Trên bàn ăn, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, tuy nhóm của Ri chưa thu thập được nhiều thông tin về vaccine nhưng ít ra cũng biết được rằng khả năng cao vaccine đã được chế tạo sẵn. Vì theo như lời Andy đã nói về sức lây nhiễm của virus là một khi nó đã tương thích với giống sinh vật nào thì không có bất cứ cá thể nào trong giống loài đó miễn nhiễm được hoặc nếu có thì cũng rất khó sống sót bởi tác dụng phụ của chất độc mà virus tiết ra sẽ gây ra kiệt quệ kháng thể, dẫn tới nạn nhân không còn kháng được các loại bệnh khác nữa. Từ đó, Jill có thể suy luận rằng nếu H bị cắn và miễn nhiễm với virus thì hắn sẽ phải ở im trong một căn phòng khử trùng nào đó thì mới có thể an phận, đằng này hắn lại ra bên ngoài môi trường đang bị ô nhiễm bởi khói cháy của các tòa nhà, đi theo nhóm Ri mà không hề bị nhiễm bất cứ loại bệnh nào, điều đó chứng tỏ chắc chắn hắn đã dùng vaccine.
Sau bữa ăn, Andy lau miệng rồi nói:
"Để cô rửa đĩa cho, các cháu lên xem lại vũ khí đi, cô sợ lúc chiều đã làm hỏng hóc gì đó"
Jill lắc đầu:
"Cô cứ để đó cháu rửa cho"
Bella cũng chen vào:
"Cháu rửa!"
"Cháu làm cho!" Noah và Ri tranh công việc.
Andy bối rối, cô gãi đầu nói:
"Thôi mà...để cô rửa cho, các cháu khách sáo quá"
Ri và Jill đẩy nhẹ lưng Andy, men dần ra cửa bếp làm cô nhột cười khanh khách. Vừa đẩy, Jill vừa nói:
"Để cháu! Để cháu! Để cháu! Cô cứ việc chơi với bọn trẻ đi ạ"
Những thanh niên cứ khăng khăng đòi làm như vậy, Andy cũng chiều ý cả nhóm rồi rời đến phòng ngủ để lấy khăn tắm, chuẩn bị tắm rửa qua loa cho bọn trẻ.
Lần lượt đĩa, dĩa, dao ăn, thìa... được bàn tay nhanh nhẹn của Noah thu gọn và để chồng chất bên cạnh buồng rửa. Sau đó, khi cả bốn người đã đeo hết găng tay cao su, Ri im lặng nhìn đống đĩa vài giây rồi bất ngờ nói một cách vội vàng:
"Ai rửa nhiều hơn người đó thắng!"
Vừa dứt lời, cả nhóm tranh nhau với lấy nhiều nhất có thể, vừa cầm vừa nhanh tay kì cọ thật kĩ càng qua bề mặt đĩa và từng ngóc ngách của những chiếc thìa, dĩa. Tiếng cười lại phát lên, Jill đưa ra lời khuyên:
"Mọi người rửa dao sau nhé, kẻo đứt tay đó"
Ri đưa tay quệt một vết xà phòng nhỏ lên mũi Jill, đáp:
"Ngốc nghếch! Dao ăn không sắc đâu, để mình rửa"
Jill nghe vậy, đáp:
"Nhưng tay cậu vẫn chưa lành vết thương lúc chúng ta làm sập một cái công ty mà"
"Lành rồi mà" Ri vừa nói vừa dơ bàn tay lên.
Jill gật đầu cười nhưng lại lập tức giành lấy cả nắm dao ăn về phía mình. Đồng thời hứng một ít nước, quay ra đổ vào cổ áo Ri khiến cậu buốt rụt cổ. Noah và Bella thì nãy giờ cứ giành nhau một chiếc đĩa duy nhất, thấy bạn thân mình làm vậy, Bella thấy hay cũng trêu Noah tương tự. Cả buổi rửa đĩa mà ai cũng cười không nhặt được mồm, cười to đến nỗi vọng cả lên tầng hai, sau lưng thì ướt sũng vì nước, có mỗi Noah là khổ nhất vì cậu mặc áo len.
"Noah! Nhìn kìa" Bella lay vai Noah, cả hai nhìn sang Ri và Jill.
Đùa hơi vui quá nên hai người này không biết họ đang ôm nhau với tư tế Ri ở phía sau Jill, vòng tay lên giữ cổ tay cô. Thấy hai người còn lại đang nhìn lén và cười đểu, cậu mới để ý mình đang làm gì Jill. Ri định buông Jill ra thì bị cô giữ lại, hai tay cô đưa lên phía sau dựt hai bên tai cậu khiến Ri vừa cười ngại ngùng vừa kêu:
"Ái! Ái!"
Khoảnh khắc đó, họ như không quan tâm đến Bella và Noah đang nghĩ gì. Jill thì cảm nhận trọn vẹn cơ thể Ri áp sát lưng mình một cách ấm áp, tự nhiên và thơ ngây. Còn Ri nửa muốn buông Jill ra vì sợ cô ngại nhưng một nửa thì lại muốn ôm cô lâu hơn một chút, cậu ôm Jill như ôm một cô nàng bé bỏng, cảm giác giống như đang che trở cho cô ấy khỏi sự tàn khốc của thế giới ngoài kia.
Cùng thời điểm đó, Nick đang được Liu và vài đứa bạn dạy cho cách thổi sáo. Số đứa trẻ còn lại thì vẫn đứng thành vòng tròn, nhảy xung quanh theo nhịp trống và nhạc Rock rất cuốn hút. Bỗng Nick có tiếng động gì đó thoáng đâu đây, vô tình lọt đến tai Nick nhưng có vẻ cậu quá chú ý vào chiếc sáo nên không để tâm tới âm thanh đó. Vài giây sau nó lại vang lên tiếp, lần này dường như nó vang lên hai tiếng liền lúc *Cục! Cục!* Rồi cứ thế tăng dần theo thời gian *Cục! Cục! Cục! Cục!...*. Nick bắt đầu bị phân tâm bởi tiếng động đó, cậu liền nghe ngóng kĩ hơn. Rồi cảm xúc đang rất phấn khích, tự nhiên Nick tụt hẳn hứng thú chơi đùa với Liu, cảm xúc đó chuyển sang thắc mắc và cuối cùng là lo sợ cực độ. Là vì cậu vừa nhớ lại lúc ở nhà ga, trước khi xác sống lưỡi dài đến thì cũng nghe thấy thứ tiếng như vậy vọng xuống từ trên nóc.
Mắt Nick trợn trừng trừng, suy nghĩ loạn hết lên. Liu thấy vậy hỏi:
"Ê! Cậu ổn chứ?"
Vừa lúc đó, Nick đứng bật dậy, không nói một lời nào mà chỉ nhanh chóng lao đến các ổ cắm điện, cứ thế cua tay rút từng dây điện nối ra từ các nhạc cụ chạy bằng năng lượng điện. Hành động này khiến bọn trẻ xung quanh thấy khó hiểu, một đứa hỏi:
Nick đưa một ngón tay lên miệng, nói hết sức chậm rãi và khẽ:
"Sụyt...bọn xác sống lưỡi dài đang ở ngay trên nóc nhà đấy"
Sau câu nói của Nick, tất cả ánh mắt ở đó đổ dồn hết ra cửa sổ. Một con Lưỡi đang bò ngang tấm kính, ánh sáng của trăng hắt vào, in bóng nó trên tấm rèm đang được phủ kín khung cửa sổ. Cũng may bọn trẻ đã được Andy rèn luyện gần đây nên vừa thấy cảnh này đã hạ thấp người xuống, không ai còn đụng vào bất kì đồ vật nào gây ra tiếng nhạc.
Andy đã lấy xong vài chiếc khăn tắm, đang bước tới căn phòng chứa nhạc cụ thì mới để ý tiếng chơi nhạc cũng như tiếng hò hát trong đó đã ngưng từ bao giờ, thay vào đó là những âm thanh phát ra từ bên trên trần nhà giống như Nick đã nghe thấy. Cô vừa mở cửa bước vào trong, định gọi bọn trẻ xuống tắm rửa thì Nick kéo cô cúi thấp xuống. Toan thắc mắc với Nick, thằng bé đã nói với Andy:
"Trên nóc nhà có xác sống cô ạ, bọn chúng là loại đột biến, lưỡi dài lắm, leo trèo giỏi nữa"
Andy nhìn quanh thấy bọn trẻ cũng im lặng, chứng tỏ Nick đang nói thật. Cô nói thầm với cậu bé:
"Con chạy xuống nói với bốn anh chị dưới nhà rằng cô để đống vũ khí ở trong phòng chứa đồ lau rửa ở ngay cạnh gian bếp, nhanh nào"
"Nhưng còn các bạn thì sao ạ?" Nick lo lắng cho Liu và bạn bè.
Andy đặt tay lên vai Nick, đáp:
"Cứ xuống đi, cô sẽ dẫn các bạn đi lấy cung tên"
Nick gật đầu, thoáng nhìn Liu rồi từ từ di chuyển ra cửa và chạy thoắt xuống tầng một.
Jill cùng ba người còn lại bây giờ cũng đã rửa được gần hết chỗ đĩa, cô và Bella đang đứng cười thút thít trước cảnh Ri và Noah cãi cọ về việc ai nấu ăn ngon hơn. Noah chỉ tay vào bella, nói với Ri:
"Em thề là Bella nấu ăn ngon hơn, anh cứ tin em đi"
"Tôi đã nói Jill nấu ngon hơn mà, người cao thường sẽ nấu ăn tốt hơn người lùn cậu hiểu không?" Ri phản bác.
Cuộc vui chợt dừng lại khi Nick chạy thẳng vào trong gian bếp, nói với giọng vội vàng:
"Mọi người à, bọn Lưỡi đang ở trên nóc nhà đó"
Ri cười lớn vì tưởng Nick đùa nhưng nụ cười lại tắt ngay khi cậu thấy vẻ mặt sợ hãi đến xanh cả má của thằng bé có vẻ nó đang nói thật.
"Thôi xong rồi!"
Câu nói đó của Bella vừa thốt lên, tức thì cả bốn người đều toáng loạn, định lấy tạm mấy chiếc dao bếp nào đó để phòng thủ nhưng Nick cản lại. Cậu chỉ tay vào căn phòng nhỏ ngay cạnh đó, nói:
"Cô Andy để vũ khí của chúng ta trong kia kìa"
Trong khi đó trên tầng hai, từng cậu bé, cô bé lần lượt rón rén từng bước ra khỏi phòng chơi nhạc. Sau cùng là Andy. Cô dẫn bọn trẻ ra ngoài, tiến tới phía cuối hành lang rồi mở chiếc hòm lớn được đặt sát góc tường. Andy lôi ra những chiếc cung và nhiều vài cái bao chứa bên trong rất nhiều tên, phát cho từng đứa bé. Khi đã chuẩn bị xong xuôi, tất cả lại nối đuôi nhau chạy xuống tầng một, Andy dự định sẽ bật chiếc loa dưới phòng yoga và cùng nhóm Ri cố thủ luôn trong đó để chấm dứt hẳn sự nguy hiểm này, chứ nếu không giải quyết lũ xác sống kia thì không khéo đến mai chúng vẫn không rời đi.
Andy vừa dẫn bọn trẻ chạy chuẩn bị chạy qua một ô cửa sổ ngoài hành lang, bỗng kính cửa bất chợt vỡ toang, phi vào là một xác sống lưỡi dài với bốn chi dài hơn người bình thường. Nó đứng chặn giữa lối đi, lưỡi thì thè ra cùng máu me nhây nhớt thay cho nước bọt như muốn ăn tươi hết tất cả bọn họ. Đây là lần thứ ba Andy thấy một xác sống đột biến, cũng y như nhóm của Ri đã thấy, thân thể nó chả khác gì một người cao 2 mét nhưng với tư thế bò úp bụng xuống đất giống con nhện nhưng chỉ có bốn chi, hai đầu gối phía dưới chân thì bị biến dị cong về phía trước chả khác gì chân của các loài bọ nhưng chỉ khác là bọc da người. Vì đã được Andy rèn luyện, một cô bé theo phản xạ dương cung lên hướng thẳng mũi tên về phía đầu nó, mắt híp lại nhắm cho chuẩn xác. Nhưng Liu lại không muốn xác sống đột biến kia chết, hay nói đúng hơn với suy nghĩ của cậu là "người ốm" không đáng bị giết, mặt cậu hằm hằm nhìn cô bé kia như muốn lao ra ngăn cản. Andy vô tình thấy được vẻ mặt của Liu, cô sợ thằng bé sẽ lại làm gì đó dại dột liền đưa tay định chụp lấy vai cậu. Nhưng Liu lại nhanh chẳng khác gì Nick, cậu vụt chạy lên trước khi bị Andy bắt được, vừa lao về phía cô bé đang trong tư thế chuẩn bị bắn vừa hô lớn:
"Đừng!"
Một tay Liu hất mạnh vào cán cung khiến bé gái kia vừa nhả cung đã bị lệch tầm ngắm, mũi tên bay lên cắm vào trần nhà. Tay còn lại, cậu định đưa lên đẩy xác sống ra thì đã bị nó vồ lấy, cắn một vết thật to lên lòng bàn tay.
"Aaaa!!" Liu gào trong đau đớn.
Tay thằng bé gần như bị rách hẳn ra ở chỗ thịt nằm giữa ngón trỏ và ngón cái. Tên xác sống thì không chỉ cắn bình thường mà nó còn di hai hàm răng cọ trái, cọ phải làm cho màng da tay càng rách to hơn với những mẩu thịt đỏ sẫm lòi ra cùng tiếng xương gãy kêu lên nho nhỏ. Vì Andy bắn cung rất giỏi nên vừa thấy vậy, cô đã hốt hoảng dơ cung, không cầm nhắm đã bắn một mũi tên cắm chéo đầu tên xác sống, xuyên qua sọ và thủng sang cả phía sau gáy. Bộ não ngay lập tức ngừng hoạt động, thân hình gầy gò của hắn ngã sang một bên. Đáng nhẽ cô phải làm điều này sớm hơn chứ, vừa nghĩ vậy, Andy vừa nhanh chóng tiến tới bế Liu lên rồi giục bọn trẻ còn lại tiếp tục chạy. Vì có vẻ tiếng kêu của Liu đã thu hút những xác sống khác khi các cửa sổ ở tầng hai lần lượt bị vỡ ra bởi lực đẩy của chúng.
Andy và bọn trẻ vừa chạy xuống nửa cầu thang, cũng là lúc nhóm của Ri đã chuẩn bị xong vũ khí và ở sẵn chân cầu thang định lên để xem tình hình mọi người thế nào. Dù Nick vừa nói có gì trên tầng hai, nhưng Ri vẫn hỏi Andy để xác định lại:
"Xác sống đột biển hả cô?"
Andy vừa chạy xuống, vừa gật đầu lia lịa, đáp:
"Phải! Chúng có vẻ đông lắm, chạy vào phòng yoga nhanh"
Bella hốt hoảng khi để ý thấy tay của cậu bé Liu có vết răng rất lớn. Tất cả đang di chuyển nhanh tới phòng yoga thì cô lại rẽ vào gian bếp, khiến Jill vội hỏi:
"Làm gì vậy Bella? Hướng này mà?"
Cố chạy tới phòng chứa đồ lau rửa rồi tìm chiếc balo của mình, Bella đáp:
"Liu bị cắn!"
Cùng lúc đó, cửa chính vang lên những tiếng đập dồn dập bởi bọn xác sống bên ngoài, đồng thời lũ Lưỡi đã kịp thời bò xuống tới tầng một. Jill đành ở lại phòng thủ bằng khẩu súng sóc lọ trong khi chờ Bella lục lọi. Tiếng súng vừa vang lên, một tên Lưỡi thủng đầu và văng ra đằng sau, Ri nghe thấy vậy liền quay lại thấy Jill đang một mình chống lại chúng. Jill làm vậy chắc hẳn phải có lí do nên Ri cũng chả hỏi gì, cậu chỉ ở đứng lại tỉa súng Ak-47 về hướng cầu thang và trên vách tường. Một con Lưỡi khác bò trên tường, thoáng chốc đã ở ngay sát Jill, nó bật nhảy rồi vồ định vồ lấy cô. May thay, Ri ở đằng sau kịp cho mấy phát đạn từ ngực lên trán khiến nó bị lực đẩy của đạn làm văng sang trái. Jill quay ra gật đầu cười thoáng qua ngỏ ý cảm ơn Ri rồi quay ra bắn tiếp. Hạ được bốn xác sống thì Bella cũng tìm xong balo đựng đồ y tế, cô còn vác thêm cả túi chứa vũ khí cận chiến khiến để phòng trường hợp hết đạn.
Thời gian tiếp theo khi di chuyển tới gần phòng tập yoga thì cô Andy cũng hạ thêm ba con Lưỡi nữa vì chúng thường bò theo một đường thẳng nên dễ căn tầm ngắm. Ri thì đẩy Jill đi trước và cậu đi cuối cùng nên cả ba lần súyt bị chúng vồ kịp. Dù vậy, căn nhà lúc này còn khá đông xác sống, phải đến hơn 20 tên bên trong và mười mấy tên bên ngoài.
Vừa vào phòng, Bella trượt balo, túi ra giữa nền nhà rộng lớn rồi tất cả đứng theo hình tròn để cố thủ. Còn Andy và Bella bế vội Liu vào giữa vòng tròn để cầm máu cho thằng bé. Ở chỗ cửa giờ đây như kiến vỡ tổ, xác sống đột biến cứ lúc nhúc bò vào, vài con thì bám vào những xà ngang, rìa gương và đèn điện bên trên mà di chuyển tỏa ra tứ phía, những con còn lại chen chúc bò ngổn ngang vì hướng về những con mồi khác nhau. Mặt đứa nào cũng trắng xanh như tàu lá chuối với nhiều đường gân đen chi chít khắp người, có tên còn bị hở cả vùng thịt và xương trên sườn khiến máu cứ chảy bê bết mỗi chỗ mà nó bò qua.
"Bắn!" Ri hô lên.
Tức thì mỗi đứa bé lại lần lượt rút ra những mũi tên đã được gọt cực kì nhọn và đồng thời nhẹ để giảm thời gian dương cung. Tên tỏa ra nhiều hướng nhưng chủ yếu là về hướng cửa, tay nghề của bọn trẻ có lẽ đã gần như ngang hàng Andy vì ít có mũi tên nào không nhắm vào trúng đầu. Nhiều con Lưỡi đang di chuyển trên tường thì rơi xuống với một hoặc cùng lắm là hai mũi tên trên người và đỉnh đầu, một số con vì đã trải qua nhiều ngày nên xương, da thịt yếu đi rất nhiều, đến nỗi vài mũi tên còn bay xuyên qua đầu nó và đâm thẳng vào tên thứ hai. Nhóm của Ri cũng xả đạn như mưa. Noah tuy giết được ít xác sống vì súng của cậu tốn thời gian nạp nòng, nhưng bất cứ viên đạn nào bay ra đều hạ được một con. Jill và Ri đứng dựa lưng vào nhau nhưng địa điểm xả súng của hai người lại gần nhau, đường đạn của hai khẩu súng khác chất tạo nên sát thương rất lớn tác động lên lũ xác sống, cứ liu đến đâu là vài tên toác đầu hoặc đầy lỗ trên người hoặc thâm chí còn bị đứt các bộ phận trên thân khiến việc di chuyển không còn nhanh nữa. Nick thì cũng gần quen được với độ giật của khẩu súng lục Colt Python nên cách mỗi lần bắn chỉ mất 0,5 đến 1 giây, dù tầm ngắm không chuẩn lắm nhưng sát thương thì rất lớn chỉ sau sát thương của súng săn mà Noah cầm, không những thế thằng bé rất khôn khi nhắm vào các chỗ có đông xác sống bò san sát nhau để bắn nên đạn bay ra có khi phải xuyên qua đến ba tên cùng lúc, góp phần làm giảm tốc độ di chuyển của chúng. Khung cảnh lúc này thật đẫm máu nhưng đồng thời cũng hoành tráng, nếu có bản nhạc rock nào đó nổi lên thì có lẽ sẽ càng hoàng tráng hơn. Không có bất cứ con Lưỡi nào có thể tới gần.
Trong khi đó, tình trạng của cậu bé Liu càng lúc càng tệ hơn khi các đường gân màu đen từ vết cắn đang từ từ lan ra. Dù Andy theo ngành khoa học tự nhiên và đã từng tham gia giải phẫu nhiều loài vật khác nhau trong nhánh sinh học nhưng cô lại không dám thực hiện phương án hiệu quả nhất với Liu là...chặt cánh tay của cậu. Cô cứ thế cầm máu cho Liu, trong lòng bối rối, lo lắng từng giây phút, mỗi lúc gân máu trên tay thằng bé lan ra một tí thì cô lại càng không yên lòng.
*Tạch! Tạch! Tạch!* Băng đạn của Ri đã cạn, băng đạn thứ hai cậu mang theo dự phòng cũng hết sạch, bọn Lưỡi thì còn bốn con nhưng cánh cửa ngoài sảnh đã bị phá tung ra nên 11 con nữa bò vào là đúng 15 con. Ri quay vào lôi chiếc rìu cứu hỏa từ túi vũ khí cận chiến, cậu cũng nhìn thoáng qua thấy tình trạng bàn tay Liu. Virus mới lan đến gần cẳng tay, Ri thấy vậy, nói:
"Bắt buộc phải chặt cánh tay đi thôi"
Andy vội đáp:
"Nhưng...cô sợ thằng bé sẽ chết vì mất máu"
Ri giải thích nhanh:
"Mất máu tới chết còn nhẹ hơn là chết vì biến đổi đó cô à, chúng ta sẽ hy vọng Bella cầm máu kịp thời"
Andy chần chừ mất vài giây, khi Jill giục Ri:
"Ri! Mình cần giúp, chúng đông quá"
Nghe vậy, Andy đành đè Liu nằm ra sàn rồi đặt cánh tay thằng bé sang một bên ngay trước mặt Ri, nói:
"Làm đi cháu"
Ri đáp nhanh với Liu:
"Anh xin lỗi nhé nhóc!"
"Không!" Liu giãy giụa nhưng bị Bella và Andy ghì lên người khiến thằng bé chả thể nhúc nhích.
Dơ cao chiếc rìu, Ri giáng một cú thật mạnh giữa cẳng tay cậu bé yếu ớt. Tiếng xương kêu lên nghe rõ mồn một, tay Liu bị rách một rãnh rất sâu, chỉ còn một chút cơ bắp còn dính lại nên chưa đứt hẳn, máu không bắn mạnh nhưng chảy tràn ra rất nhiều từ các mạch máu và lỗ của hai khúc xương. *Phập!* một nhát rìu nữa và cánh tay đã đứt lìu, Liu gào lên đau và ngất đi ngay sau đó. Còn Bella thì bắt đầu nhanh tay đổ sạch lọ nước sát trùng, thực hiện từng đường cuốn của cuộn băng cầm máu. Vừa làm, cô vừa thấy đau thay cho cậu bé.
Không để mất thời gian lâu hơn, Ri liền quay trở lại công việc tàn sát xác sống đang dang dở.
Một con Lưỡi vừa bò tới mà Jill không kịp bắn nhưng đã bị Ri bổ nát toanh đầu một tiếng giòn giã bởi lực vung rìu cực mạnh. Nhưng một con khác đã xuất hiện bên cạnh và vồ lấy cậu, nhưng Jill không để ý vì đang mải bắn những con bò trên tường, đồng thời Ri cũng không muốn cô bị mất tập trung nên không kêu gọi sự giúp đỡ mà chỉ cố đẩy con Lưỡi nặng chịch trên người mình ra. Ri không quên ngậm mồm khi miệng nó nhe ra với vài giọt máu chảy xuống mặt cậu, sau cùng là cả một vệt máu lớn bắn lên mặt cậu vì một mũi tên bắn xuyên đầu con Lưỡi ấy. Ri vội lật đật đứng dậy, không quên nói với cậu bé đã bắn cung:
"Cảm ơn nhóc nhé"
Phản xạ của Ri khá nhanh nên cứ tên Lưỡi nào lao vào cũng đều bị những vết rìu in trên đầu hoặc thậm chí đứt cả cổ. Máu đen, vài mảnh não bị thối và một số cuống họng, yết hầu vung vãi trên sàn. Chả bao lâu thì chỉ còn duy nhất một xác sống đang bò gần cửa, Noah hỏi:
"Ai muốn giết mạng cuối không?"
Nhìn xung quanh thấy ai cũng mệt nhừ, Jill và Nick lắc đầu rồi thở dốc. Noah cười phấn khích, nhìn áo của tên xác sống Lưỡi đó đang mặc có vẻ như là tù nhân, vì vậy cậu nói câu cuối trước khi bắn:
"An nghỉ dưới địa ngục mà đền tội nhé, người con của chúa"
*Đoàng!* Tiếng súng nổ, *Sụt!* Một lỗ thủng ngay sau đầu 'người con của chúa'.
11 giờ đêm.
Hơi lạnh ngoài trời có dấu hiệu giảm dần, có thể đến trưa ngày mai tuyết sẽ bắt đầu quá trình tan. Trăng đêm tỏa sáng tựa như muốn trao cho một nửa thế giới những cơ hội để cứu lấy nửa còn lại, mây tản rộng ra tạo lên một bầu trời quang đãng hơn mấy đêm trước. Quả đúng như Nick đã từng nói, mùa đông đang rời đi để nhường chỗ cho mùa hè. Đại dịch chết chóc toàn cầu này vô tình nâng cao mức ô nhiễm hơn, thậm chí tốc độ ô nhiễm còn nhanh hơn rất nhiều so với trước, bởi vậy càng ô nhiễm thì khí hậu càng trở nên loạn lạc, đến nỗi sự giao chuyển giữa các bốn mùa cũng trở nên gấp gáp hơn.
Sau khi tất cả mọi người lần lượt thay phiên nhau tắm rửa, Noah kiểm tra lại hai hộp đạn rồi vác khẩu súng săn ra ngoài để giải quyết nốt vài xác sống thường cũng bị thu hút bởi tiếng nhạc và tiếng súng mà kéo đến đây. Bước qua khung cửa đã bị phá đổ lúc nãy, Noah đứng trước thềm nhà trông ra hàng rào ngoài cổng. Cậu thấy khá nhiều xác sống đang tiến đến đây, một số tên thì đứng sẵn ở ngoài rồi đập tay, đập đầu lên mấy thanh sắt. Nhưng điều mà cậu thấy lạ ở đây là hầu hết trong số những tên đang di chuyển đều lết đi một cách chậm chạp, khác với trước đây chúng sẽ chạy lao tới mỗi khi nghe thấy tiếng động hoặc nhìn thấy con người. Cậu buột miếng nói một mình:
"Rồi ăn nhiều thịt quá hay sao mà đi như rùa bò vậy? Đúng là bị chúa chừng trị mà?"
Song cậu cũng thấy mừng thầm vì mức độ nguy hiểm của xác sống loại thường được giảm bớt đi, giúp cho những ai muốn giết chúng cũng có thêm thời gian để xác định vị trí của chúng trước khi làm cho những bộ não vô hồn kia ngừng hoạt động. Noah lên đạn, dáng người đứng thẳng, súng dơ ngang vai và một bên mắt chăm chú nhìn tâm ống ngắm. Lần lượt những viên đạn đầu dài lướt nhanh trong không khí và nằm gọn trong những bộ não của xác sống. Noah bắn không phải với tâm trí thích thú như lúc Ri lên cơn nghiện giết, mà cậu chỉ thấy vui thay cho từng xác sống mà cậu bắn, bởi mục đích chính của Noah hiện giờ là giải thoát cho nhưng cái xác vô hồn nhưng lại tưởng chừng như đang bị đày đọa trong sự đau đớn tột cùng trong thân thể với đầy vết thương mà không thể kêu thành lời. Cách mỗi bốn lần lên đạn, cậu lặp lại câu nói: "Chúa tha thứ cho các thân xác bị bỏ rơi".
Ở trong phòng yoga, Ri, Jill, Andy đang dọn dẹp những vũng máu, thịt đỏ xen lẫn đen và những cái xác đột biến nằm đầy trên sàn. Họ có vẻ đã quá quen với cảnh ghê tởm này nên công việc diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà sàn nhà và năm tấm gương trên tường đã sạch bong, chỉ còn vài nơi trên trần nhà và vách tường. Ri và Jill ngồi nghỉ ngơi trong khi Andy đi pha sữa cho hai thanh niên trẻ này uống. Jill bắt chuyện:
"Phù! Mình cảm thấy đây là một buổi tối dài nhất từ trước đến giờ đó"
Ri mỉm cười, đáp:
"Công nhận dài thật, nhưng đối với mình thì đêm đó còn dài hơn..."
Jill thắc mắc:
"Đêm đó? Đêm nào cơ?"
Dường như vừa nhận ra mình nói hơi quá đà, Ri gạt đi:
"À không có gì, hì hì! Ý mình là mấy cái đêm mình gặp ác mộng đó mà"
Jill dí mặt gần Ri và nhìn chằm chằm khiến cậu bối rối. Cô nhíu mắt, nói:
"Nói dối!"
Rồi khuôn mặt tỏ ra đáng yêu, cô năn nỉ:
"Kể với mình đi mà...đi mà, đi mà"
Cô hơi ghen vì rất có thể câu "Đêm đó" mà Ri vừa buột miệng nói nhỡ có khả năng là đêm mà cậu làm chuyện 'ấy' với người con gái khác thì sao? Nhưng Jill lại gạt bỏ suy nghĩ đó đi khi thấy nụ cười trên khuôn mặt cậu bỗng chuyển thành một nụ cười gượng ép, như thể cậu đang cố gắng cười tươi nhất có thể nhưng vẫn lộ liễu điều gì đó đằng nụ cười ấy. Thấy vậy, Jill lại đoán rằng, chắc "Đêm đó" là đêm mà Ri đã trải qua chuyện buồn mà cậu không muốn kể ra, vậy nên cô cũng không năn nỉ cậu nữa. Vừa lúc đó, Andy tới và đưa hai cốc sữa cho hai người, nói:
"Uống đi mấy đứa, để cô lên xem Liu thế nào rồi chúng ta dọn tiếp nhé"
"Dạ!" Jill gật đầu, đáp.
"Vâng, nếu Liu tỉnh lại thì báo cho bọn cháu nha"
Andy quay đầu định rời khỏi phòng nhưng cô khựng lại như vừa quên chuyện gì đó, quay ra nói với Ri:
"À mà Ri nè! Cốc của cháu hình như cô quên không cho đường thì phải, nếu thấy nhạt thì xuống bếp cho đường vào nhé cháu"
Ri đáp:
"Không sau đâu cô, cháu uống thế nào chả được"
Andy gật đầu cười nhẹ rồi rời đi.
Jill nhìn cốc sữa, dâng lên húp một chút, sung sướng nói:
"Woa! Cô ấy làm sữa là đỉnh nhất"
Không thấy Ri nói gì, cô liếc nhìn. Lúc này, Jill mới để ý cảm xúc buồn tủi đang hiện rõ trên mặt Ri. Cậu chỉ cúi đầu nhìn dòng sữa lặng thinh trong miệng cốc, im lặng một cách lạ lùng. Jill dịch mông ngồi sát vào cậu hơn, hỏi nhỏ:
"Cậu có chuyện gì muốn chia sẻ với mình không?"
Nhận ra có vẻ từ nãy đến giờ Jill rất muốn biết lí do cậu cư xử lạ đến vậy, Ri đành thở dài:
"Hồi xưa...mẹ mình cũng quên bỏ đường vào cốc sữa của mình"
Nhớ lại kỷ niệm xưa, Ri cười buồn.
Jill đặt cốc sữa xuống sàn, cô cũng nhớ lại trước lúc rời khỏi nhà Bella để đến nhà ga, Ri đã khóc khi cầm bức ảnh của mẹ cậu trong đêm tĩnh mịch. Jill tự trách mình sao lại quên một chuyện quan trọng đến vậy, cô hỏi thêm:
"Vậy...cậu có thể kể cho mình chuyện gì xảy ra với gia đình cậu được không?"
Thấy Ri lại im lặng, cô vội nói:
"À nếu cậu không nói cũng không sao hết, mình tôn trọng..."
Đang nói giữa chừng, Ri lắc đầu đáp:
"Không, không, mình có thể kể cho cậu nghe mà, mình cũng muốn kể lắm"
Jill cười dịu để giúp xua tan đi phần nào nỗi sầu đang bám chặt trong tâm trí Ri, cô đáp:
"Vậy mình nghe đây"
Uống hụm sữa cho ướt cổ họng, Ri giải thích ngắn gọn:
"Đêm hôm đó là sinh nhật đầu tiên của mình, là ngày 17 tháng 4 năm 2001, mình chẳng thể nhớ nổi lí do tại sao ngôi nhà của mình lại cháy nữa, chỉ biết là mình đã bị kẹt trong nhà rất lâu và cuối cùng bố mẹ mình...họ đã đổi lấy sinh mạng của họ...để cứu mình"
Ri đưa một tay xoa lên trán, nói tiếp:
"Lỗ cửa sổ thông ra ngoài ở dưới hầm chỉ đủ cho một đứa trẻ lọt qua, bố mẹ đã ném mình ra ngoài, mình đã ngất đi khoảng vài phút rồi tỉnh lại, và cứ thế một đêm dài chứng kiến cả ngôi nhà bị cháy đến không còn gì"
Cậu thở dài lần nữa, giống như chuẩn bị kể đoạn cuối cùng mà cậu trải qua trong đêm định mệnh đó:
"Lúc được xe cứu thương đưa đi, mình đã vùng vẫy rất mạnh, bật dậy khỏi vòng tay của bác sĩ để rồi nhìn thấy cảnh mà mình không bao giờ quên được...hai cái xác bị cháy đen được đưa từ trong nhà mình ra...nó..."
Sợ Ri sẽ khóc, Jill ôm trầm lấy cậu, cản lời cậu bằng giọng êm nhẹ:
"Mình hiểu rồi, mình hiểu, mình rất tiếc"
Vừa nói, cô vừa xoa tay lên lưng Ri. Định tặng cậu thêm nụ hôn ở môi nhưng cô vẫn còn ngại nên chỉ thơm vào má trái cậu. Ri cũng đã định khóc nhưng lập tức kiểm soát được nước mắt khi được Jill hôn má như vậy, cậu chuyển chủ đề:
"Thôi bỏ đi, ờm...cậu muốn đi tìm một cái thang để lau trần nhà cùng mình không?"
"Ô kê!" Jill gật đầu thích thú.
Trong phòng ngủ của Andy, Liu nằm bất động trên giường nhưng mũi vẫn thở đều, cánh tay đã bị chặt của cậu lúc nãy đã được Bella cầm máu hiệu quả. Nick cùng mấy đứa trẻ khác ngồi quanh giường, dù không còn đường gần màu đen nào xuất hiện nhưng chúng vẫn lo lắng cho Liu. Bella thỉnh thoảng lại thay băng cho thằng bé và kiểm tra xem vết thương có bị nhiễm trùng không. Vừa lúc Ri và Jill lên tầng hai và bước và phòng để hỏi cô Andy cái thang ở đâu thì Liu bừng tỉnh. Mí mắt run run dần mở ra, trước khi hình ảnh trước mắt hiện rõ thì âm thanh Liu nghe thấy đầu tiên là tiếng hô réo của các bạn, tiếng kêu rõ nhất là của Nick. thằng bé kêu "Ối ôi!". Ri giật mình, tưởng chuyện gì nghiệm trọng đang xảy ra nên cậu quay lưng về hướng mọi người và đứng trước mặt Jill để nếu có thứ gì đó vồ ra thì sẽ bắt lấy cậu trước, điều đó khiến Jill không nhịn được mà cười phá lên và nói:
"Ha ha! Là Liu tỉnh dậy mà, bình tĩnh nào Ri"
Ri ngơ ngác quay nhìn tứ phía rồi thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn Nick, trách:
"Nick à! Em làm anh sợ đấy"
Nick quay ra, nói:
"May mà anh chặt tay Liu kịp thời đấy"
Liu ngồi dậy, đôi mắt đã nhìn rõ hơn. Thằng bé nhìn quanh không nói câu nào, khóe mi dần ướt lệ, hai hàng nước mắt chảy rõ ràng trên má, mồm mếu máo nhìn trông thật đáng thương. Bọn trẻ ồ vào dỗ dành, Nick hỏi:
"Sao vừa dậy đã khóc rồi?"
Liu khóc không phải vì thấy đau tay, mà vì cậu không thấy người bạn nào của mình bị cắn hoặc bị thương gì cả, tất cả bọn họ đều đang ở đây. Liu khóc lớn hơn, đồng thời nói:
"Tớ biết lỗi rồi..."
Trong khi bọn trẻ đang thắc mắc không biết ý của Liu là sao thì Andy nhìn Ri, Jill và Bella rồi gật đầu như đang cảm thấy mãn nguyện một điều gì đó. Ri hiểu ý, nói thầm với Jill:
"Thằng bé tội nghiệp thật, mất đi một cánh tay để đổi lấy suy nghĩ đúng đắn về độ nguy hiểm của xác sống...liệu cái giá đó có đắt quá không Jill?"
Jill suy nghĩ kĩ rồi đưa ra câu trả lời:
"Mình nghĩ lúc đó Liu bắt buộc phải bị cắn, chứ nếu không thì trong khi giết bọn xác sống, thằng bé có thể sẽ làm cho ai đó lâm nguy"
Noah từ lúc nào đã đứng bên ngoài cửa nhìn vào trong, cậu vừa nghe tiếng réo của lũ trẻ liền chạy lên xem tình hình. Thấy biểu cảm trên khuôn mặt cùng lời xin lỗi có vẻ rất chân thành, Noah cũng cảm thấy vui cho cậu bé Liu. Cậu nhìn lên, mỉm cười như muốn thay lời cảm ơn dành cho vị thần mà cậu tin tưởng nhất. Là chúa. Dòng suy nghĩ chảy qua tâm trí cậu một cách yên bình "Cảm ơn vì sự nghiêm khắc của người, đã dạy cho thằng bé một bài học nhanh gọn và lẹ với cái giá cực đắt, dù chỉ là một cậu nhóc nhưng nó vẫn sẽ là mầm giống đáng quý trong tương lai". Noah rời đi, miệng đã ngưng cười vì bắt đầu cảm thấy bản thân còn may mắn hơn những sinh mạng vẫn mắc kẹt ngoài kia. Trong khi cậu thì được tiếp xúc với nhiều người tốt thì còn nhiều người khác có lẽ đang trong tình thế bất lợi cùng những trận đấu tranh lí tưởng trong nội tâm của họ.
Nhiều người chắc cũng đã tự tử vì không thể trống chọi lại sự cô đơn, có người thì dù vẫn sống nhưng lại chả biết đi về đâu. Và đặc biệt là sẽ có người như Liu, họ không thể chấp nhận sự thật rằng những người nhiễm bệnh đã thực sự chết rồi, họ cố giữ lấy hy vọng bằng cách coi những xác sống chỉ là những người bị ốm mà thôi. Tất cả tưởng tượng cùng sự suy đoán đó của Noah như thể chúa đã cho cậu thấy hoàn cảnh thật sự ở ngoài kia. Và thật trùng hợp với suy nghĩ của Noah, cách nhà cô Andy năm căn nhà có một người phụ nữ thắt cổ tự sát trên tầng gác mái, cách một khu phố thì có một đứa trẻ đang cố gắng ôm mẹ của nó trong khi bà ấy đã nhiệm bệnh và đang gặm nát một bên vai của thằng bé, cách vài chục tòa nhà thì lại có một ông già ăn mặc như doanh nhân thành đạt nhưng lại đi vật vờ ngoài đường như xác sống vì thật sự chẳng còn biết phải đi về đâu khi mọi thứ trong tay ông đều đã mất trắng.