Đường Tiêu tung người một cái trở về chỗ cũ ở trong bầy thi thể mà giơ hai đấm hướng vào trong thạch động mà điên cuồng rống lên, thanh âm kinh thiên động địa, cả thạch động cũng như muốn rung chuyển. Hắn cả đời làm sát thủ sau khi chuyển tới Áo Bỉ Đảo, bị người Đông Doanh lấn át, rơi vào đau khổ trong hắc ám hư không, cho tới bây giờ hắn đã trở thành một gã cường giả, một cường giả đủ để quan sát chúng sinh.
Vi Liên cũng đi lại nàng nhìn Đường Tiêu hai mắt hơi ươn ướt, nàng biết rõ hắn kìm nén đã lâu hiện tại mới có thể phát tiết ra tất cả, bởi vì tương lai có lẽ không ai ngăn được bước chân của hắn nữa rồi.
Đường Tiêu gào thét không dẫn tới sự chú ý của những võ giả khác nhưng lại dẫn tới sự hiếu kỳ của một con ác long.
Con ác long kia ở gần đây đã nghe được động tĩnh ở bên này hiện tại không biết xuất phát từ mục đích nào nó băn khoăn đi qua bên này, sau khi từ phía xa xa nhìn thấy Đường Tiêu nó liền lộ ra vẻ sợ hãi, quay người muốn chạy, thậm chí chân cũng muốn run lên rồi.
Ác long kia nhìn Đường Tiêu trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi cực độ tuy nhiên vẫn rướn cổ lên, ác long gào rú một tiếng sau đó đột nhiên phả ra một hỏa cầu ở trong miệng đánh về phía Đường Tiêu.
Thân thể của Đường Tiêu đột nhiên nhảy lên một cái nhanh chóng tránh né hỏa cầu, sau đó đạp một cước vào mũi của ác long.
Đường Tiêu sau khi thoát thai hoán cốt đá một cước này đã thoải mái phá tan hộ thể cương khí của ác long, ác long kêu lên mấy tiếng, lui về phía sau mấy bước, không biết có phải vì một cước của Đường Tiêu đá vào mũi nó quá nặng hay không mà mắt của nó cũng nhắm lại, còn chảy ra chất lỏng.
Đường Tiêu ngay sau đó lật lên trên thân thể của ác long, hai tay nắm chặt lấy vảy của nó mà nện xuống.
Ác long bị đau càng không ngừng nhảy dựng lên, bởi vì không cách nào công kích được Đường Tiêu cho nên nó trở nên vô cùng sợ hãi và tức giận.
Đường Tiêu không ngừng đánh một trận lên trên người của ác long, vạch ra một mảng da đầu lớn bên trong đã xuất hiện sọ não của nó.
Đường Tiêu lấy Hồng Viêm ra đột nhiên đâm từ phía trên xuống dưới, Hồng Viêm nhẹ nhàng xé rách sọ của nó, khuấy mấy vòng xong, thân thể của ác long ủ rũ nặng nề ngã xuống mặt đất.
Lúc Vi Liên chạy tới thì con ác long kia đã chết ở trên tay của Đường Tiêu chỉ có vài giây thời gian thậm chí ngay cả quá trình chiến đấu nàng cũng không nhìn thấy.
Tu vi hiện tại của Đường Tiêu chỉ có một nửa đạo linh phù, đối phó với ác long trưởng thành đạt tới Địa Nguyên đỉnh phong vốn không thể nhanh chóng giết chết như vậy nhưng hiên tại hắn có lực lượng viễn cổ, cói thể khắc chế những yêu thú long tộc, dễ dàng phá vỡ hộ thể cương khí của bọn chúng, cũng nhanh chóng đem chúng giết chết tại chỗ.
- Thật là tốt quá.
Vi Liên nhìn thân thể của ác long, trong đầu hiện ra đại lượng long lân phù chỉ.
Vi Liên cũng không cần tu luyện công pháp gì để tăng tu vi, thân là phù sư tu vi của nàng phụ thuộc vào việc vẽ phù chỉ, trong quá trình mà tinh tiến thực lực, sử dụng phù chỉ nàng sẽ tăng thực lực lên gấp bội, cho nên long huyết đối với nàng giống như là hồn tinh với Đường Tiêu quan trọng giống nhau.
- Những long lân tủy long này tuy không bằng viễn cổ cự long nhưng cũng là tài liệu cực phẩm, đáng tiếc là bây giờ rất thiếu thời gian.
Vi Liên nhìn thân thể của ác long này, tiếc nuối nói với Đường Tiêu.
- Thật không.
Hai mắt của Đường Tiêu nhắm lại thả mình lên phía trước, thò tay chụp lấy một mảng long lân, đột nhiên dùng lực, đem long lân này xé rách.
- Long lân này còn cứng hơn cả sắt thép, vậy mà ngươi có thể thoải mái xé rách nó xuống.
Vi Liên kinh dị mà nhìn Đường Tiêu, nàng biết Đường Tiêu vừa mới thoát thai hoán cốt, nhưng mà sau khi thoát thai hoán cốt xong biến hóa cũng thật lớn.
Về sau không đến mười phút, Đường Tiêu đã xé rách toàn bộ thi thể của ác long đem những tài liệu tinh hoa lấy ra, tuy nhiên lúc này túi trữ vật toàn bộ đã đầy hồ lô dừa cũng chứa không ít đồ, không thể mang tinh hoa của nó đi.
- Aizzz, cực phẩm tài liệu cứ như vậy vứt bỏ ở chỗ này.
Vi Liên bồi hồi phân giải long thi bên cạnh không muốn rời đi.
- Đi thôi, chúng ta không thể mang toàn bộ chúng đi.
Đường Tiêu kéo tay Vi Liên.
- Đúng rồi.
Vi Liên đột nhiên hét to một tiếng rồi nhìn Đường Tiêu;
- Ngươi không phải có ý niệm sao, dùng lực ý niệm công kích thì nguy hiểm nhưng thành lập thế giới ý niệm thì có thể.
- Thế giới ý niệm?
Đường Tiêu nheo mắt lại, hắn nhớ rõ lần trước bí cảnh hắn đi tới ở Dương thôn chính là do vị cường giả Thiên Nguyên cấp Dương Sinh Mao tạo nên, về chuyện thế giới ý niệm, Đường Tiêu lúc trước cũng đã nghe qua mấy lần.
- À ta quên thế giới ý niệm cần phải thông qua lôi kiếp ý niệm mới được.
Vi Liên sờ trán có vẻ hơi thất vọng.
- Lôi kiếp? chính là mấy lần sinh mấy lần diệt ở trong ly tử phong bạo?
Đường Tiêu tự nhận mình có thể sinh ra ý niệm.
- Ừ ngươi thử xem đi.
Hai mắt Vi Liên sáng ngời.
Đường Tiêu dùng bản thân ngưng tụ ra một cỗ thân thể đồng thời có thể hành tẩu trong thế giới ý niệm, cùng với Vi Liên bị cuốn vào trong đó cũng không có gì khác nhau.
Ở trong thế giới ý niệm này Đường Tiêu giống như là một thần sáng chế ra vậy, theo như lời của Vi Liên tu vi của Đường Tiêu càng tăng lên thì thế giới này cũng càng được mở rộng, thậm chí sẽ trở thành một trong bí cảnh trong hư không hắc ám.
Tuy nhiên đó là chuyện mấy vạn năm sau này rồi.
Một đạo phù triện không biết chạy từ đâu tới đối với thế giới này của Đường Tiêu cảm thấy hơi kỳ quái.
Đường Tiêu đối với thế giới ý niệm của mình dĩ nhiên là biết rõ ràng, hắn trong nháy mắt đã nhìn ra thân phận của đạo phù triện này.
Hóa ra hắn chính là đồng bọn của Đường Tiêu trong hắc ám hư không, Tiểu Cửu Cửu.
Không ngờ rằng linh hồn tàn yếu của gã đã phát sinh năng lượng, hiện tại bởi vì ý niệm của Đường Tiêu cường đại cho nên cũng sống lại. Tiểu Cửu Cửu này là người giúp Đường Tiêu chống lại hư không quét sạch, Đường Tiêu đương nhiên sẽ không làm khó nó.
Mặt khác thần hồn của Tiểu Cửu Cửu cũng đầy đủ cường đại sau khi bị phá hủy có thể sống lại cho thấy nó trước kia cũng không phải là hạng tầm thường, Tiểu Cửu Cửu này lúc nói tên của hắn có hai chữ đại đế đương nhiên cũng là một kiêu hùng xưng bá một phương.