Dực Thai công chúa thì thầm một câu hơi giật mình mà nhìn Bách Thảo ma.
- Ngươi thật sự yêu hắn sao?
Bách Thảo ma nhìn Dực Thai công chúa mà hỏi một tiếng.
- Ta đương nhiên yêu hắn, ta là người yêu nhất hắn trên thế gian này,ta cam nguyện chết chịu hi sinh tính mạng vì hắn.
Dực Thai công chúa cao giọng trả lời Bách Thảo ma.
- Vậy ngươi nguyện ý hy sinh mạng sống của mình cứu hắn không? Bây giờ chỉ có ngươi có thể cứu được hắn.
Bách Thảo Ma nhìn chằm chằm vào mắt công chúa Dực Thai.
Công chúa Dực Thai lần nữa gặn hỏi Bách Thảo Ma:
- Hy sinh mạng của ta là có thể cứu sống hắn sao?
Bách Thảo Ma tường tận giải thích cho công chúa Dực Thai nghe:
- Hy sinh mạng của ngươi là hắn có thể sống tiếp, nhưng đổi lại ngươi cũng sẽ trả cái giá cực kỳ trầm trọng. Có lẽ vĩnh viễn chìm trong hắc ám, có lẽ không bao giờ tỉnh lại, hoặc có lẽ ngươi sẽ vì trái với thiên quy mà đời đời kiếp kiếp, ngày qua ngày chịu hình phạt không người chịu được.
Thạch Miêu Vương kiềm không được lên tiếng:
- Tiểu Thảo!
Hiển nhiên nó nghe ra được ẩn ý chân chính của Bách Thảo Ma, nhưng nó vừa định mở miệng đã bị Bách Thảo Ma ngăn cản.
Công chúa Dực Thai lại hỏi Bách Thảo Ma:
- Vậy có nghĩa là…nghĩa là…ta sẽ chết?
Bách Thảo Ma gật đầu, sau đó im lặng nhìn công chúa Dực Thai.
Công chúa Dực Thai cắn răng, ngồi xổm xuống bên cạnh Đường Tiêu, sờ khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, cầm bàn tay lạnh băng, nước mắt như chuỗi trân châu đứt lăn dài.
Công chúa Dực Thai lại lần nữa xác nhận với Bách Thảo Ma:
- Dùng mạng của ta, thật có thể đổi lại sinh mệnh của hắn?
Nếu thật là như vậy thì công chúa Dực Thai tuyệt đối không do dự hy sinh chính mình. Chỉ là, cô rất rất rất muốn lại nghe giọng nói của hắn. Khi hắn tỉnh lại, cô phải gọi hắn một tiếng ‘lão công’, nhìn hắn nheo mắt cười tà, sau đó ôm cô, vỗ lưng cô, trán đụng trán cô, nói “Ngoan, không khóc.”
Vừa xoay người, khoảnh khắc đã là chân trời cách biệt, sinh tử biệt ly, vọng tử chấp tử tay, khó thể cùng nhau già đến chết.
Bách Thảo Ma cũng ngồi xuống bên cạnh xác Đường Tiêu:
- Đúng vậy.
Công chúa Dực Thai rất nhanh đặt quyết tâm, nói:
- Tốt lắm, hy vọng ngươi đừng lừa ta.
Bách Thảo Ma hỏi lại công chúa Dực Thai một lần:
- Ngươi quyết định rồi sao? Sẽ không hối hận?
Công chúa Dực Thai kiên quyết gật đầu:
- Không hối hận!
Bách Thảo Ma lần nữa hỏi công chúa Dực Thai:
- Ngươi yêu hắn, chỉ muốn cùng hắn một chỗ. Nhưng nếu ngươi chết, dù hắn sống lại thì ngươi cũng không thể cùng hắn bên nhau, như vậy ngươi vẫn không hối hận?
Công chúa Dực Thai khóc rống:
- Ta không hối hận! Ta yêu hắn cho nên không muốn hắn chết! Ta muốn hắn sống thật tốt! Nếu hắn chết rồi thì ta sống có ý nghĩa gì chứ?
Bách Thảo Ma nhìn công chúa Dực Thai khóc lóc thì buông tiếng thở dài:
- Ai…
Công chúa Dực Thai hét to với Bách Thảo Ma:
- Ta phải làm sao để hy sinh mình cứu hắn đây? Mau nói cho ta biết!
Bách Thảo Ma vuốt ve gò má Đường Tiêu, nước mắt rơi xuống:
- Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Kỳ thật con người không biết, cỏ cây không phải vật vô tình, chỉ là tình này ai thấu hiểu cho?
Hạnh phúc của hắn là gì? Hạnh phúc của nàng lại là cái gì? Tất cả đều là số mệnh sao?
Ngươi ngàn không nên, vạn không nên cứu ta từ địa ngục liệt hỏa. Ngươi không nên tặng cho ta Đào Thần Tâm, cho ta sinh mệnh mới.
Ngươi càng không nên nói sẽ là người cùng ta nhìn mặt trời lặn.
Muốn lấy tâm của ta làm trao đổi sao?
Tâm này vĩnh viễn thuộc về ngươi, ngàn năm, vạn năm, đến chết không hối hận.
Công chúa Dực Thai mạnh lắc lư thân thể Bách Thảo Ma:
- Mau nói cho ta biết! Ta nên làm sao!?
Bách Thảo Ma thật nghiêm túc trừng công chúa Dực Thai:
- Ngươi phải thề với trời, dùng cả đời ngươi bảo vệ hắn, yêu hắn, thương hắn, mặc kệ nguyên nhân gì, vĩnh viễn không được phản bội hắn!
Công chúa Dực Thai lớn tiếng đáp trả Bách Thảo Ma:
- Nếu ta còn có thể cùng hắn sống sót, ta nhất định sẽ dùng nửa đời còn lại bảo vệ hắn, yêu hắn, thương hắn, vĩnh viễn không phản bội hắn! Cái này còn cần ngươi nói sao?
Bách Thảo Ma vẫn không buông tha ép công chúa Dực Thai:
- Ngươi phải thề với trời!
Công chúa Dực Thai nóng nảy:
- Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?
Bách Thảo Ma lớn tiếng đáp trả công chúa Dực Thai:
- Ta không cần ngươi làm cái gì! Cũng không cần ngươi hy sinh mạng sống! Ta muốn ngươi thề với trời mà thôi! Dùng nửa đời sau yêu hắn, thương hắn, bảo vệ hắn! Mặc kệ có nguyên nhân gì cũng vĩnh viễn không được phản bội hắn! Ngươi hãy thề đi! Việc còn lại sẽ do ta làm!
Công chúa Dực Thai hét to:
- Nếu có thể cứu sống hắn, kêu ta làm cái gì đều được, dù là lấy mạng của ta!
Bách Thảo Ma lần thứ hai nước mắt tràn mi:
- Ta muốn ngươi thề! Vì những lời đó mà thề! Nếu không thì làm sao ta yên tâm giao hắn cho ngươi được?
Công chúa Dực Thai luôn rống to rốt cuộc nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Bách Thảo Ma. Cô ngẩn ngơ nhìn Bách Thảo Ma một lát, tay chuyển tới ngực.
- Thiên địa làm chứng, nếu như Đường công tử có thể sống lại, Chu Huyền Nhi ta nhất định dùng nửa đời còn lại của mình bảo vệ hắn, yêu hắn, thương hắn, vĩnh viễn không phản bội hắn! Nếu làm trái lời thề, Chu Huyền Nhi ta lập tức rơi vào mười tám tầng địa ngục, không nhập luân hồi, vạn kiếp bất phục!
- Được rồi.
Bách Thảo Ma nhẹ kéo tay công chúa Dực Thai, trong mắt sự nghiêm khắc dần biến thành nhu hòa. Nhìn cô một lát sau, Bách Thảo Ma làm ra Bách Thụ Thiên Thảo Trận. Công chúa Dực Thai bị đầy ngập sắc xanh bao phủ, không biết mình rốt cuộc đang ở nơi đâu.
Trên Ngọc Sơn đông đinh, Bách Thảo Ma bay giữa không trung, lấy ra lệnh bài ngọc chế và ngọc giản, cầm trong tay thật lâu sau, như là rốt cuộc đặt quyết tâm, từ giữa trán bắn ra một giọt hồn huyết tẩm vào lệnh bài ngọc chế và ngọc giản.
Không trung sóng năng lượng cực lớn dao động, bên cạnh Bách Thảo Ma sáu lá cây Bạc Hà sáng lóng lánh chớp mắt kết trận, mở ra Bí Cảnh Môn hình thành một vòng xoáy đen. Ngọc giản bay ra khỏi tay Bách Thảo Ma, bay vào trong vòng xoáy đen, Bí Cảnh Môn đóng lại.
Thạch Miêu Vương kinh sợ nhìn Bách Thảo Ma:
- Tiểu Thảo, ngươi điên rồi ư?
Bách thảo tiên tử, mới rồi nàng chính thức cùng thiên giới hồn thiêm trở thành một trong các thủ hộ sử của Huyền Vũ Đại Lục.