- Dực Thai công chúa, ngươi cần phải hiểu rõ, nếu ngươi thua, sẽ phải gả cho tên phế vật này!
- Dực Thai công chúa đừng dại dột! Mau đứng lên tiếp tục chiến đấu với hắn! Hắn không phải là đối thủ của ngươi!
- Dực Thai công chúa ngươi phải chú ý một chút, loại tiểu kỹ tài mọn như hắn không cách nào phá vỡ được phòng ngự của ngươi!
- Dực Thai công chúa ngàn vạn lần đừng nhận thua! Chúng ta đã đặt cược cho ngươi rất nhiều bạc!
- Dực Thai công chúa......
Những người trên khán đài đã đặt cược cho Dực Thai công chúa lúc này vô cùng hoảng hốt, ra sức la hét trên khán đài, ở trong đó người sốt ruột nhất đương nhiên chính là sĩ tử của Hưng quốc hầu Từ Tiều, một khi Dực Thai công chúa nhận thua, cũng có nghĩa là giữa hắn và nàng sẽ không còn bất cứ khả năng nào nữa.
Dực Thai công chúa nhìn lên bốn phía khán đài, lại quay đầu ném ánh mắt rất phức tạp về phía Đường Tiêu, không ai biết lúc này trong lòng nàng rút cuộc đang suy nghĩ cái gì.
- Ta......
Dực Thai công chúa cuối cùng cũng mở miệng, toàn trường đều yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều rất nóng lòng muốn biết rút cuộc nàng sẽ nói gì.
- Ta… nhận thua......
Thân thể Dực Thai công chúa mềm nhũn, cúi đầu xuống, hai gã thị vệ lập tức đi tới bên cạnh đỡ nàng dậy.
Đường Tiêu ném long cốt tiên và thuốc chữa thương về phía Dực Thai công chúa, mục đích của hắn chỉ là chiến thắng nàng, chứ không phải kết thù oán với nàng, hay nhất định phải giết nàng.
- Ha ha ha ha...... Cám ơn số bạc của chư vị, lần này đúng là kiếm được món tiền lớn rồi!
Bên cạnh khán đài diễn võ trường truyền đến tiếng cười đắc thắng của Chu Kiền, hắn đặt cược hai mươi lượng, thoáng chốc đã thắng được hai ngàn lượng bạc, số bạc này không những bù đắp số tiền thua cược mấy tháng qua, thậm chí còn lời hơn một chút. Hắn thậm chí quên luôn nghi vấn Đường Tiêu trước kia cũng là phế vật giống như hắn, làm thế nào đột nhiên có thể đánh bại được Dực Thai công chúa.
Ngoại trừ Chu Kiền, những người khác trên khán đài diễn võ trường đều trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận kết quả này, Dực Thai công chúa không phải bị hù dọa quá dễ dàng sao? Chẳng qua cổ tay chỉ bị thương một chút, sao có thể nhận thua như vậy? Lẽ nào nàng lại sợ cây roi trong tay một tên võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai?
Đường Tiêu vẫn giữ điệu bộ bình thản, hắn xoa vết máu trên mặt, quay người đi đến bên cạnh bàn của Chu Kiền, cùng Chu Kiền đếm số ngân phiếu trên bàn, hơn ba vạn lượng bạc, đây đúng là số tiền cực lớn. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Đường thiếu gia, công chúa kêu đưa cái này cho ngươi.
Một cung nữ đi tới đưa cho Đường Tiêu một lọ thần dược chữa thương trong cung đình.
- A….
Đường Tiêu thoáng nhìn về hướng Dực Thai công chúa, sau đó quay sang nói với cung nữ kia:
- Nói cho nàng biết, đừng tưởng dùng một lọ thuốc này có thể đuổi được ta, món nợ của nàng với ta, sau này sẽ từ từ tính.
Đường Tiêu không chút khách khí cất thần dược chữa thương đi, nhưng hắn cũng không dùng nó, chút vết thương trên mặt với hắn không đáng để tâm, loại thần dược chữa thương đặc biệt của hoàng gia bên ngoài cũng không dễ kiếm, lưu lại một lọ trên người, sau này khẳng định sẽ có lúc hữu dụng.
Sau khi lời nói của Đường Tiêu được cung nữ truyền đến tai Dực Thai công chúa, chân mày lá liễu của Dực Thai công chúa hơi nhíu lại, nhìn về hướng Đường Tiêu, nhưng không nói gì.
- Đường huynh, Chu huynh, nhị vị hôm nay vận may không tệ, liệu có hứng thú cùng chúng ta đến Hoàng Kim phòng chơi mấy ván không?
Người vừa lên tiếng chính là Tần Vũ của Đính Thiên Hầu phủ, đứng bên cạnh y là Đặng Khôi của Bình Hồ Hầu phủ, Từ Tiều của Hưng Quốc Hầu phủ, còn có một đám sĩ tử Đường Tiêu căn bản không quen biết.
Tần Vũ và Đặng Khôi trước kia thích nhất là tìm Đường Tiêu và Chu Kiền kiếm tiền tiêu vặt, lúc này nhìn thấy hai con dê béo có nhiều bạc như vậy, không động tâm mới là lạ.
So về tuổi tác, Từ Tiều lớn hơn Đường Tiêu và Chu Kiền mấy tuổi, lúc này cũng đã chạy tới góp vui, dụng tâm của y không cần nói cũng hiểu, nhất định do trong lòng cảm thấy khó chịu vì chuyện của Dực Thai công chúa, muốn mượn cơ hội tìm Đường Tiêu gây chuyện. Trước khi chạy đến, y đã cùng Tần Vũ, Đặng Khôi và một số sĩ tử âm thầm giao hẹn, chỉ cần có thể lừa được Đường Tiêu và Chu Kiền đến sòng bạc, mọi người cùng thắng cùng thua, thắng cùng phân, thua cùng gánh.
Kỹ năng đánh bạc của Từ Tiều đồng dạng cũng cường hãn như vũ kỹ của y, y chủ động đưa ra quy ước cùng thắng cùng thua, lại là tổ hợp cùng nhau đối phó với kỹ thuật đánh bạc siêu nát của Đường Tiều và Chu Kiền, những sĩ tử khác đương nhiên cầu còn không được.
- Đến thì đến! Ai sợ ai chứ?
Chu Kiền đếm xong số ngân phiếu vừa đến tay, vui mừng đến mức không ngậm miệng được.
Ngũ hoàng tử Chu Bác, Thất hoàng tử Chu Vũ, thập nhị hoàng tử Chu Hung và Tĩnh Nhạc công chúa, mang theo Dực Thai công chúa vừa mới uống thuốc khôi phục thương thế cũng đi tới bên này. Nghe nói bọn người Tần Vũ, Đặng Khôi muốn đến Hoàng Kim phòng đánh bạc, vì vậy cũng muốn đi theo góp vui. Bọn họ cũng không gia nhập tập đoàn cùng thắng cùng thua của Tần Vũ, Đặng Khôi, mà chỉ muốn lấy lại số tiền vừa mới thua Đường Tiêu.
Kỹ thuật đánh bạc kém cỏi trước kia của Đường Tiêu cũng đồng dạng như cái tên phế vật của hắn, được mọi người trong Thai Kinh thành biết tiếng, số bạc của hắn, ngu sao mà không kiếm.
......
Thứ như sòng bạc, bất luận là triều đại nào, là phương đông hay phương tây, bất luận là kiếp trước hay kiếp này của Đường Tiêu, đều là nghề nghiệp vơ vét của cải đỉnh cấp nhất.
Quan viên dung túng sòng bạc sẽ làm cho xã hội rung chuyển, cho nên dưới tình huống bình thường, trong thịnh thế tương đối ổn định đoàn kết, sẽ không cho phép loại ngành sản xuất như sòng bạc tồn tại. Càng là loạn thế, sòng bạc càng được mở nhiều, sòng bạc mở càng nhiều, quan viên thu được các loại thuế phí quản lý trong sòng bạc càng lớn, nhưng đám con bạc khuynh gia bại sản trong sòng bạc sẽ dẫn đến xã hội rung chuyển, khiến loạn thế tiến thêm một bước biến loạn.
Chiếm cứ ở Đại Minh triều trên Áo Bỉ Đảo, căn cứ vào quan sát của Đường Tiêu, toàn bộ xã hội trước mắt nằm ở trạng thái giữa loạn thế và thịnh thế, cho nên thứ như sòng bạc cũng được đặt ngoài sáng ở Thai Kinh thành.