Thanh âm nức nở của Dực Thai công chúa ngày càng trở nên xa vời.
Nếu như tỉnh lại thì là Địa Nguyên tam cấp rồi.
Sau khi cường đại hơn có rất nhiều chuyện phải làm.
Còn có ngày đó sao?
Giết ba vạn Đông Doanh sĩ tốt, tốt xấu gì cũng chết.
Thật đáng giá.
- Tỷ tỷ, Đường công tử tiến vào Truyền Tống Trận rồi chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một thiếu nữ áo lục và một thiếu nữ áo vàng chạy nhanh tới, sau khi nhìn thấy tất cả thiếu nữ áo vàng liền hỏi thiếu nữ áo lục một câu.
- Chiến đấu đã xong chúng ta tới muộn rồi, đều tại lão Miêu đáng chết nhà ngươi Đường công tử hình như bị trọng thương, hẳn là quay về Đường phủ chúng ta trước hết trà trộn vào Thai kinh thành, nghe ngóng thương thế của hắn.
Thiếu nữ áo lục nói với thiếu nữ áo vàng vài câu.
- Tỷ tỷ bây giờ trong lòng tỷ chỉ có vị Đường công tử đó, những thứ khác đều không quan tâm nữa rồi.
Thiếu nữ áo vàng trêu chọc thiếu nữ áo lục một câu.
- Ai cần ngươi lo, lăn!
Thiếu nữ áo lục liếc nhìn thiếu nữ áo vàng.
- Sư tổ tại sao bắc đẩu tinh lại thay đổi?
Định Dung Hầu hỏi Tử Nguyệt Chân nhân một câu.
Tử nguyệt chân nhân cũng không đáp mà đang suy nghĩ cái gì đó.
- Sư tổ đệ tử cảm thấy xung quanh yêu khí rất nặng, dường như có yêu thú qua lại, không đúng nhất định là cấp bậc yêu vương.
Định Dung Hầu quan sát Tuyết Điêu cực lớn phái xa xa dùng sức hít hà, sau đó hắt xì một cái thật sâu.
- Không phải là yêu vương mà là đại ma vương, là một ma vương hóa thành thiếu nữ trẻ tuổi, chuẩn bị trà trộn vào kinh thành.
Tử Nguyệt Chân nhân vẫn thản nhiên nói.
- Sao ma vương? Đang ở nơi nào sư tổ mau nói cho đệ tử biết để đệ tử đi hàng yêu phục ma .
Định Dung hầu nhảy lên trên không trung dò xét bốn phía cả buổi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ma vương thì rơi xuống hỏi.
- Để cho bọn họ đi, nếu như yêu ma có tính hướng thiện thì không nhất định phải diệt trừ.
Tử Nguyệt chân nhân lắc đầu.
Bách Thảo vương cho tới nay không nhập hồn ký thiên giới chuẩn bị nhập vào ma đạo này rồi, niệm lực cường đại của Bách Thảo ma Tử Nguyệt chân nhân cho rằng tự mình ra tay cũng chưa chắc có thể trấn áp này, nếu như để nàng ta chạy thoát thì mất hết mặt mũi trước mặt đệ tử.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện chỉ cần Bách Thảo không gây họa tại nhân gian thiên giới không bắt hắn đi hàng yêu phục ma thì hắn mở một mắt nhắm một mắt xem chuyện này không thấy là được.
- Sư tổ có chuyện gì gạt đệ tử sao?
Định Dung Hầu thấy Tử Nguyệt chân nhân bấm đốt ngón tay thì nghi hoặc hỏi.
- Thiên cơ bất khả lộ.
Tử Nguyệt chân nhân ngẩng đầu nhìn về phía Thai kinh thành.
- Thiên cơ.... ta...
Định Dung hầu thầm mắng một tiếng.
- Lão công lão công, mau tỉnh lại đi.
Dực Thai công chúa nhìn Đường Tiêu hiện tại giống như cây khô bất kể kêu gọi thế nào hắn cũng không tỉnh lại trong lòng liền biết rằng mình đã bị hắn lừa.
- Lão công làm sao có thể như vậy được, ngươi không thể vứt bỏ Huyền Nhi.
Dực Thai công chúa đau lòng nói.
- Thiếu gia thiếu gia.
Hơn mười đại nha hoàn cũng khóc nếu như không phải vì nguyên nhân Dực Thai công chúa bọn họ không thể tin được lão nhân già yếu trước mắt lại chính là thiếu gia Đường Tiêu bình thường hay đùa giỡn với bọn họ.
- Thái y đến rồi.
Một nha hoàn bẩm báo sau đó Khánh Đô phu nhân mang theo vài tên thái y vội vàng chạy tới.
- Thái y, thiếu gia thế nào?
Vài tên thái y sau khi chuẩn bệnh xong Khánh Đô phu nhân và Dực Thai công chúa liền hướng về phía bọn họ hỏi gấp.
Tất cả thái y đều lắc đầu thái y lớn tuổi nhất mở miệng nói::
- Phu nhân theo lời nói của Huyền Nhi công chúa thì thiếu gia hẳn là nuốt vào tà vật và sử dụng thời gian chi tinh thậm chí còn là tà vật tổn thương thân thể, những tà vật này đem đến kết quả không tốt, bây giờ toàn bộ xương cốt của thiếu gia đang bị hòa tan, kinh mạch toàn bộ bị tổn thương.
- Thiếu gia đến tột cùng có thể được cứu hay không?
Khánh Đô phu nhân nắm lấy cánh tay của thái y, điên cuồng mà hỏi.
- Hầu gia đâu?
Lão thái y do dự mà hỏi Khánh Đô phu nhân một tiếng.
- Thánh thượng mệnh cho ông ấy mang binh tới Hoa Liên thành rồi, ngươi có gì thì cứ nói với ta.
Trên mặt Khánh Đô phu nhân hiện lên một vẻ tuyệt vọng.
- Phu nhân thứ cho lão hủ vô năng, thiếu gia hiện tại đã không thể cứu được phu nhân nên lo hậu sự đi.
Lão thái y hướng về phía Khánh Đô phu nhân vái một cái thật sâu, sau đó đám bọn họ cùng nhau ra ngoài.
- Không có người nào có thể cứu được sao?
Khánh Đô phu nhân hoảng loạn té xỉu xuống.
- Phu nhân, phu nhân, thái y thái y...
...........
Đường Tiêu trong bóng đêm từ từ tỉnh lại hắn nhìn quanh bốn phía tuy nhiên tất cả mọi thứ đều không nhìn thấy bất kể hướng nào cũng là một mảng đen kịt, đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.
Đường Tiêu thậm chí không thể cảm nhận được năm ngón tay của mình.
- Ta là ai đây là nơi nào?
Đường Tiêu cái gì cũng không nhớ, điều này khiến cho hắn rất buồn bực.
Không chỉ buồn bực mà là còn mỏi mệt, không bao lâu sau, Đường Tiêu hỗn loạn mà đi ngủ.
- A....
Không biết bao lâu sau Đường Tiêu lại tỉnh lại lần nữa.
- Tên của ta là Đường Tiêu, ma quỷ huấn luyện viên... là ma quỷ huấn luyện viên nói tên của ta là Đường Tiêu.
Đường Tiêu tựa hồ nhớ tới một chuyện, trong đầu trở nên hỗn loạn một mảng.
Bốn phía đen kịt khiến cho Đường Tiêu không thể nhờ hình ảnh xung quanh để lấy lại trí nhớ.
- Ma quỷ huấn luyện viên....
- Ta là một gã sát thủ.
- Ta bị bán đứng... tử hình.
Đường Tiêu khôi phục lại trí nhớ từ từ, lòng của hắn bỗng nhiên co rút lại.
- Hóa ra ta cứ như vậy chết đi khó trách xung quanh đen như vậy... ta không phải đã vượt qua sao, lần thứ mười một tỉnh lại Đường Tiêu đã nhớ mình đã đến Áo Bỉ Đảo, nhập vào người công tử của Trấn Quốc hầu.
Tới lần thứ năm mươi ba tỉnh lại, Đường Tiêu đã toàn bộ nhớ lại, hắn nuốt liệt hồn đan và thời gian chi tinh, giết chết ba vạn võ sĩ Đông Doanh, làm cho thần hồn vỡ vụn, thân thể sụp đổ tính mạng thiêu đốt, sau đó rơi vào trong thế giới hắc ám.
Đường Tiêu ngạc nhiên mình đã chết rồi mà vẫn lưu lại ý thức.
Linh hồn cứng cỏi quả nhiên trọn đời bất diệt.
Nhưng mà lúc này ở gần đây dường như không có người để hắn đoạt xá.
Đường Tiêu cẩn thận cảm thụ một chút hắn phát hiện bây giờ mình giống như ở trong một đám vô hình, bay theo gió, Đường Tiêu cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì xảy ra rồi.
Thần hồn của hắn, bám vào một phù triện hiện tại ở trên thế giới hắn đã tử vong rơi vào hắc ám hư không.
Nếu như không phải thần hồn của hắn đầy đủ mạnh mẽ hoặc ngưng tụ ra một phù triện mạnh mẽ thì Đường Tiêu đã hồn phi phách tán.