Sau Cơn Mưa

Chương 6: Bão tuyết cũng như lí do anh buồn



Ngày thứ 4 sau thảm họa xác sống, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, mặt đường và cây cối dần chuyển sang màu trắng, những nơi vắng vẻ vẫn cứ im lặng, những nơi tụ tập kẻ ăn thịt người vẫn từng đợt vang lên những tiếng kêu rên như bị đói lâu ngày nhưng không thể chết. Trong nhà Bella, bát đĩa trên bàn không còn gì ngoài những vụn thức ăn của bữa sáng vừa xong, số lượng balo khoác trên vai 5 người kia nhiều hơn hôm qua. Ai nấy đều mặc áo khoác dầy cộp, đeo găng tay và quấn khăn len quanh cổ để bắt đầu cho chuyến đi tới nơi an toàn. Tất cả tụ tập ở cửa, Ri hỏi H:

"Anh có chắc không? Lỡ trong tuyết có virus thì sao?"

H gật đầu quả quyết:

"Cứ yên tâm, virus không thể sống nổi ngoài không khí lạnh thế này đâu.. dưới âm 10 độ C lận đó, hiện giờ chúng chỉ có thể sống yên ổn trong cơ thể của các xác sống thôi"

Nghe vậy, Bella xoay nắm cửa mở chậm rồi liếc mắt nhòm ra ngoài, không thấy ai ngoài con đường vẫn từng giây dày tuyết hơn. Cô nhìn mọi người, khuôn mặt vẫn lo lắng nhưng gật đầu nói:

"Đi thôi"

Và chuyến đi bắt đầu từ đó.

Không khí thành phố giờ đây ảm đạm hơn hai ngày trước. Bầu trời xám xịt, những đám cháy từ một số tòa cao ốc vẫn bốc khói đen nghi ngút, gió không ngừng thổi, thỉnh thoảng cả nhóm đi qua những cái xác nằm phanh thây tỏa ra đầy mùi hôi của tử khí với ruồi nhặng chi chít khắp cơ thể, vài con đường lớn có nhiều ô tô nằm rải rác từ đầu đến cuối khiến đường đi trở lên khó khăn hơn. Mỗi người một suy nghĩ khác nhau nhưng đâu đó trong lòng họ đều có chung cảm giác tiếc nuối cho một thành phố đẹp bị tàn phá nhanh chóng chỉ trong hai ngày, chưa kể sự lụi tàn này có khi đã lan ra cả các vùng ngoại ô nữa.

Vừa bước đi, Nick vừa dơ tay hứng những hạt tuyết đầu mùa. Đến gần một vũng nước lớn chưa bị đóng băng, Ri dơ tay cản mọi người lại:

"Từ từ!"

Bella thắc mắc

"Sao vậy?"

Ri nhìn vũng nước, ngờ vực hỏi H:

"Virus.. có trong cơn mưa.. vậy nếu nước mưa rơi xuống nước dưới đất thì có sao không H?"

H nhớ lại những gì đã nghiên cứu, cậu im lặng vài giây rồi đáp:

"À! Tôi nhớ rồi, virus sẽ chết trong vòng 30 giây nếu ra khỏi hạt mưa mà không tìm thấy vật chủ.. hừm!.. chúng chỉ sống được nếu rơi vào axit mạnh"

Ri gật đầu an tâm rồi cả nhóm đi tiếp.

Nick nhìn về những quán ăn, khu vui chơi và kể lại trước đây đã từng vào những nơi giống vậy. Lời kể của thằng bé ngộ nghĩnh và thiếu hụt từ ngữ khiến mọi người không nhịn được cười, xóa tan đi phần nào nỗi lo lắng nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào. Tuy chỉ có Ri thì lặng im, cậu không cười, cũng không nói năng gì, chỉ hơi cúi đầu xuống đất và cứ thế bước đều, mặc kệ những vấn đề mà cả nhóm đang bàn tán, cười đùa. Cậu chỉ mong thấy được ít nhất một tên xác sống để cậu có thể giết cho nguôi đi cảm giác nóng giận pha chút tủi thân về nụ cười giả tạo của Jill tối hôm qua. Jill ngưng cười và để ý tới vẻ mặt lạnh nhạt của Ri, cô gọi nhỏ:

"Ri?"

Ri không nói, không phản ứng gì, cứ thế đi tiếp. Thấy vậy, Jill nghĩ rằng chắc cậu đang thấy nhớ người mẹ mà sáng nay cô thấy trong tấm ảnh. Jill chẳng dám hỏi gì nữa, vì cô đoán Ri cần khoảng thời gian riêng tư để ổn định tâm trạng. Nhưng cô đâu biết cậu đang giận cô, giận lắm nhưng chẳng dám làm gì ngoài im lặng, từng phút cậu cứ cố gắng tìm ra lí do để bỏ qua cho cô, nhưng càng nghĩ lại càng thấy tức. Đi qua cái xác đang bị xác sống ăn thịt, Ri rút gậy bóng chày gắn đinh ra và nói với cả nhóm:

"Để tôi lo con này"

Tiến đến gần gã xác sống, cậu huýt sáo gây chú ý tới nó. Xác sống vừa quay ra đã ăn cú đá của Ri vào cằm khiến hắn ngã sang một bên. Nick che mắt lại sau khi thấy Ri dơ cao cây gậy để không phải nôn thêm lần nữa. Và rồi tiếng sọ gãy lại vang lên giòn giã, dưới nền đất chỗ tên xác sống nằm có thêm một vũng máu mới với chút mảnh não vương vãi. Ri giữ nguyên cây gậy còn dính ở đầu hắn, cậu ấn mạnh rồi xoay đầu gậy vài vòng tạo lên tiếng *nhoẹt! Nhoẹt! * nho nhỏ kèm theo hột mắt bị sức ép đẩy lồi ra ngoài, âm thanh và cảnh tượng này thật sự khiến Ri cảm thấy rất đã. Bella gọi:

"Ri! Anh làm gì vậy? Đi tiếp thôi"

Ri nhanh chóng rút lại gậy rồi hất xuống đất để bớt đi máu và da thịt còn dính trên đinh, song cậu nhìn Bella, gật đầu ra hiệu cả nhóm tiếp tục hành trình. Jill để ý thấy hành động kì lạ của Ri, cô tò mò và bắt đầu dự định sẽ theo dõi thật kĩ anh chàng này trên suốt chặng đường còn lại. Sau khi rời khỏi chỗ đó, quả nhiên cô thấy mồm Ri hơi nhếch lên, đôi mắt chớp chậm và cười tỏ vẻ mãn nguyên. Jill hỏi:

"Cậu có gì vui vậy Ri? Kể cho mình với"

Ri nhìn thẳng vào mắt Jill, thản nhiên nói:

"Mình vui vì chúng ta đủ can đảm để ra bên ngoài này, chỉ vậy thôi haha!"

Jill cười đáp:

"Hì! Mạnh mẽ vậy mới sống sót được chứ"

Mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy Ri đang nói dối, dường như có gì đó không đúng về cậu ấy.

Cả nhóm cứ thế đi tiếp, Nick vẫn cười tươi cùng H tấu hài, Bella chỉ chỏ tứ phía, Jill hùa theo cười đùa nhưng thỉnh thoảng cô vẫn liếc nhìn Ri và càng lúc càng thấy vẻ mặt và nụ cười của cậu trở lên xấu nham hiểm hơn. Ri giả vờ đùa giỡn, nhưng trong đầu thì nghĩ về cảm giác sung sướng vừa rồi và nghĩ ra những cách giết tiếp theo nếu cậu gặp xác sống một lần nữa. "Đã thật! Mình cần vài con nữa" cách vài phút cậu lại đặt câu nói đó trong đầu, chưa bao giờ cậu thấy phấn khích như bây giờ. Khoảng 15 phút sau, họ đi qua một chiếc xe ô tô còn nguyên vẹn và nằm giữa con đường rộng rãi. Bella lại gần, đưa tay kéo cần cửa xe thì nhận ra nó chưa khóa, nhòm vào trong thấy chìa khóa xe vẫn cắm trên ổ khóa điện của chiếc ô tô. Cô nói:

"Đi xe sẽ nhanh hơn.."

"Không!" H cắt ngang lời nói của cô.

Bella than phiền:

"Trời! Tôi mỏi chân lắm rồi, sao không thể sử dụng chiếc ô tô vậy?"

H giải thích:

"Đi xe ồn lắm, nếu chúng ta đi qua một bầy xác sống thì chắc chắn chúng sẽ đuổi theo, chúng cứ thế đuổi cho đến khi chúng ta dừng xe.. xác sống có biết mệt là gì đâu"

Bella nhăn mặt, cáu kỉnh đáp:

"Nhưng tôi mệt lắm! Ai có thể cõng được tôi không nè? Tôi nặng lắm đó"

Ngoài Jill ra, cả nhóm bỗng nhìn Ri, cậu đảo mắt nhìn lại mọi người, chớp vài cái rồi nhún vai hỏi:

"Ủa? Sao nhìn tôi?"

Nick cười đáp:

"Anh trâu bò nhất ở đây mà, hè! Hè!"

Thừa thời cơ này, H muốn chia rẽ sự gần gũi giữa Jill và Ri nên cậu giục Ri:

"Nhanh nào, cõng cô ấy luôn đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu"

Rồi cậu nắm tay Jill, và bảo cả nhóm:

"Đi thôi"

Bella chần chừ nhìn Ri, ngượng ngùng nói nhỏ:

"Đừng.. đừng có.. đừng có lợi dụng việc này mà sờ đùi tôi đó nha.. nha"

Ri còng lưng xuống, gắt nhẹ:

"Thế có lên không? Tôi đâu có muốn tay bị dính nhơ chỉ vì cái bắp đùi của cô, hay đi bộ nhé?"

Thấy vậy, Bella không biết nói gì hơn ngoài việc leo nhanh lên lưng Ri.

Ri bước từng bước nặng trĩu, đầu cậu thỉnh thoảng lại lắc vài cái vì gió thổi tóc của Bella vướng vào mặt. Jill nhìn hai người ấy và nhớ lại cảm giác khi Ri cõng mình ở bệnh viện, cô cũng chẳng hiểu sao bây giờ mình lại có chút ghen với chính bạn thân của mình. Bên cạnh Jill, H đi sát vào người mà cô không để ý, tay cậu đung đưa rồi cố tình chạm vào bàn tay cô, bắt chuyện:

"Tôi hỏi cô điều này được không?"

Jill quay ra gật nhẹ:

"Tôi nghe đây"

H hỏi:

"Hôm qua nghe cô kể về những gì cô đã trải qua, tôi thấy hình như cô có vẻ quý hàng xóm hơn là gia đình, tại sao vậy?"

Jill trầm ngâm một lát rồi từ từ đáp:

"Bố mẹ tôi.. họ coi tôi như công cụ để nâng cao danh dự của họ vậy, họ giam cầm tôi ở trong nhà, bắt học ngày học đêm, rồi bắt tôi tham gia thi những sự kiện ở trường chỉ để lấy bằng được huy hiện hoặc vài cái cúp vớ vẩn.. tôi từng suýt bị trầm cảm vì điều đó"



H hơi nheo mắt, nói:

"Tôi thấy điều đó là tốt mà, bố mẹ cô chỉ muốn cô học giỏi thôi"

Jill lắc đầu:

"Không, họ chả bao giờ để ý đến tâm trạng của tôi đâu, những lúc tôi bị ốm mà cũng chẳng hề quan tâm một tẹo nào.. bố mẹ kiểu gì vậy chứ?"

H gật đầu hiểu rồi đặt tay lên vai Jill, nói nhỏ:

"Ồ.. tôi xin lỗi, chắc cô đã phải chịu áp lực lắm, mà.. lúc họ mất, có ai nói lời cuối cùng gì với cô không?"

Jill cúi đầu cười mỉm, nói với vẻ mặt an tâm:

"Mẹ tôi đã nhận ra lỗi lầm trong khoảnh lâm vào cái chết, tôi tha lỗi cho bà ấy, tôi mong bà ấy sẽ được an nghỉ, nhưng còn bố tôi, ông ta đã trở thành xác sống từ lúc nào không hay"

H nhìn thái độ của Jill thấy có vẻ cô rất ghét bố mình, cậu hỏi thêm:

"Bố cô ác hơn mẹ cô à?"

Jill gật đầu, nói:

"Ừ, lúc tôi còn nhỏ, ông ta hay đánh tôi lắm.. từng có lần tôi suýt bị ông ấy đánh chết chỉ vì bị điểm kém môn toán, tôi đã phải nằm viện hơn 2 tuần"

Định nói thêm về việc bố mình là kẻ biến thái, nhưng Jill lại không đủ can đảm để tiết lộ chuyện đó. Cô đổi chủ đề:

"Vậy còn anh thì sao? Ý tôi là sao anh lại tỉnh dậy ở bệnh viện? Trước lúc đó anh bị gì à?"

Mặt H bỗng trở lên vô cảm, cậu im lặng vài giây rồi nhìn Jill, đáp:

"Thật ra.. tôi đã phải giết những đồng nghiệp của mình, trong đó có cả bố tôi nữa, rồi sau đó tôi bị từ tầng 2 xuống và bất tỉnh, cũng may là từ tầng 2 thôi đấy"

Jill thông cảm cho H:

"Tôi rất tiếc, anh hẳn phải quý bố của mình lắm đúng không?"

H gật đầu, khuôn mặt suy tư, cố gắng gượng cười:

"Ông yêu thương tôi hơn bất kì thứ gì trên thế giới này, nhưng.. kẻ nào đó đã cho virus vào cốc nước của bố tôi, vậy nên.."

Cậu bỗng xua tay, đổi chủ đề khác:

"Mà thôi nói chuyện khác đi, cô thích ăn gì nhất?"

Hai người cứ thế vừa đi vừa nói chuyện. Bella ngồi trên lưng và nhìn Ri từ phía sau, sự nghi ngờ của cô về bản chất con người cậu bắt đầu nhạt dần, vì bàn tay Ri có vẻ cố gắng giữ khoảng cách với chân cô, thay vào đó cậu chỉ móc cổ tay vào dưới đầu gối để giữ cho Bella không bị tụt xuống. Nhớ ra một điều nho nhỏ, cô hỏi Ri:

"Nè! Sao.. trước ngày xuất hiện cơn mưa mầm bệnh này, sao tuần nào anh cũng đến quán Coffee's Love nhìn bạn tôi vậy? Sao không làm quen luôn đi mà lại nhìn lén làm chi cho khổ"

Ri quay nhìn Bella rồi lại nhìn xuống đất, đáp nhỏ:

"Cô quan tâm tới chuyện này à?"

Bella hơi nhíu mày, nói:

"Có chứ, lỡ anh là người hay đi nhòm trộm phụ nữ thì sao?"

Ri nhếch một bên lông mày, đáp với giọng chán nản:

"Xì! Vậy tôi nói cô có tin không?"

"Cứ nói đi, tôi sẽ xem xét" Bella bắt đầu chăm chú lắng nghe.

Ri im lặng một lát, quay nhìn Jill đang nói chuyện với H rồi lại nhìn xuống đất, nói:

"Cô ấy là điểm tựa của tôi trong cuộc sống này, mỗi 1 tuần, chỉ cần nhìn thấy cô ấy dù vài phút hay vài giây thôi là tôi đã có thêm động lực để sống tiếp rồi.. chứ không thì.."

Bella gắt nhẹ:

"Không thì sao? Đừng dừng lại mà.."

Ri trần trừ:

"Nếu không.. chắc tôi đã.. tôi đã tự sát từ lâu rồi"

Bella trò mắt, ngạc nhiên hỏi:

"Ô? Sao vậy? Anh có áp lực gì trong cuộc sống à?"

Ri nhìn Bella, díu mắt, đáp:

"Cũng một phần là như vậy, nghề nghiệp của tôi là buôn ma túy nên phải nghĩ ngợi về việc trốn chạy khỏi pháp luật nhiều.. nhưng phần lớn là do.. tôi không có bạn bè và người thân"

Khuôn mặt Bella tỏ vẻ bất ngờ, tay cô bóp mạnh vai Ri hơn rồi hỏi:

"Cái gì? Buôn ma túy á? Thiếu gì nghề khác mà anh phải làm chuyện đó?"

Ri nhăn mặt, giải thích:

"Au! Đau! Thật ra tôi cũng muốn làm nghề chân chính lắm chứ, nhưng lỡ dại bước vào con đường đó thì sao mà dứt ra được"

Rồi cậu nói thì thầm với Bella:

"Mà này.. đừng nói với Jill về chuyện này nhé? Xin cô đó"

Bella lườm Ri, tay thả lỏng trên vai cậu, nói:

"Còn tùy vào thái độ và hành động của anh"

Rồi khuôn mặt cô dịu đi, nhìn Ri bằng ánh mắt thương cảm, hỏi nhỏ cậu:

"Người thân của anh.. đi đâu hết rồi?"

Sau câu hỏi này, cô thấy Ri nói gì nên cũng im lặng. Nhưng được một lát, cậu lên tiếng:

"Bố mẹ tôi cũng giống như bố mẹ của Nick vậy"

Bella ngoảnh lại nhìn thằng bé đang vừa đi vừa nghịch tuyết rồi quay nhìn Ri, thắc mắc:

"Bố mẹ Nick vẫn sống mà, ý anh là sao?"

Ri đáp:

"Tôi đã nói dối nó về việc bố mẹ nó đang sống ở một nơi an toàn, nhưng thực chất thì.. họ đã chết trong vụ cháy mà thằng bé kể tối qua rồi, Jill cũng biết điều này và cũng đồng ý với tôi về việc giữ bí mật chuyện đó với Nick"

Bella gật đầu rồi có chút thông cảm với cậu, cô nói:

"Tôi xin lỗi nhé, tôi hiểu cảm giác đó mà"

Bella đồng thời cũng chẳng nghi ngờ chút gì về việc Ri là một kẻ biến thái nữa. Cô nhận thấy trong nhóm hầu như ai cũng mất người thân nhưng bù lại họ lập tức đều có bạn bè ở bên cạnh, nhưng chỉ riêng Ri đã phải chịu đựng sự mất mát này từ nhỏ mà đến bây giờ mới có người an ủi cậu. Bella thực sự vừa cảm thấy khâm phục ý trí của cậu lại vừa thấy cảm động về từng ấy thời gian cậu lẻ loi một mình. Cô gỡ tay của Ri ra rồi bật người xuống đất, quay lại kéo cậu bé Nick lại gần và nói với Ri:

"Anh cõng Nick đi, thằng bé có vẻ mỏi chân rồi"



Nick nghe vậy, nhanh trí nhảy lên lưng Ri, bám chặt vai cậu và dơ tay hô:

"Đi nào ngựa!"

Kể từ lúc đó, suốt quãng đường dài tiếp theo ai cũng nở nụ cười trên mặt. Khung cảnh vẫn mờ ảo bởi tuyết và ánh sáng yếu ớt bị cản bởi đám mây xám xịt trôi lan man, nhưng đối với họ dường như niềm vui như xua đi sự tồi tàn của không gian u ám đó. Nick được dịp tâm sự với Bella lâu hơn càng làm thằng có cơ hội tán tỉnh người lớn tuổi hơn mình, Ri sau khi nói ra nỗi lòng với bạn thân của Jill cũng bớt đi chút nỗi buồn mà cậu đã khép chặt trong lòng bấy lâu nay, H hiểu sâu hơn về Jill. Nhưng thật ra cô vừa nghe H nói lại vừa hóng trộm cuộc trò chuyện giữa Bella và Ri, cô không quan tâm nghề nghiệp của Ri bất hợp pháp và tồi tệ mức nào, mà Jill chỉ nuối tiếc cho số phận gia đình của Ri. Tuy nhiên, điều cô chú ý nhất là câu nói: "Cô ấy là điểm tựa của tôi trong cuộc sống này" mà cô đã nghe rõ mồn một từ mồm của cậu ấy, chỉ câu nói đó thôi mà Jill bỗng cảm thấy mừng thầm trong lòng, có chút ân hận về việc đêm qua cô đã vội nhận xét sai về cậu.

Dù vậy, sâu trong Ri vẫn bực tức về nụ cười giả tạo của cô gái mà cậu thích tối hôm qua. Sự ham muốn được chém giết xác sống vẫn thôi thúc tâm trí vốn đã bị dính sự bạo lực từ nghề nghiệp trước đây của cậu.

12 giờ trưa.

Tuyết càng rơi nhiều hơn ban đầu, gió rít mạnh từng cơn não nề, cả thành phố chìm trong cơn bão tuyết của mùa đông lạnh buốt. H nhìn tấm biển bên lề đường rồi nhìn sang một cửa hàng tạp hóa nhỏ, cậu cố gắng nói lớn trước tiếng gió mạnh mẽ:

"Chúng ta đi được hơn một nửa đường rồi, còn tới 4km nữa mới tới nơi, vào tạm cửa hàng kia nghỉ đi, đợi đến khi cơn bão đi qua hẵng tiếp tục"

Ri vội rút khẩu súng bắn đinh rồi kiểm tra lại hộp đựng đinh bên trong, đếm tất cả có 6 cái trong một băng. Cả nhóm tiến lại trước cửa, cậu nhìn kĩ qua lớp cửa kính thì thấy có 4 xác sống đứng bên trong, đưa tay lay nhẹ cửa chính thì nó không bị khóa. Cậu nói với H:

"H, đập thật mạnh cửa rồi mở nhanh ra, xong đứng gọn sang một bên nhé"

H hơi cau mày, đáp:

"Tuyệt! Giờ tôi lại trở thành cái mồi nhử của anh"

Mặt Ri vẫn điềm tĩnh, nói:

"Hay để tôi mở nhé?"

Dù sao H cũng đang muốn tạo ấn tượng với Jill, cậu gạt đi:

"Thôi được rồi.. để tôi mở, coi như làm phúc cho anh"

H dơ tay chuẩn bị gõ mạnh cửa. Ri quay nhìn ba người phía sau rồi lại gật đầu ra hiệu tất cả vào tư thế phòng thủ, còn cậu đứng ngay cạnh cửa chĩa thẳng súng vào. Rồi *Bịch! * *Bịch! * *Bịch! * vừa gõ xong, H đẩy mạnh cánh cửa rồi nhanh chóng đứng nấp sang một bên, 4 xác sống lập tức chú ý về hướng cửa và thấy Ri đứng ngay ngoài thò mặt nhìn vào trong, chúng liền chạy ồ tới. Vừa tới cửa, một nữ xác sống đã bị 2 cây đinh ghim thẳng vào đầu rồi ngã khuỵu xuống tắt thở. Khoảnh khắc đó, sự ham muốn giết xác sống của Ri tuôn trào hơn bất kì lúc nào, làm cậu quên mất tính mạng của đồng đội đang ở ngay phía sau mình. Vì vậy cậu ngừng bắn, đeo khẩu súng vào mắc quần rồi lôi chiếc gậy bóng chày ra và lùi về phía sau, chờ cho xác sống chạy hẳn ra bên ngoài để cậu có thể kéo dài trận đấu. Gã xác sống to con chạy đầu, lao thẳng về phía Ri, cậu nhanh chóng nhảy thấp sang một bên rồi quật gậy vào chân khiến hắn ngã úp mặt xuống đất. Không những vậy, cậu còn đợi cho hắn dậy hắn ngóc đầu dậy nhìn mới vung ngang gậy vào thái dương hắn rồi vụt thêm phát nữa vào đỉnh đầu để kế liễu gã xác sống này. Ri thích thú cười thành tiếng rồi chợt nhớ đến Jill và những người khác, cậu tắt nụ cười và quay phắt ra đã thấy Bella đang chém chiếc dao lia lịa và lưng của một xác sống nằm đè lên người Jill, cố gắng kéo tay cô ấy ra để có thể cắn một vết trên cổ cô. Đồng thời tên còn lại thì đã ôm được hai tay vào đầu Nick và sắp sửa chạm hàm răng đầy máu vào trán của thằng bé bé đang cố đập chiếc búa vào chân cho hắn ngã nhưng không thể. Ri không kịp hối hận, trong một giây cậu phân vân không biết nên cứu ai trong hai người quan trọng nhất đối với cậu, nếu cứu Nick thì Jill sẽ bị cắn và ngược lại. Vừa lúc đó, rất may khi H kịp nhảy xô vào xác sống trước mặt Jill rồi cả cậu cùng hắn ngã sang một bên. Ri tạm an tâm, chạy tới gần Nick và dùng một lực mạnh nhất có thể, vung nhanh gậy bóng chày vào sườn gã xác sống đang chuẩn bị cắn Nick, tiếng xương gãy kêu lên răng rắc đồng thời đinh trên gậy cũng lôi ra một phần gan của hắn, gã xác sống bị mất thăng bằng ngã sang một bên rồi ngay sau đó trên đầu hắn đã xuất hiện những vết búa nhanh như chớp của Nick lún sâu vào não. Bella quên không để ý tới H nên chỉ vội kéo Jill dậy, Ri thấy vậy cũng lao nhanh tới gần xác sống còn lại đang cố gặm cánh tay của H nhưng không được vì bị cậu ta giữ tóc. Vì bản chất xác sống chỉ là một cái xác nên da thịt dễ bị rách, H nắm chặt búi tóc của hắn kéo ra nhưng bỗng da đầu của tên xác sống này rách một mảng và bị kéo theo mớ tóc ấy, để lộ phần thịt bên trong, máu đen tràn ra đầy tay cậu. Hàm răng của xác sống càng gần cánh tay còn lại của H, nhưng lập tức bị ngã sấp mặt vì Ri từ đằng sau kéo mạnh hai chân hắn. Sau đó tất nhiên cũng nát hộp sọ bởi gậy bóng chày của cậu.

*Sột soạt! * vài phút của Jill và Bella khi xé băng dính để dán chặt mấy tờ báo lên cửa kính để che khuất tầm nhìn từ bên ngoài, phòng khi có xác sống nhìn thấy cả năm người bên trong. Nick mới đi qua đi lại 2 vòng cả cửa hàng tạp hóa đã có trên tay hai túi đồ ngọt đầy ụ bánh, kẹo và kem. Ri ngồi một mình một góc, lau những vết máu nhầy nhụa trên vũ khí và kiểm tra lại tất cả các đồ đạc trong balo, thỉnh thoảng lại đứng lên tạo những dáng phòng thủ, tấn công mới mẻ để trao dồi thêm cách chiến đấu hiệu quả nhất có thể. H lục lọi những nơi mà cậu cho là có đồ y tế, vài phút sau, cậu cất chiến lợi phẩm vào balo rồi tìm đến Ri. Tiện tay cậu lấy tạm hai hộp sữa, đến gần và ngồi bên cạnh Ri, đưa cậu ta một hộp, nói:

"Nè! Uống đi, coi như lời cảm ơn vì lúc nãy đã cứu tôi"

Ri cầm hộp sữa nhưng không uống, cậu để xuống đất, nhìn H và cười. Nhân cơ hội chỉ có hai người đàn ông ngồi với nhau, cậu nói:

"Giúp tôi một chuyện thôi, làm cô ấy vui nhất có thể được không?"

Cứ nhìn nhau như vậy vài giây, rồi H cũng hiểu chuyện, cậu lên tiếng:

"Anh bỏ cuộc rồi à?"

Ri cúi đầu chấp nhận sự thật, mặt vẫn cười:

"Chắc phải như vậy thôi, tôi nghĩ.. tôi không thích hợp với chuyện yêu đương, vốn đã thế từ lâu rồi"

H cứ nhìn chằm chằm Ri, cảm xúc có vẻ hơi thất vọng và chút gì đó cảm thông, cậu hỏi:

"Liệu hành động của tôi có cướp đi tình yêu của anh không?"

Ri vẫn cúi đầu, đáp với tiếng nói nhỏ hơn:

"Kể cả như vậy đi nữa thì hành động đó cũng xứng đáng lắm, cô ấy xứng đáng được ở bên một người tốt và có một quá khứ đẹp đẽ như anh"

Rồi chìa tay ra, ra hiệu bắt tay với H. H cũng nắm lấy tay của Ri, một cái bắt tay của hai người đàn ông thực thụ. Ri gật đầu rồi cả hai cười với nhau như hai đồng nghiệp thân thiết, song cậu đứng dậy và về hướng nhà về sinh.

Đứng trước gương, nhìn lại bản thân mình, lúc đầu Ri cảm thấy tiếc nuối tình cảm giữa cậu và Jill, nhưng rồi suy nghĩ về những hành động và nghề nghiệp trước đây của cậu cũng khiến cậu nghĩ rằng mình không xứng đáng với Jill. Suy nghĩ đó lấn áp và làm nguôi đi rất nhiều sự tiếc nuối ban đầu, cậu hình dung ra hình ảnh của Jill trong gương rồi tự nói nhỏ một mình và tự xưng là "anh", cậu nói: "Jill à.. anh nghĩ.. từ giờ anh chỉ có thể ngắm nhìn em như trước đây thôi, anh thua rồi.. anh thua thật rồi, anh đã thua ngay từ lúc nhìn thấy em lần đầu tiên rồi, giờ mới nhận ra như vậy chắc cũng chưa muộn đối với anh đâu". Lúc đó, nước mắt cậu bắt đầu tụ ở khóe mắt, đáng nhẽ nó sẽ chảy xuống má, nhưng không. Sự ham muốn giết chóc đó lại ập đến bao phủ tâm trí Ri, hình ảnh Jill mà cậu tưởng tượng trong gương phai dần rồi biến mất hẳn, một lần nữa cậu lại cần giết xác sống để thỏa mãn đầu óc và chân tay. Môi cậu bỗng cười một cách ma quái.

Bão tuyết diễn ra khá lâu, mà hầu như ai cũng mệt sau mấy tiếng đi bộ nên cả nhóm dải đệm và nằm tạm trên sàn để ngủ hồi sức. Trừ Ri, nhân lúc mọi người ngủ cậu đã mặc nhanh chiếc áo khoác dày, vác gậy bóng chày rồi lén lút ra bên ngoài. Jill năm mở hé mắt chờ Ri vào, nhưng rồi hơn 20 phút trôi qua không thấy cánh cửa mở ra một lần nữa, vậy nên cô quyết định ra ngoài xem tình hình thế nào. Mở cửa nhìn ra ngoài thấy bão tuyết cũng nhẹ hơn một chút, gió thộc vào bên trong lạnh buốt, Jill thắt chặt khăn len hơn rồi ngó nghiêng xung quanh nhưng không thấy ai. Cô đóng cửa bước hẳn ra ngoài rồi cố nhìn xuyên qua màn tuyết dày đặc để trông xa hơn, nhưng phong cảnh vẫn như lúc nãy, vẫn một không gian không có bóng người, không có tiếng gì ngoài tiếng gió rít. Định đi xa hơn, nhưng Jill bỗng nghe có tiếng *Cộp! * nho nhỏ ở đâu đó dường như chỉ mới vụt nhẹ qua tai cô. Cô đứng bất động, cố gắng lắng tai nghe kĩ hơn thì nhận ra tiếng động đó đang phát ra một cách liên tục, nó xuất phát từ phía sau cửa hàng tạp hóa này. *Cộp! *, *cộp! *, *cộp! *, càng tiến sâu hơn vào khúc đường nhỏ dẫn tới bãi đỗ xe đằng sau cửa hàng, Jill càng nghe rõ âm thanh đó hơn, nó nghe quen lắm, mỗi lần Ri đập một xác sống cô đều nghe thấy tiếng y như vậy phát ra từ chiếc gậy bóng chày của cậu.

Đến nơi, Jill nấp sau một chiếc ô tô và lén nhìn người đàn ông đang giã từng đợt gậy xuống một cái xác nằm dưới chân anh ta, vũng máu đen ngày càng lan rộng ra, cái xác không cử động nhưng người đó vẫn đập cho cái đầu nát bét. Kể cả một hột mắt lăn ra, anh ta cũng dẵm cho không còn hình dạng là một hột mắt nữa. Jill nhìn kĩ từ phía sau chàng trai ấy thì nhận ra đó là Ri vì mái tóc quen thuộc của cậu vẫn y như ngày nào, vẫn vuốt ngược ra sau, nhưng dường như bây giờ nó dựng ngược hơn trước.. cứ như cậu ấy đang tức thì phải? Rồi Jill hốt hoảng định bật dậy cảnh cáo Ri về một xác sống đang tiến tới gần cậu, nhưng vừa đứng lên thì cô lại ngồi xuống chỗ cũ. Gã xác sống chưa chạm vào người Ri, cậu đã quay phắt ra rồi trong chớp mắt, những chiếc đinh trên gậy bóng chày đã ghim sâu vào đầu hắn. Hắn ngã xuống, sau đó tiếng *cộp! * *cộp! *.. lại vang lên đều đặn như vừa nãy, não của gã xác sống yếu ớt lại chung số phận như kẻ đang nằm cạnh đó. Jill lo lắng, từ từ đứng dậy và hỏi lớn:

"Ri! Cậu làm vậy để làm gì chứ?"

Ri từ từ quay ra, Jill lại thấy nụ cười đó như lúc sáng nay. Cô nói thẳng với Ri vấn đề mà bản thân đã thắc mắc từ sáng tới giờ:

"Mỗi một lần.. mỗi một lần cậu giết xong một xác sống, cậu lại cười.. chuyện giết chóc đối với cậu là thú vui à? Cậu sao vậy? Nói với mình đi.. cậu sao vậy hả?"

Ri không nói gì, tiến tới gần chỗ Jill với dáng vẻ như sắp vung gậy về phía trước. Nhận thấy điều này, Jill vội tránh sang một bên, vừa lúc đó gậy của Ri đã được vung thẳng về phía ô tô làm thành xe bị móp nguyên một mảng. *Toạc! * tiếng gỗ gãy phát ra từ chiếc gậy bóng chày ấy, Ri vứt nó đi rồi đổi hướng nhìn về phía Jill, co chân đạp thẳng vào người cô khiến cô bị bật ngửa về phía sau. Jill không hiểu chuyện gì, đau đớn ôm bụng rồi chống tay ngồi dậy nhưng lập tức bị Ri túm lấy cổ áo và nhấc lên. Dơ nắm tay định đấm thẳng vào mặt đối phương, nhưng Ri bỗng sững lại, nụ cười biến mất, thay vào đó là tiếng thở hồng hộc, cậu mở to mắt nhìn, vẻ mặt bất ngờ nói:

"Jill?"

Mặc kệ cơn đau đang dằn vặt bụng cô, Jill lặp lại câu hỏi bằng giọng dịu nhẹ:

"Nói với mình đi.. cậu sao vậy?"

Ri buông tay thả Jill ngồi gục xuống đất, cậu lùi lại và ôm đầu, ngồi sụp xuống dựa vào chiếc ô tô phía sau, tay vò đi vò lại mái tóc khiến nó xù lên. Ri không giải thích chuyện gì đang xảy ra với cậu, thay vào đó cậu hỏi Jill:

"Tại sao cậu là dành nụ cười đó cho mình? Tại sao lại là cậu chứ?"

Giọng cậu lạc hẳn đi, nước mặt không kìm được mà cứ thể tuôn ra. Jill vẫn chưa hiểu, cô hỏi lại:

"Mình cười với cậu mọi lúc mọi nơi mà.. ý cậu là sao?"

Ri tức giận chỉ tay vào mặt Jill, lập tức gào lên:

"ĐỪNG GIẢ VỜ NHƯ CẬU KHÔNG BIẾT"

Jill im lặng nhìn Ri, mặt vẫn không khỏi ngạc nhiên. Cô nói:

"Mình.."

Bỗng cô nhớ ra tối qua, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô đã giả vờ cười ngay sau khi Bella nói rằng Ri là một kẻ biến thái. Nếu như đối với người bình thường thì nụ cười đó chưa là gì cả, nhưng Jill hiểu rằng Ri là một chàng trai mồ côi, vật * với ngành nghề bất hợp pháp hàng ngày cũng áp lực lắm, hẳn cậu phải rất tổn thương khi nhận ra nụ cười đó của cô. Jill không ngờ Ri lại hiểu được ý nghĩ đằng sau nụ cười ngắn ngủi và.. giả tạo đó của cô. Từ việc đó, cô đã suy đoán rằng chắc hẳn đã từng có rất nhiều người cười với Ri kiểu đó rồi.

Nhìn chàng trai ngồi úp mặt xuống gối, tay vẫn vò đầu. Jill không đứng dậy, cô từ từ bò tới gần và ngồi sát bên Ri, choàng tay ôm cậu vào lòng như an ủi và hành động thay cho lời xin lỗi vì đã không hiểu cậu. Giờ này, Ri như một đứa trẻ được mẹ ôm vậy, cậu nói:

"Mình xin lỗi.. mình sai rồi"

Sống mũi Jill hơi cay, mí mắt bắt đầu đỏ và rồi xuất hiện dòng lệ. Sở dĩ như vậy vì cô nhìn Ri và hình dung ra một chàng trai đang bất lực nằm giữa một thế giới đổ nát, tận diệt và chàn đầy những kẻ ăn thịt người. Hơn thế cô hối hận vì đã nhìn nhận Ri là một người đàn ông tồi tệ. Cô ôm chặt Ri hơn, xoa nhẹ tay lên đầu cậu, nói nhỏ:

"Không, mình xin lỗi"

Vừa lúc đó, cơn bão ngưng, tuyết lại rơi nhẹ nhàng như một sự trùng hợp được sắp đặt trước.

2 giờ chiều.

Cả nhóm im lặng đứng ngay cạnh cửa ra vào, chờ Ri đang dụ đàn xác sống đã bất ngờ đi ngang và nghe thấy tiếng động của chiếc đài radio do Nick lỡ tay vặn công tắc. Bất ngờ cánh cửa mở uỳnh ra, Ri xông vào hô lớn: "Chạy!" rồi cả 5 người nhanh chân lao ra ngoài và rẽ sang khúc đường chính, cứ thể chạy thẳng về phía trước. Một nửa đàn xác sống không biết bằng cách nào bỗng bị chia rẽ khỏi đàn và đuổi theo cả nhóm. Nick sợ hãi, vừa chạy vừa kêu:

"Chúng ta chết mất"

Jill sợ Nick sẽ bị mệt nên nhanh chóng bế cậu bé lên và tiếp tục chạy. Ri nhìn sang một tòa nhà cao lớn, cậu hình dung ra một vụ sụp đổ của tòa nhà, nói:

"Tôi có ý này"

Cả nhóm chạy rẽ về phía tòa nhà. Tiếng kêu *Grà! * *Grừ! * ồ ạt vang lên từ phía sau, xác sống phải đến trên 30 tên đang điên cuồng nhắm tới 5 con mồi phía trước. Một số kẻ chạy vấp vào ô tô đã bị ngã và quệt mặt xuống đất khiến da bị xé toạc, di một vệt máu ngắn trên nền đường nhưng vẫn đứng dậy chạy như thường. Một số kẻ không may mắn khi ngã đã bị những tên khác chạy dẫm vào người gây lên tiếng xương gãy giòn giã. Một lần nữa "bữa tiệc" xác sống lại trở lên sôi động hơn bao giờ hết. Cơn ham muốn giết xác sống lại ập tới trong đầu Ri, bên tai cậu ngoài tiếng xác sống kêu ra dường như có thêm tiếng ù tai, nhưng lần này cậu tỉnh táo hơn và một ý tưởng thông minh xuất hiện trong đầu cậu, cậu thầm nghĩ: "Tòa nhà này sẽ nát tươm ra thôi".

- Còn tiếp-