Sát Vương

Chương 566: Gặp lại Vi Liên



- Biện pháp gì?

Nàng thị nữ người cá ánh mắt sáng ngời, vội hỏi Đường Tiêu một câu. 

- Ngay cái ống nước bên trong cái chân thứ ba này của ta có chứa một đồ vật bí mật gọi là “Tinh Nguyên Lộ Thần”. Nếu nàng dùng miệng mà mút cho nó ra, sau đó nuốt vào bụng. Về sau có khả năng sẽ giúp nàng trong thời gian ngắn hóa thành hình người.

Đường Tiêu nói đến đây, chợt nghĩ đến cảnh lừa gạt Chung Lam trước đây. 

Hắn vẫn còn lưu lại một tia thần niệm của Chung Lam trong cơ thể. Nếu như có thể dùng thần niệm đó thì hắn vẫn có thể khống chế Chung Lam, nhưng Đường Tiêu không làm như vậy. Hắn cảm giác, chỉ cần Chung Lam ưng thuận thì một ngày nào đó sẽ chủ động trở về tìm hắn. Một người mỹ nữ lạnh lùng xinh đẹp lạnh như khối băng mà mình từng chinh phục qua, nếu như rơi vào tay người đàn ông khác, cùng người đó thân mật thì Đường Tiêu hoặc nhiều hoặc ít có chút không thoải mái. 

- Vâng, chủ nhân nguyện ý đem cái tinh lộ gì đó ban cho nô tài sao?

Thị nữ người cá quả nhiên bị mắc lừa. Hơn nữa còn dùng loại ánh mắt cầu xin nhìn Đường Tiêu, dường như sợ hắn không đồng ý. 

- Đương nhiên là không có vấn đề.

Đường Tiêu cười dâm đãng, bước lên trên giường, trước mặt người thị nữ người cá đang ngồi xổm xuống, đưa cái “chân thứ ba” vào miệng cô ta. 

Người thị nữ người cá trong khoảng cách gần ngửi được mùi của cái chân thứ ba đó, thần sắc trở nên có chút mê say. Sau đó nàng hé đôi môi đỏ mọng, ôn nhu mà ngậm vào miệng. 

Ư…ư….ư….!

Sau gần nửa canh giờ, Đường Tiêu rất thoải mái mà bắn hết cái tinh lộ đó vào miệng thị nữ người cá, hồn nhiên quên mất mình đang ở chỗ nào. 

Giằng co mấy lần, Đường Tiêu lại để cho người thị nữ người cá ngủ bên cạnh hắn. Hắn kiên quyết đặt tay lên ngực nàng, sau đó vẻ mặt thích ý chìm vào giấc ngủ. 

Về sau, Đông Hải Long Vương dường như quên mất sự tồn tại của Đường Tiêu. Nhưng Đường Tiêu vẫn không từ bỏ hy vọng chạy trốn. Nhưng trong huyệt động dưới nước này của Đông Hải Long Vương cấm chế trùng trùng điệp điệp, không có cấm chế song thù hỗ trợ, Đường Tiêu muốn phá vỡ những cấm chế này thì cơ hồ là chuyện không thể. 

Huống chi những cấm chế này có thể tâm linh tương thông với Đông Hải Long Vương. Chỉ cần có người thử phá giải thì Đông Hải Long Vương nhất định sẽ rất nhanh chạy tới. 

Không có biện pháp đào tẩu, Đường Tiêu chỉ phải ban ngày luyện công, buổi tối thì cùng người thị nữ làm cái chuyện đó. Cảm giác mất đi tự do này giống như bị nhốt trong hắc ám hư không lúc trước. Chỉ là bây giờ còn có mỹ nữ bên cạnh. 

Đương nhiên, đây chỉ là mỹ nữ một phần hai. 

Nửa tháng sau, điều khiến cho Đường Tiêu kinh ngạc đã xảy ra. 

Một buổi tối, Đường Tiêu trong lúc cùng thị nữ người cá thân mật, trong lúc vô tình đưa tay xuống phía dưới của nàng sờ sờ, rõ ràng là cảm giác không giống như lúc trước. 

Đường Tiêu liền ngẩn ra, vội vàng xoay người thị nữ sang. Kết quả phát hiện phía sau nàng vốn bao trùm vẩy cá, nhưng bây giờ lại nhất thời lộ ra bờ mông của con người, da thịt mềm nhẵn vô cùng. Xúc cảm như vậy rất tốt nhưng đáng tiếc chỉ diễn ra có nửa khắc. 

- Phần dưới của nàng dường như muốn bắt đầu hóa thành người rồi đấy.

Đường Tiêu hướng thị nữ người cá nói một câu.

- Thật vậy sao?

Thị nữ người cá vội vàng sờ tay xuống mông của mình, phát hiện chỗ đó thật sự là bắt đầu chuyển hóa, thì rất vui mưng, còn từ trên giường đá chạy xuống, quay lưng vào chiếc gương. 

Sau khi xác nhận bờ mông của mình, thị nữ người cá hưng phấn đến muốn khóc. Nàng nhào tới giường hôn lên hôn để Đường Tiêu, thập phần cảm tạ hắn. Tinh nguyên lộ của hắn quả thật rất kỳ diệu. 

Đường Tiêu ngược lại có chút dở khóc dở cười. Lúc trước hắn nói với Chung Lam, cái Tinh khí nguyên lộ này có thể chữa trị kinh nguyệt không đều. Lừa nàng mỗi ngày đều làm chuyện đó với hắn. Nhưng hắn cũng thật không ngờ nó có thể chữa trị cái chứng kinh nguyệt không đều của nàng. 

Lúc này đây, hắn lại tiếp tục lừa gạt người thị nữ đáng thương kia làm chuyện đó cho hắn. Nói nàng có thể chuyển hóa thành người, không nghĩ tới lại có tác dụng thật sự. 

Hẳn là cái Tinh nguyên lộ đó của mình thật sự có thể chữa khỏi trăm bệnh. Hơn nữa còn có tác dụng trị liệu vô số bệnh kỳ lạ. Chẳng lẽ lời lừa gạt của mình lại có tác dụng đến thế sao? Hiện tại ngay cả Đường Tiêu cũng có chút hoài nghi. 

Nhìn thấy Đường Tiêu Tinh nguyên lộ xác thực có hiệu quả, thị nữ người cá mỗi đêm lại càng chăm chỉ hướng Đường Tiêu mà làm. Đường Tiêu có chút không chịu nổi, chỉ phải nói dối tiếp với người thị nữ, nói cả đêm chỉ uống một lần là được rồi. Uống nhiều chỉ vô dụng, và lãng phí. 

Thị nữ người cá cũng dễ bị mắc lừa, Đường Tiêu nói cái gì nàng cũng tin. Nàng bây giờ ánh mắt nhìn Đường Tiêu ngày càng rực lửa, rất rõ ràng là đã yêu cái người đàn ông mang đến cho nàng khoái hoạt. 

Lại hơn mười ngày trôi qua, Đường Tiêu cũng dần không còn hứng thú với thị nữ người cá. Hắn rất lo lắng mình sẽ bị vây chỗ này vài năm, thậm chí vài chục năm. Nói như vậy, hắn trải qua thiên tân vạn khổ trở lại Áo Bỉ Đảo coi như là mất đi ý nghĩa. 

Cũng may lại qua tiếp vài ngày, Đông Hải Long Vương lại phái một thị nữ người cá tới, nói muốn gặp hắn. Sự tình có tiến triển, Đường Tiêu tất nhiên là cảm thấy vui mừng. Nhưng vì không biết cái vị Đông Hải Long Vương này rốt cuộc muốn làm cái gì nên một ít lo lắng tự nhiên là không tránh khỏi.

Nhưng dù sao cũng bị vây ở chỗ này, cũng chỉ có thể bằng bất cứ giá nào. Đến lúc đó, mặc kệ chuyện gì phát sinh, tùy cơ ứng biến là được. 

Khi Đường Tiêu đi đến đại sảnh bên ngoài điện, bên trong đã rất náo nhiệt rồi. Ngoại trừ Đông Hải Long Vương còn có bốn người khác. 

Trong bốn người đó có một trung niên nam tử và một trung niên nử tử. Hai người này xem ra cùng độ tuổi với Đông Hải Long Vương. Hơn nữa còn là hải tộc. Còn có hai người một nam một nữ tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt không được vui. Bọn họ chắc cũng giống như Đường Tiêu, là loài người bị bắt đến đây. 

Đường Tiêu khi nhìn thấy cô gái bên trong đại sảnh thì liền kinh hãi. 

Cô gái ấy chính là Vi Liên. 

Điều này khiến cho Đường Tiêu có chút mơ hồ chẳng hiểu vì sao. 

Vi Liên làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? 

Nàng ở chỗ này, thế còn Tôn Văn đâu? 

Nàng cũng bị bắt giữ à? 

Xem ra Tôn Văn hẳn là từ Ma ngục chi địa chạy trốn ra ngoài. Bằng không thì Vi Liên không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.