- Ba người các ngươi sau này vào bếp ăn thì được rồi!
Triệu Thanh dùng từ ngữ càng sắc bén:
- Không, ba người họ chỉ có thể ăn đồ thừa!
Ba tên con trai lập tức hú hét:
- Trời không có mắt a!!!
Đường Tiêu cười lắc đầu. Hắn không cố ý tán gái, nhưng mấy sư muội này chẳng biết tại sao tự động dán lên, có thể trách hắn sao?
……..
Ăn cơm xong không lâu sau, mọi người đang ngồi ở bàn ăn trò chuyện thì đệ tử hạch tâm Bồ Chân đột nhiên tiến tới. Gã tập trung tám đệ tử trong viện, tuyên bố với mọi người, nói Hoa Nghĩa chết rồi từ nay gã tới làm quản sự nơi này. Tiếp theo gã đọc một số quy tắc mới, để mọi người sau này làm theo.
Tuy Đường Tiêu không quá thích Bồ Chân này nhưng tạm thời không muốn gây chuyện khiến người trong tông quá chú ý mình. Hắn cùng các đệ tử cùng viện nghe Bồ Chân giáo dạy xong trở lại gian phòng của mình.
Đi vào phòng, Đường Tiêu đóng cửa lại, đem dược liệu mua được và Huyền Âm Thảo đã hái ném vào trong Gia Hồ, một lũ thần hồn cũng tiến vào trong.
Đường Tiêu chỉ một đống dược liệu, hỏi Áo Bỉ Lão Ma:
- Các dược liệu khác đã đầy đủ, nhưng quản sự dược phòng nói chưa từng nghe qua Cực Âm Dược Dịch, hỏi ta có phải là viết sai rồi.
Áo Bỉ Lão Ma mỉm cười, biểu tình có chút quái:
- Cực Âm Dược Dịch phải tự mình lấy, muốn mua cũng không có.
Đường Tiêu vội hỏi:
- Tự lấy? Lấy ở đâu?
Áo Bỉ Lão Ma sờ râu, biểu tình càng quái dị hơn:
- Cực Âm Dược Dịch đương nhiên phải đi chỗ cực âm lấy mới được.
Đường Tiêu kiềm không được bực mình hỏi:
- Ngài có thể nào nói hết một lần cho rõ không? Chỗ cực âm là ở đâu chứ?
Nếu không phải vì trở về Áo Bỉ Đảo cần cầu Áo Bỉ Lão Ma này, hắn chắc chắn sẽ lao qua đánh lão một trận, hoặc ném lão vào linh khí luyện thành hồn tinh.
Áo Bỉ Lão Ma vẫy vay với Đường Tiêu:
- Tiểu hữu, ngươi lại đây.
Đường Tiêu đành đem lỗ tai đưa qua, thầm nghĩ trong Gia Hồ này không ai có thể nghe trộm, Áo Bỉ Lão Ma thật đúng là làm chuyện thừa.
- Chỗ cực âm là ở dưới rún thiếu nữ ba tấc, giữa hai chân, gọi chuyên nghiệp là bình đài hái dược…
- Cực Âm Dược Dịch tức khi thiếu nữ tình động thì bình đài ứa ra thuần dịch. Nhớ kỹ, là thuần dịch mà không phải tinh dịch.
- Chết tiệt, Cực Âm Dược Dịch không ngờ chính là…
Đường Tiêu nghe Áo Bỉ Lão Ma thầm thì nói xong thì cự kỳ chấn kinh, không chỉ chấn kinh mà mặt cũng đỏ lên.
Áo Bỉ Lão Ma lại dặn Đường Tiêu lần nữa:
- Nhớ kỹ, phải là xử nữ, tuổi càng nhỏ càng tốt.
- Nhỏ cỡ nào? Ba tuổi, hai tuổi cũng được?
- Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi nghĩ cách cho nó ra là được.
Đường Tiêu nghe thế suýt đập đầu xuống đất. Áo Bỉ Lão Ma cung cấp phương thuốc thật là quá tà ác, khiến hắn rất nghi ngờ động cơ của Áo Bỉ Lão Ma và hiệu quả Âm Cực Đan này.
Đường Tiêu cảm thán nói:
- Hèn chi có tin đồn ngươi thích nuốt bé gái, thì ra ngươi chính là đại dâm ma!
- Cha nó! Là tên nào bôi xấu thanh danh lão ma ta? Lão ma chưa bao giờ nuốt bé gái, thương chúng còn không hết nữa là!
Áo Bỉ Lão Ma bị chọc giận, đây là lần đầu tiên Đường Tiêu thấy lão tức giận.
- Đan dược này khó luyện quá! Huyền Âm Thảo suýt chút hại mạng Dương sư muội ta, cái Cực Âm Dược Dịch này khiến ta đi đâu tìm chứ?
Đường Tiêu lắc đầu, vẻ mặt buồn phiền nhìn Áo Bỉ Lão Ma.
- Đương nhiên là tìm các sư tỷ, sư muội của ngươi rồi.
Tuy Áo Bỉ Lão Ma không thể rời khỏi Gia Hồ nhưng nắm tình hình bên ngoài rõ như lòng bàn tay.
Đường Tiêu nhíu mày:
- Kiếm bọn họ…
Áo Bỉ Lão Ma nhắc nhở Đường Tiêu:
- Có hai người đang cố gắng lấy lòng ngươi thôi, ngươi tìm bọn họ cũng không cần dùng sức mạnh rồi.
Đường Tiêu rất là nghi ngờ nhìn Áo Bỉ Lão Ma:
- Âm Cực Đan của ngươi thật sự có thể ức chế nổ tan xác?
Áo Bỉ Lão Ma lắc đầu nói:
- Lão ma lừa ngươi làm gì? Hiện tại phân thân lão ma chưa tìm đủ, không thể sống lại. Nếu lừa ngươi, ngươi đem Gia Hồ này đào hố chôn, lão ma sẽ lại là nhiều năm khó thấy ánh mặt trời.
Đường Tiêu trừng lão nửa ngày, cảm thấy lão nói rất có lý. Nếu lão dám lừa Đường Tiêu, bây giờ hắn lập tức có cách trị lão.
Đường Tiêu không còn cách nào khác, đành hỏi lại Áo Bỉ Lão Ma, nếu không thì tất cả cố gắng trước đó đều uổng công:
- Cần bao nhiêu?
- Một viên đan dược cần ít nhất một bình Cực Âm Dược Dịch mới được.
Áo Bỉ Lão Ma ngón tay chỉ trước mặt, một đan bình xuất hiện trước mắt lão, ném cho Đường Tiêu.
- Tổ cha nó! Một đan dược cần nhiều dược dịch như vậy? Ngươi cho họ là bò sữa chắc?
Đường Tiêu lắc đầu nguầy nguậy, loại chuyện này quá xấu xa, sao có thể mở miệng hỏi người ta?
Áo Bỉ Lão Ma cười cực kỳ rạng rỡ:
- Ngươi mới là bò sữa.
- Ngươi đi chết đi!
Áo Bỉ Lão Ma chỉ lỗ tai mình:
- Nghe xem, mới đây đã có người đưa dược vào kia?
Đường Tiêu cẩn thận nghe, quả nhiên có tiếng gõ cửa. Thần hồn hắn quay về bản thể, mở ra cửa phòng, là Triệu Thanh tới đây.
- Sư huynh bị bệnh à? Ngày hôm qua đi hái thảo dược gì vậy?
Triệu Thanh cầm một ít trái cây đỏ hồng hái từ núi, đi vào phòng Đường Tiêu. Rất rõ ràng, cô chỉ là tìm cớ kiếm Đường Tiêu thôi.
‘Tiểu cô nương này chắc mới mười lăm, mười sáu tuổi? Ngươi nghĩ cách nào lấy chút Cực Âm Dược Dịch của cô ta đi. Chỉ có Âm Cực Đan mới triệt tiêu dương khí trong hồn tinh, khiến ngươi không nổ tan xác.’
Giọng của Áo Bỉ Lão Ma truyền âm vào ý niệm của Đường Tiêu.
Đường Tiêu dùng ý niệm đáp lại Áo Bỉ Lão Ma.
‘Biến đi!’
Áo Bỉ Lão Ma nhắc nhở Đường Tiêu.
‘Ngươi không muốn quay về Áo Bỉ Đảo à?’
Đường Tiêu thở dài. Không nghe lời lão ma thì không biết tới ngày tháng năm nào mới quay về Áo Bỉ Đảo. Nghe lời lão ma thì sẽ phải xuống tay với các sư tỷ, sư muội, hơn nữa việc này có chút xấu xa.
Âm Cực Đan đó thật là có hiệu quả phòng ngừa nổ xác sao? Chỉ có thử qua mới biết được.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể trước để Triệu Thanh hỗ trợ chế tạo ra viên thứ nhất, nếu thật sự có tác dụng thì tính bước kế tiếp vậy.
Đường Tiêu không phải tên mù, đương nhiên biết thuần dịch trong miệng Áo Bỉ Lão Ma là thứ gì, lần trước có thấy từ chỗ công chúa Dực Thai rồi. Thân thể thiếu nữ cực kỳ nhạy cảm, chỉ đụng nhẹ liền sinh ra nhiều thuần dịch, thậm chí ngươi không cần đụng, chỉ cần tuột quần nhìn chỗ cực âm của cô ấy là nó sẽ không ngừng tuôn trào ra.