Sát Vương

Chương 437: Đi tới cùng



Đan Ni Tư đã nhìn ra uy lực của đạo Thiểm Điện này không nhỏ, vội vàng thu hồi cung tiễn, đem toàn bộ cương khí hộ thể tập trung tạo thành một vòng tròn xung quanh thân thể. Một kích Thiểm Điện nhanh chóng trúng vào phía dưới vòng phòng hộ của Đan Ni Tư. Hơn nữa, bắt đầu rung động từng chút một đi vào. 

Đan Ni Tư thần sắc hoảng hốt, không đuổi theo hai người Đường Tiêu nữa mà tập trung đối phó với cái đạo Thiểm Điện này. Đường Tiêu ôm Vi Liên lại vung thủ trượng chạy thoát đi. Rốt cuộc đã đến bên ngoài phía sau hang ác long. 

Ngọn núi có hang ác long là một ngọn núi vô cùng hùng vĩ. Mà hang ác long chính là một cái động đá cực lớn. Cái động đá này nằm ngay trung tâm của khu rừng. Phía trước có một mảnh đất rất rộng, thật kỳ lạ khi không có bất cứ một cây cối nào sinh trưởng, mà chỉ có một ít cỏ dại. Băng qua bãi cỏ này đã đến ngay cửa hang ác long. 

Đường Tiêu thần thức mở rộng ra những khu vực xung quanh hang ác long, nhưng không cảm ứng được sự tồn tại của bất cứ người nào. 

Thời điểm lúc này cũng cố không được. Xông vào thôi!

- Có cấm chế!

Vi Liên kéo Đường Tiêu lại. 

Đường Tiêu cũng cảm giác được lực cấm chế của hang động này. Hắn xuất thanh kiếm Hồng Viêm ra, hướng hang động đi đến. 

Hồng Viêm bay ra một khoảng cách, đột nhiên đụng vào cấm chế. Nhưng sau đó giống như bị lửa thiêu đốt, kêu lên một tiếng rồi vội vàng thối lui trở về. Rõ ràng là đã bị thương. Rất hiển nhiên cấm chế này có lực công kích nhất định. 

- Chờ một chút!

Vi Liên gọi Đường Tiêu. Nàng đem tấm bản đồ của Bạch bào lão giả, đặt lên mi tâm cảm ứng trong chốc lát. Sau đó lấy chế lệnh bài ra, đồng thời đặt lên mi tâm, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc. 

- Cái tên thợ săn kia chưa chết, dường như cũng không bị thương tích gì, lại truy tới chúng ta.

Đường Tiêu cảm ứng được tình huống sau lưng, thúc giục Vi Liên một tiếng.

- Đi theo ta!

Vi Liên hướng Đường Tiêu hô lên một tiếng. Sau đó đem tấm bản đồ và chế lệnh bài cất cùng một chỗ, cẩn thận mà hướng cái hang động cực lớn kia đi tới. 

Đường Tiêu không rõ ràng lắm, nhưng vẫn theo sát sau lưng Vi Liên. Sau khi thần thức lại tản ra thì phát hiện màn sáng cấm chế ngay miệng hang rõ ràng do lệnh bài trong tay Vi Liên mà tách ra một khe hở. Hai người cứ như vậy, từng bước một xuyên qua cấm chế, tiến vào bên trong hang động. 

Khe hở sau lưng trong nháy mắt đã khép kín trở lại. 

Đan Ni Tư đã thành công hóa giải thuật Thiểm Điện vừa rồi. Ngay khi Đường Tiêu và Vi Liên tiến vào trong hang động, y không có tiến vào, chỉ dựng ngón giữa lên, trong miệng hướng Đường Tiêu và Vi Liên mắng ầm. Không biết có phải là vì y không thể phá vỡ cấm chế để tiến vào hay không. 

Đương nhiên, Đường Tiêu đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ, phá vỡ cấm chế vừa rồi có phải là do lệnh bài trong tay của Vi Liên hay không. 

Gã thợ săn Đan Ni Tư không đuổi theo vào, hai người Đường Tiêu ngược lại nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía sau. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người hít một ngụm hơi lạnh. 

Hang ác long này rộng lớn vô cùng. Lớn đến mức người ta không cảm giác được nó là một cái hang. Đỉnh hang phải cao đến mấy trăm trượng, trên cơ bản không nhìn thấy đỉnh. Vách hang có một số tinh thạch quý hiếm, phát ra thứ ánh sáng bảy màu. Mặc dù trong hang tràn ngập màu sắc nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác rất quỷ dị. 

Bên trong hang động này là một số lượng lớn ác long sinh sống. 

Đường Tiêu triển khai thần thức, nhận ra có đến ba con ác long trưởng thành đang nghỉ ngơi gần đó. Cũng may là chúng đang nghỉ ngơi nên không có bốn phía du hành tuần tra. Những con ác long trưởng thành rất mạnh. Đường Tiêu cảm nhận ba con ác long này, thực lực của nó phải tương đương với Địa Nguyên cấp cao nhất. 

Đường Tiêu và Vi Liên không dám trêu vào chúng. Một con thôi bọn họ cũng không đối phó nổi chứ nói chi gần chục con. Chỉ cần trêu chọc vào một con trong số đó, sẽ khiến cho những con ác long còn lại xông lên tiến hành đối phó với bọn họ. 

Tuy nhiên, ánh mắt của Vi Liên vẫn sáng ngời nhìn về phía những con ác long ở đằng xa, tựa hồ như rất thèm muốn xương da của đám rồng này. Nhưng cô nàng chỉ dám nhìn xem mà thôi. Hai người không dám mạo hiểm như vậy. Việc cấp bách là phải lén hái được quả thất hạch đào mới là quan trọng nhất. 

Điều khiến cho Đường Tiêu thất vọng nhất chính là, ở đây căn bản không có cái gì là quả thất hạch đào. 

- Địa đồ có biến hóa, biến thành đồ hình hang ác long. Đại lượng lam hạch đào, tử hạch đào tất cả đều sinh trưởng tại đầm ác long. 

Vi Liên đem bản địa đồ đặt lên chỗ mi tâm trên trán, cảm ứng một phen, sau đó nói với Đường Tiêu. 

- Ta thì cho rằng bên trong hang ác long này chỉ có một đám ác long thôi. Nhiều ác long như vậy, đầm ác long khẳng định sẽ có một con thủ lĩnh. Nói không chừng là một con ác long cổ đại, hắt xì hơi một cái là chúng ta chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.

Đường Tiêu phỏng đoán. 

- Vậy….có đi hay không?

Vi Liên hỏi Đường Tiêu một tiếng. 

- Đã vào đây rồi, đương nhiên là phải đi chứ.

Đường Tiêu khẳng định trả lời Vi Liên. 

Vi Liên mỉm cười, không nói gì nữa, cẩn thận tiến về phía trước. Đường Tiêu cũng không nói tiếp, đi cùng với Vi Liên vượt qua chỗ bọn ác long đang nghỉ ngơi, hướng ác long đầm đi đến. 

Không thể không nói, ở chỗ này có thể tìm được một số lượng lớn quả thất hạch đào, nhưng đồng thời cũng cần có một dũng khí thật lớn. Chỉ cần kinh động một con ác long thôi thì hậu quả không thể lường được. Theo Đường Tiêu sơ bộ đoán chừng, số lượng ác long trong cái hang này, con số phải lên đến ba con số. 

Hai người đi thẳng một đường, chỉ cần gặp phải chỗ nào có gió thổi cỏ lay là lập tức nín thở ẩn núp. Cứ như vậy mà hữu kinh vô hiểm đến gần ác long đầm.

Trên đường đi, hai người một bóng người cũng không gặp. Hiển nhiên là không có người nào có lá gan to, dám ngang nhiên tiến vào hang ác long. 

Hai người vận khí không tệ, cứ như vậy là đi qua. Ác long đầm không còn cách xa nhưng con đường phía trước bắt đầu trở nên chật vật, chỉ rộng có hơn mười trượng. Theo thần thức cảm ứng, những con ác long gần đó cũng ngày càng ít rồi. 

- Nếu như gặp phải ác long thì chúng ta chẳng còn biện pháp nào trốn thoát.

Đường Tiêu hỏi Vi Liên một tiếng. 

- Chỉ mong là không gặp phải.

Vi Liên nói. 

Lại đi hơn mười phút, hai người liền dừng bước. Sợ cái gì thì cái đó sẽ tới. Chỗ hẹp phía trước rõ ràng là có một con ác long chặn đường. 

- Còn muốn đi qua sao?
Vi Liên vẻ mặt phiền muộn. 

- Đã đến đây rồi, một quả còn chưa hái về. Không thể cứ như vậy mà tay không trở về được.

Đường Tiêu nheo hai mắt, theo khí tức phán đoán ra được. Con ác long phía trước so với ba con ác long đang ngủ thì hình dáng nhỏ hơn nhiều, xem ra cũng chỉ có thực lực Địa Nguyên cấp bốn.