Đường Tiêu suy đoán ở thông đạo đối diện có nguy hiểm khiến cho long vương nguy hiểm cho nên mới phái đám binh lính này tới.
Bỗng nhiên đông hải long vương gào to một tiếng duỗi long trảo ra kéo hỏa mang ở trên đầu bổ xuống một hỏa cầu phía trước.
Hỏa cầu khổng lồ phát ra tiếng xèo xèo, từng luồng dung nham bị phá hủy.
- Đây là một quái thú dung nham cao cấp tu vi không sai biệt lắm với lão phu chỉ là không ngờ nó lại ở bên ngoài cốc. Nếu như không thừa dịp tru sát nó thì chúng ta không mất mạng cũng bị trọng thương.
Đông Hải long vương cất tiếng nói.
- Đúng thế không ngờ loại quái thú cấp cao này lại xuất hiện ở đây.
Giải Bà tựa hồ cũng sợ hãi.
Đường Tiêu tiếc nuối dung nham cao cấp quái thú kia không làm cho lão bà kia tổn thương gì nhưng lại làm bất lợi kế trốn thoát của hắn.
Tuy nhiên con đường tiếp theo còn rất dài.
Sau khi đại quân vượt qua ao dung nham tới một nơi mênh mông Đường Tiêu nhìn cảnh tượng này thì hoài nghi có phải mình ở dưới đáy biển vực sâu vạn trượng hay không mặt đất cũng đỏ hồng một mảng, khiến cho người ta khó tưởng tượng ở đây là dưới đáy biển.
- Tất cả mọi người dừng lại.
Hà công giải bà chỉ huy dừng đội ngũ lại.
Vố số tinh thạch ở phía trước bị thiêu phân bố vô số hỏa trứng xem ra chúng đang sinh sôi nảy nở.
- Không có nơi khác có thể đi sao.
- Nơi này tiến về viêm quy động phải qua đường không có đường khác có thể đi.
Hà công nói với đông hải long vương một phen.
- Những quái thú này số lượng nhiều hơn m ười vạn nhiều cấp bậc nhất định sẽ có quái thú dung nham đỉnh cấp một khi làm cho nó bừng tỉnh thì hậu quả không thể lường trước được, cho dù với tu vi của ba người chúng ta thì cũng phải chết tại đây.
Giải Bà lộ vĐại quân đi về phia trước thoáng Đường Tiêu hít motoj ho
sợ hãi.
- Những quái thú dung nham hiện tại đều đang ngủ say ở bên trong, chỉ cần chúng ta không làm kinh động bọn chúng thì sẽ không có vấn đề gì lớn, tình huống này trừ phi gặp chấn động kịch liệt thì đám quái thú đó mới tỉnh lại.
Đông Hải long vương trấn an Giải Bà một câu, tuy nhiên ngữ khí của hắn cũng có vẻ không quá kiên định.
- Đến rồi thì chúng ta chỉ có thể tiến lên phía trước mà thôi. Nguồn tại http://Truyện FULL
Cả đại quân sau khi nhận được chỉ thị thì liền bắt đầu xông lên phía trước.
Một lúc sau bọn họ gặp phải một đám phi hành dung nham quái thú xuất hiện, những quái thú này hiển nhiên đã nằm ngoài dự kiến của đông hải long vương hà công và giải bà, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, đám binh lính cũng trở nên hỗn loạn.
Đường Tiêu lúc này cũng không có thời gian mà hả hê bởi vì phi hành dung nham quái thú so với quái thú trên mặt đất không phân biệt mục tiêu theo bản năng mà công kích.
Đường Tiêu lúc này cũng chẳng quan tâm tới việc giữ khoảng cách với đông hải long vương, chạy thục mạng, quỷ binh quỷ tướng ở trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ phát ra hỏa diễm.
Tuy nhiên Đường Tiêu nhanh chóng lợi dụng Thối Ma đại thủ ấn bắt con quái thú dung nham đầu tiên làm cỏn ối của mình, càng về sau hắn bắt ngày càng nhiều, có thể thong dong trong bầy quái thú rồi.
Đường Tiêu hiện tại con rối đã có số lượng tới năm trăm mười hai cái, Đường Tiêu hoài nghi khi thoát thai hoán cốt gian phòng sẽ còn khuếch trương lớn hơn nữa.
Dung nham quái thú phi hành vô cùng vô tận xuất hiện đều trở thành con rối của Đường Tiêu,
Có thể nói hiện tại Đường Tiêu ở trong đám quái thú này lại vô cùng an toàn.
Một số ít quái thú trung cấp vượt qua đám binh lính tôm cua đã tiến về phía đông hải long vương hà công giải bà, những cao cấp dung nham quái thú cũng không quan tâm tới Đường Tiêu và Vi Liên nữa rồi.
Lúc hỗn chiến phát sinh, Vi Liên một mực không để cho mình ở cùng với đám binh lính kia quá nhiều, từng luồng tên băng bắn lên khiến cho bọn chúng phải đông cứng lại.
Tu vi hiện tại của nàng đã đạt tới Địa Nguyên đỉnh phong cơ hồ mỗi mũi băng tiễn là có thể giết chết một dung nham quái thú nhưng dù như vậy đám dung nham quái thú vẫn rất nhiều.
Ở trên không trung tất cả đều là màu hỏa hồng, vừa rồi đám binh lính tôm cua mấy nghìn người hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Vi Liên nhìn hỏa hồng vô cùng vô tận này mà khuôn mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng vô cùng, bùa ở trên người của nàng càng ngày càng trở nên ít đi mà dung nham quái thú vẫn không hề giảm.
Đột nhiên một hỏa hồng chi sắc cực lớn từ phía xa cuốn tới, hơn nữa mục tiêu là Vi Liên khiến cho nàng càng trở nên tuyệt vọng.
Mấy trăm quái thú dung nham bao bọc quanh Vi Liên, từ trên không trung tới dưới mặt đất tạo thành một bán cầu hỏa hồng, toàn bộ đem nàng giam vào trong đó.
Vi Liên kinh ngạc mà nhìn cảnh tượng này, những dung nham quái thú này giống như là được chỉ huy một cách thống nhất vậy.
Vi Liên nhanh chóng minh bạch điều gì đó một người nam tử trẻ tuổi từ trên không trung rơi xuống trước mặt nàng.
- Vi Liên là ta Tôn Văn tên ta là Đường Tiêu, đây là bản thể của ta ở Áo Bỉ Đảo.
Đường Tiêu tiến gần Vi Liên vài bước giới thiệu với nàng.
- Ta ở ma ngục chi địa thi triển phân thần thuật một thần hồn thông qua bí cảnh chi môn quay trở lại đây nhưng từ đó về sau đã mất liên hệ với chủ hồn.
Đường Tiêu nói tiếp.
Vi Liên vẫn không lên tiếng cũng không quay người lại.
- Có phải Tôn Văn kia... hoặc chủ hồn kia làm chuyện kỳ quái gì khiến ngươi không để ý tới ta?
Đường Tiêu lại tới gần Vi Liên hỏi một tiếng.
Vi Liên cũng không mở miệng cũng không quay đầu lại.
- Ngươi không muốn nói cũng được.
Đường Tiêu thở dài;
- Một mình ngươi ở đây không an toàn vẫn nên tiến vào trong ý niệm thế giới của ta sau khi rời khỏi đây rồi tính sau.
Vi Liên vẫn không nhúc nhích, Đường Tiêu đem ý niệm thế giới tiến tới gần nàng một phút đồng hồ sau Vi Liên mới tiến vào trong đó.
Sau đó Đường Tiêu dùng thần hồn ngưng tụ một lần nữa làm ra cảnh giống như hồi ở đầm ác long, đem phòng nhỏ chứa Vi Liên bài trí lại.
Vi Liên vẫn không nói gì, cũng không chịu quay người trở lại mãi đến khi thần hồn cùng với bản thể của Đường Tiêu rời khỏi nàng mới tiến vào phòng nhỏ kia, còn lập lên một bình chướng.
Tuy bình chướng này Đường Tiêu có thể dễ dàng giải trừ nhưng hắn biết rõ Vi Liên làm như vậy là không muốn thần thức của Đường Tiêu thâm nhập vào trong đó Đường Tiêu thở dài sau đó thần thức cũng thu về.