vương

Chương 292: Lục y thiếu nữ



Cho dù thái tử này muốn làm loạn muốn Đường Tiêu chui vào chỗ chết thì hắn cũng không hề lo lắng, thiên quân vạn mã cho dù hắn binh bại thì cũng đủ sức để chạy trốn. 

- Vậy được chiến sự căng thẳng địch nhân đột kích cô hiện tại tạm thời cho ngươi hai nghìn nhân mã....

Thái tử Chu Kình sau khi đàm luận với Đường Tiêu liền thương lượng chiến thuật với Lâm Chấn cho Đường Tiêu giữ Phượng Tín quan. 

Những sự tình này thái tử biết rằng do Lâm Chấn và Hưng quốc hầu mưu đồ có ý đồ hại chết Đường Tiêu nhưng mà chuyện này thái tử cũng không tổn thất gì cho nên hắn cũng nhắm mắt làm ngơ. Đường Tiêu nếu như ở trên chiến trường chết rồi thì cũng không có gì đáng tiếc, ngược lại nếu như hắn thủ được, phong cho hắn một chức tướng quân cho như Đường Tiêu nợ hắn một nhận tình.

Thái tử tuy đối với Đường Tiêu khó chịu đối với Đường gia cũng có chút khó chịu nhưng sau khi được phụ hoàng giáo huấn hắn liền hiểu rằng trước khi đăng cơ cần phải giữ tư thế hòa nhã, một khi nắm được thiên hạ từ từ thu thập Đường gia cũng không muộn. 

.....

- Thái tử điện hạ cũng không được tin tên tiểu tử Đường Tiêu này nghe nói hắn quỷ kế đa đoan lại biết yêu thuật, thân mật với thất hoàng tử vô cùng. 

Màn đêm buông xuống Lâm Chấn ở cùng chỗ với thái tử, hắn vội vàng nhắc nhở Chu Kình một phen. 

Nếu như thái tử muốn chơi lửa hai đầu Lâm Chấn cũng không ngại liên hợp với Hưng quốc hầu cho thái tử một chút áp lực, cho thái tử hiểu được người đứng sau lưng bọn họ chính thức là ai.

- Ái khanh quá lo lắng, thất hoàng đệ hiện tại đã không đáng để lo hơn nữa đối với Đường Tiêu tiểu nhi cô cũng chỉ lợi dụng hắn mà thôi, làm sao không biết hắn gian hoạt chứ? Đường gia từ khi khai quốc cho tới nay thế lực khổng lồ, chỉ sợ bọn họ tiếp tục phát triển sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn.

Thái tử khép hờ hai mắt nói cho Lâm Chấn vài câu.

- Thái tử trong lòng hiểu rõ là tốt rồi.

Thái tử nói như vậy Lâm Chấn cũng không biết phải đáp lại sao nữa. 

- Lần này cô đi vào trong Hoa Liên thành đốc chiến, chống cự người Mãn và man tộc xâm lấn coi như là một lần khảo nghiệm của phụ hoàng đối với cô muốn cô lập uy, Lâm huynh cần phải giúp cô đánh thắng trận này. 

Thái tử mở to mắt thận trọng nói với Lâm Chấn một câu.

- Điện hạ yên tâm vi thần sẽ tận tâm tận lực. 

Lâm Chấn trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, hắn ban ngày bị Đường Tiêu làm nhục bây giờ vẫn ghi tạc trong lòng.

......

Hoa Liên thành trên đường cái. 

Một đôi mỹ nữ một người mặc áo vàng một người mặc áo lục tuổi đều mười lăm mười sáu trong mắt lộ ra vài phần yêu mị.

- Tỷ tỷ tại sao mọi người đều nhìn chúng ta, không lộ ra chấn tướng đó chứ?

Thiếu nữ áo vàng hỏi thiếu nữ áo lục một câu. 

Hai người ở ngọc sơn Bách Thảo cốc diễn luyện vài ngày cuối cùng mục đích chính là để cho người đi đường không phát hiện ra biểu hiện khác lạ của các nàng, nhận ra các nàng là yêu thú. 

- Không biết.

Thiếu nữ áo lục trả lời thiếu nữ áo vàng một câu.

- Lại nhìn lại nhìn ta đem các ngươi ăn hết bây giờ.

Thiếu nữ áo vàng nhìn người xung quanh mà uy hiếp một tiếng.

- Vạn lần không được hiện tại chúng ta đang học làm người không thể tùy ý ăn thịt bọn họ.

Thiếu nữ áo lục nhỏ giọng ngăn cản thiếu nữ áo vàng.

- Ừ.

Thiếu nữ áo vàng liếm liếm tay mình sau đó không thoải mái nhìn về bốn phía. 

- Ngươi nói xem Đường công tử hiện tại đang ở nơi nào, chúng ta làm thế nào mới gặp được hắn?

Thiếu nữ áo lục hỏi thiếu nữ áo vàng một câu. 

- Không biết.

Thiếu nữ áo vàng lắc đầu.

- Tỷ tỷ hãy tìm người hỏi hắn đi. 

- Đây là cô nương nhà ai, thật là xinh đẹp.

Một vị công tử phú quý đi theo là một đám tùy tùng dáng người thô khệc chặn trước mặt thiếu nữ áo lục và thiếu nữ áo vàng.

Thiếu nữ áo vàng hơi mất hứng nàng đang muốn nói gì đó thì bị thiếu nữ áo lục ngăn lại, hướng về phía công tử phú gia kia thi lễ một cái;

- Xin hỏi công tử có biết Đường công tử hay không?

- Biết, Đường công tử là hảo hữu của ta, để ta mang hai vị cô nương đi gặp.

Vị phú gia công tử này mê đắm nhìn hai thiếu nữ, thò tay làm ra chữ mời. 

Hai vị thiếu nữ nhìn nhau sau đó đi sau lưng của vị phú gia công tử để cho bọn họ đi tìm Đường công tử. 

Không ngờ vị phú gia công tử này không yên lòng không mang hai người đi tìm Đường công tử mà ngoặt vào một ngõ cụt, sau đó hai mươi mấy tên tùy tùng cường tráng của hắn liền xúm lại.

- Các ngươi... muốn làm gì?

Thiếu nữ áo lục thấy tình hình không đúng thì lớn tiếng chất vấn.


- Ha ha làm chút chuyện yêu.

Phú gia công tử cười dâm đi tới gần hai vị thiếu nữ. 

- Ngươi đừng tới đây ta có thể....

Thiếu nữ áo lục cảnh cáo nam tử thiếu gia này một câu.

- Tiểu mỹ nhân nàng có thể làm gì, gọi to sao? Ở nơi này kêu trời không biết kêu đất chẳng hay, cứ lớn tiếng gọi đi.

Phú gia công tử tới gần hai bước, tựa hồ chuẩn bị chộp vào bộ ngực cao ngất của thiếu nữ áo lục.

- Tỷ tỷ không động thủ sao?

Thiếu nữ áo vàng trầm thấp hỏi thiếu nữ áo lục một câu.

- Ta không thích ngươi ngươi làm gì vậy muốn sờ ta sao?

Thiếu nữ áo lục ngăn cản thiếu nữ áo vàng lại, xem ra nàng không muốn động thủ mà muốn nói đạo lý với phú gia công tử kia.

- Nàng không thích ta không sao, nhưng mà ta rất thích nàng. 

Phú gia công tử đứng vững, cảm thấy thiếu nữ áo lục này thật là thú vị, hơn nữa hiện tại nàng cũng không tránh thoát khỏi ma chưởng của hắn, cho nên cần phải đùa giỡn một lúc rồi nói sau.

- Cho dù ngươi thích ta nhưng ta không thích ngươi ngươi cũng không thể làm vậy... chúng ta là nhân loại không phải là yêu thú...

Thiếu nữ áo lục chân thành giảng đạo lý cho vị công tử kia. 

- Tỷ tỷ dài dòng với hắn làm gì.

Thiếu nữ áo vàng ở bên cạnh nhịn không được đôi mắt trừng lên nhìn vị phú gia công tử kia.

- Chúng ta tuy là nhân loại nhưng ta là nam nhân nàng là nữ nhân nữ nhân sinh ra là để cho nam nhân sung sướng, ta ôm nàng sờ nàng cảm thấy rất sướng cho nên ta chỉ cần thích nàng thì có thể làm bất kỳ chuyện gì.

Phú gia công tử thèm nhỏ dãi nhìn thiếu nữ áo lục. 

- Ngươi nói chuyện quá hạ lưu rồi, hơn nữa còn bậy bạ.

Thiếu nữ áo lục nhíu mày tựa hồ kiên nhẫn đã tiêu hao hết.

- Ha ha...

Tiểu mỹ nhân tức giận, thật là đáng yêu ta càng ngày càng thích nàng rồi. 

Phú gia công tử nhịn không được lại duỗi hai tay hướng về phía thiếu nữ áo lục chộp lấy. 

Chỉ nghe phập phập hai tiếng thân thể của phú gia công tử kia đình trệ ngay tại chỗ, sau đó ở trên lưng của hắn xuất hiện một nhánh cây công tử kia vô ý thức nhìn xuống ngực mình thì thấy cánh tay của thiếu nữ áo lục không biết từ khi nào đã hóa thành nhánh cây mà xuyên qua ngực của hắn. 

- Mẹ ơi đây là quái vật gì?

Phú gia công tử hoảng hốt muốn chạy trốn nhưng thân thể lại không di động được.

- Muội muội bị nhận ra rồi, mau diệt khẩu.

Thiếu nữ áo lục trầm thấp nói với thiếu nữ áo vàng ở bên cạnh.

- Ngoao.

Thiếu nữ áo vàng hét lớn một tiếng đột nhiên cắn một ngụm đem phú gia công tử đổ sầm xuống.