Quan Thần vỗ vỗ cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, "Tử Tinh, dậy thôi dậy thôi."
Từ trạm xe về nhà đường vẫn còn dài, có lẽ là do nhiệt độ hạ xuống, bởi vì mặt trời đã dần dần dời xa bán cầu bắc, ban đêm cũng đến nhanh hơn.
Trần Tử Tinh và Quan Thần đeo balo trên lưng cùng nhau trở về nhà, Quan Thần khó có lúc trở nên trầm mặc, Trần Tử Tinh cũng chưa nói câu nào, sau một lúc lâu, nhờ vào ánh sáng đèn đường Trần Tử Tinh liền liếc Quan Thần một cái.
Cậu nói, "Sao lại không nói lời nào vậy? Sợ à?"
Hả.
Quan Thần cúi đầu nhìn xuống.
Nụ cười rất thản nhiên còn mang theo một chút khiêu khích.
Quan Thần nói: "Sợ cái rắm."
Chân quét trên mặt đất một đường, vẽ ra một hình tròn. Hắn nhảy nhảy đến trước mặt Trần Tử Tinh, đứng ở bên dưới đèn đường bày ra một tư thế ngu ngốc.
"......" Trần Tử Tinh từng bước từng bước lùi về phía sau, vẻ mặt ghét bỏ, đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Quan Thần câu môi, đột nhiên thay đổi một vẻ mặt kiểu như Thần ca của cậu chính là trâu bò, còn rất đứng đắn đọc trích dẫn lời nói của xã hội: "Không quấy rầy đến cậu không có nghĩa là tôi sợ hãi, bởi vì trong nhà tôi còn có mẹ có ba. Cậu cần hiểu câu nói này, không là địa chủ, không có nghĩa không có cái nổ!"
Trần Tử Tinh, "......"
Bệnh thần kinh.
Quan Thần nâng tay làm động tác bắn tim với Trần Tử Tinh, "Nhớ cái này moa moa ta."
"......" Đại khái là nhịn được nửa phút, Trần Tử Tinh cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền nâng chân lên cho tên ngốc Quan Thần một đạp!
Cậu vừa đạp vừa nghiêm mặt nói: "Cho cậu mặt mũi không có nghĩa là cậu muốn làm gì thì làm, tôi rất xấu, không biết tốt xấu, không ngoan, cũng sẽ không đổi."
Ôi ôi ôi. Quan Thần lui về phía sau mấy bước, sau đó dừng lại vỗ tay nhiệt liệt cho Trần Tử Tinh.
Quan Thần, "Tốt!"
Vỗ tay vang dội.
Trần Tử Tinh cũng vỗ tay, "Tốt!"
Quan Thần, "Trâu bò!"
"......"
Hai tên bệnh thần kinh.
Trần Tử Tinh luôn cảm thấy cậu càng ở chung với Quan Thần nhiều càng ngốc đi, bị hắn đồng hóa, hai người một đường đùa giỡn về đến nhà Trần Tử Tinh, bởi vì Trần Tử Tinh đã nói trước với ba mẹ nên Vương Phượng Mai sớm đã chờ ở cửa, đối với Quan Thần đến thì nhiệt tình giống như hắn mới là con ruột của Trần gia vậy.
"Tiểu Thần a, mau vào mau vào! Dì hôm nay làm nhiều món ngon lắm, đừng khách sáo nha, cứ xem đây là nhà của cháu...... Trần Tử Tinh đóng cửa lại đi."
Ngữ khí của Vương nữ sĩ đột nhiên thay đổi.
Trần Tử Tinh, "......" Thật ra tôi là nhặt được đúng không.
Cậu nhận mệnh đóng cửa lại, cũng không biết vì sao Quan Thần thường kiến cho người lớn rất thích, hơn nữa bản thân hắn lại là một người rất dẻo miệng, Trần Tử Tinh vừa mới xoay người lại liền nhìn thấy Quan Thần cùng mẹ cậu đang nói chuyện khí thế ngất trời cực kỳ hòa hợp.
Trần Tử Tinh lại trầm mặc, "......"
Không bình thường, rất không bình thường rồi.
Cái con chó săn Quan Thần!
Nhất định là Quốc khánh lần này muốn ăn nhiều thịt nên mới đối với mẹ cậu a dua nịnh hót như vậy. Lần trước tới cũng không như thế này!
Cậu nghe thấy Quan Thần đang ở đó vuốt mông ngựa: "Dì hôm này người có phải mới đi làm tóc mới đúng không?"
Vương Phượng Mai ngẩn ra, sờ sờ tóc, "Không có nha. Sao vậy, tóc dì rất dối sao?"
Trần Tử Tinh sau đó nghe được Quan Thần cực kỳ tự nhiên mà nói: "Không, cháu còn nghĩ là dì đi làm tóc cơ, cảm giác dì so với lần trước còn trẻ hơn."
Vương Phượng Mai nhất thời cười đến run rẩy cả người.
"Ha ha ha ha ha...... Cũng không có a, không có không có, dì bình thường không hay chăm sóc tóc."
Sau đó Trần Tử Tinh thế mà lại nhìn thấy mẹ cậu ngại ngùng quay đầu, không ức chế được tiếng cười đáng kinh."Ha ha ha có thể là do đức hạnh trời sinh của dì đi ha ha ha."
Trần Tử Tinh, "......" Mẹ bản thân người không biết đếm số sao!
Sau đó cậu lại nghe Quan Thần nói: "Aizz, lần trước cháu quay về, luôn cảm thấy nếu dì mà dùng bộ chăm sóc da nhất định sẽ là tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cho nên cháu đã chuẩn bị ít lễ vật hy vọng dì thích —— y, dì, hoa tươi tặng mỹ nhân, cái này tặng cho ngài!"
Như là một nhà ảo thuật gia, Quan Thần từ trong túi lôi ra một hộp mỹ phẩm chăm sóc da, lộ ra một hàm răng trắng sáng đưa đồ đến trên tay Vương Phượng Mai.
Vương Phượng Mai thật ra cũng không hiểu lắm về mấy thứ này, bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường trầm mê trong mấy quyển tiểu thuyết bá đạo tổng tài thôi.
Nhưng mà.
Bà ngẫu nhiên cũng nghe đến chị em đề cập qua, ở trên taobao cũng có nhìn thấy qua.
Vương Phượng Mai, "............"
Cái này mẹ nó tùy tiện cũng phải trên cả vạn rồi đi.
Trần Tử Tinh vừa thấy vẻ mặt của mẹ cậu thay đổi rồi, thì biết ngay là cái đồ chơi này có bao nhiêu qúy giá. Cậu vội vàng đụng đụng Quan Thần, nhỏ giọng nói, "Cậu con mẹ nó mua cái này lúc nào vậy? Tặng thì tặng sao lại tặng thứ đắt tiền như vậy."
Quan Thần cúi đầu, nhỏ giọng trả lời, không hiểu gì, "Cô nhỏ của tôi gửi ở chỗ tôi, cô quên mang đi để ở chỗ tôi cũng không dùng đến, chắc là không đắt."
Không thì cô nhỏ của hắn cũng sẽ không cần nha.
"......" Nghe thấy phát ngôn giật gân của Quan Thần Trần Tử Tinh lại trầm mặc.
Cậu đụng đụng vào Quan Thần, "Cậu con mẹ nó, đại thiếu gia lần sau có việc gì cũng phải thương lượng với tôi một chút biết chưa?"
Quan Thần cũng đụng đụng lại một chút, hắn rất thích vụng trộm thân mật như vậy, cười nói, "Được rồi tiểu vương tử."
Vương Phượng Mai cầm lấy sau đó lại vội vàng trả lại, "Không không không, món quà này dì không thể nhận, tiểu Thần a cháu lấy lại đi, tuy rằng dì không hiểu lắm nhưng cũng biết cái này khá đắt tiền đi?"
Bà không dám nghĩ đến hơn vạn tiền, chỉ đang nghĩ chắc mình lầm rồi, nhiều lắm thì hơn một nghìn thôi.
Nhưng mà, Quan Thần lại giống như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Không đắt đâu dì. Cả bộ cũng chưa đến một nghìn, dì à người cứ nhận đi, quan Hệ giữa cháu và Tử Tinh tốt như vậy, dì là mẹ cậu ấy cũng chính là mẹ cháu."
Quan Thần nói xong còn liếc Trần Tử Tinh một cái, giống như đang hỏi, "Một nghìn...... khá dẻ đúng không?".
Trần Tử Tinh quay người xem thường sau đó nói nói"Lăn".
Nói cũng đã nói nhiều như vậy rồi, Vương Phượng Mai cũng ngại từ chối thêm, một nấy sản phẩm chăm sóc da, một nghìn cũng không sai biệt lắm, nếu mấy trăm thì cũng phải hoài nghi một chút chất lượng của nó.
Bà cũng có một chút lờ mờ đoán được gia cảnh của Quan Thần.
Người này thoạt nhìn....... Chính là một gia đình có tiền nha.
Vương Phượng Mai nói, "Được rồi...... Vậy dì cảm ơn cháu nhé. Chính là tiểu Thần a, lần sau đến cũng đừng tặng quà đắt như vậy nữa, tâm ý của cháu dì nhận, đến đến, đi vào ăn cơm đi, ăn xong dì sẽ đi chuẩn bị giường cho hai đứa. Đêm nay ngủ ở phòng của Tử Tinh hay để dì dọn cho cháu một cái phòng khác?"
Quan Thần ai một tiếng, nghe vậy liền cùng Trần Tử Tinh đồng thanh trả lời:
"Phòng của Tử Tinh là được rồi ạ."
"Để cậu ta tự dọn một cái phòng khác đi."
Nói xong, hai người quay lại nhìn nhau.
Trần Tử Tinh không chút do dự, "Cút cho lão tử."
Quan Thần câu lên khóe môi cười, lộ ra hàm răng trắng, "Người nào đó ở trường học cũng không ít lần ngủ cùng tôi nha."
"......" Còn không phải người nào đó mặt dày mày dạn, Trần Tử Tinh không muốn nói chuyện.
Vương Phượng Mai cũng cảm thấy để hai đứa cùng nhau cũng tốt, dù sao giường cũng lớn, hai đứa tình cảm cũng tốt, bà trừng mắt liếc Trần Tử Tinh một cái sâu đó tươi cười rạng rỡ nói: "Vậy nghe tiểu Thần đi. Được rồi được rồi, lại đây ăn cơm đi, Vương nhiều tiền, đứng lên thu dọn đồ đi! Ngồi đó vắt chéo chân chẳng ra thể thống gì, không thấy nhà đang có khách à!"
"Là Trần nhiều tiền!" Trần nhiều tiền không dám tiếp tục nhàn hạ, vội vàng thả chân xuống đứng lên làm việc.
Trên bàn cơm không khí hòa hợp, bốn người nói chuyện việc nhà, ánh sáng màu vàng của đèn treo trong phòng, ngược lại khiến cho bốn người bọn họ giống như người một nhà, Quan Thần và Trần Tử Tinh là anh em ruột.
Trong phòng ăn cơm, Vương Phượng Mai tò mò hỏi, "Tiểu Thần, nhà cháu ở đâu? Sao quốc khánh lại không về nhà nghỉ lễ?"
"Nhà cháu ở miền Bắc." Quan Thần nói, "Vâng, về nhà của cháu giờ cũng không có ai, nên không về nữa."
Hắn ngẩng đầu giống như không có gì mà cười cười, Trần Tử Tinh nghiêng đầu nhìn hắn, không chỉ mình cậu, Vương Phượng Mai vừa nghe thấy như vậy cũng có chút đau lòng.
Bà nói, "Dì chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, không có ý gì đâu, à, cái kia tiểu Thần, nhà cháu có phải rất có tiền không?"
Động tác ăn cơm của Quan Thần dừng một chút, nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu, "Vâng, chắc cũng tính là như vậy đi ha ha ha."
Khó trách.
Vương Phượng Mai cảm thấy nói như vậy thì đã hiểu rồi.
Đáng chết, đây chính là nội dung vở kịch của nhà giàu đi!
Một cỗ tình thương của người mẹ bỗng nhiên nảy sinh, Vương Phượng Mai nhịn không nổi mà thương xót Quan Thần, ở trong đầu cũng tự động não bổ ra một vở kịch nhà giàu hơn mười vạn chữ, khó trách sao tiểu Thần ngay cả quốc khánh cũng không về nhà, nói về nhà cũng không có ai, một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.......được rồi!
Vương Phượng Mai bỗng nhiên gắp cho hắn một gắp rau, nói, "Tiểu Thần, ăn nhiều một chút, trong nhà của dì tuy rằng không có nhiều tiền nhưng cũng không sao. Cháu nếu không chê không khí gia đình nhà dì thì cứ xem như đây là nhà cháu, xem Tử Tinh là em trai, aizz cháu so với Tử Tinh lớn hơn đúng không?"
Trần Tử Tinh nói, "Cũng chỉ lớn hơn hai tháng."
Quan Thần rầm rì nói, "Lớn hơn hai tháng thì cũng là anh cậu nha."
Trần Tử Tinh ở bên dưới bàn trộm đá Quan Thần một cái.
Sự nhiệt tình của Vương Phượng Mai đúng là vượt qua cả sự tưởng tượng của Trần Tử Tinh, Quan Thần cũng có chút kinh ngạc, nhưng những thứ này cũng không gây trở ngại cho hắn sau khi ăn cơm xong thì cùng Trần Tử Tinh khoe khoang.
Đây là hắn chính thức được chứng thực thành anh trai của Trần Tử Tinh nha.
Vương Phượng Mai rất xót đứa nhỏ Quan Thần này, để cho hắn cùng với Trần Tử Tinh trở về phòng ngủ chơi, lại còn đưa thêm vào một đĩa hoa quả.
"Tiểu Thần, cứ xem nơi này là nhà của mình nha." Vương Phượng Mai nữ sĩ vô cùng thương cảm nói, một giây sau đã bỏ xuống giọng nói kia mà hét Trần Tử Tinh, "Tinh Tinh, chăm sóc người ta cho tốt, biết chưa!"
Trần Tử Tinh, "...... Lẽ nào mẹ đã quên rồi, con mới là em trai cơ mà."
Cửa phanh một tiếng đóng lại, làm cho cậu không còn đường nào để cãi lại.
Được rồi, mẹ ruột, Trần Tử Tinh nhận mệnh.
Quan Thần cố gắng nghẹn cười.
Hắn tuy rằng rất cảm động, nhưng thật ra bản thân hắn thấy không sao cả.
"Aizz, " Quan Thần lấy tay chọt chọt Trần Tử Tinh, ngồi xuống giường cùng với cậu sau đó sán qua, "Gọi một tiếng anh trai nghe một chút đi. Em trai Tử Tinh."
Trần Tử Tinh, "......"
Cậu quay đầu, mỉm cười. Sau đó nói, "Cậu, cút, con, mẹ, nó, cho, tôi."
Cái tên này y như chó! Lúc nào cũng thích chiếm tiện nghi của cậu!
Quan Thần cũng không giận, hắn rất thích trêu Trần Tử Tinh, nhất là lúc này lại có lý do chính đáng, Quan Thần đơn giản đem Trần Tử Tinh đẩy ngã xuống giường, sau đó nằm ở phía trên, cười hỏi cậu, "Có gọi không? Gọi anh trai liền tha cho cậu."
Tay bị túm chặt kéo lên trên đầu, chân bị đè nặng không thể động đậy, Trần Tử Tinh trừng mắt, nhìn Quan Thần ở khoảng cách gần, mặt có chút đỏ lên.
"Con mẹ cậu cái tên ngu ngốc Quan Thần này!" Trần Tử Tinh tạc mao, "Cút ngay!"
Quan Thần không thả, không thả.
Hắn đắc ý dào dạt nói, "Không thả. Làm sao vậy, mặt đỏ lên rồi, ngại ngùng?"
Hắn chậm rãi áp xuống, tay ấn chặt lấy Trần Tử Tinh, ghé vào lỗ tai cậu nói, "Có phải rất thích anh trai không? Nhìn xem mới đụng có chút mà mặt đã ngại ngùng đến như vậy rồi?"
Nhưng không hiểu tại sao, Trần Tử Tinh không kháng cự lại hắn được, không phải không được mà là không nguyện ý, không muốn, thân thể có một nguồn nhiệt truyền đến, tim đập như trống nổi.
Trần Tử Tinh đừng làm quá....
"Ngại ngùng...... Cái rắm."
Hai tên con trai với nhau thì có cái gì phải ngại ngùng.
Nhưng mà sao tim lại đập nhanh như vậy. một loại tình cảm vô hình trong tim lại bắt đầu nảy sinh, giống như là mạng nhện giam cầm, cậu có chút thở không nổi, chỉ có thể để cho chủ nhân của cái mạng nhện kia đi săn.
Hai thằng con trai thì có cái gì để ngại ngùng...... đúng chứ?
"—— có gọi anh trai không?"
Cậu nghe thấy tiếng nói của Quan Thần, âm thanh có chút khàn khàn.
Trần Tử Tinh không dám nhìn hắn, trong lòng không yên, nội tâm xao động, tâm loạn như ma. Cậu không quay đầu, tầm mắt hơi thấp xuống cũng không biết nhìn vào đâu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng tất cả chỉ còn lại Quan Thần Quan Thần Quan Thần.
Mặt hắn.
Giọng nói của hắn.
Nụ cười của hắn.
Người của hắn.
...... Cử chỉ điên rồ.
Chính là, thật khéo chính là, Quan Thần cũng hiểu được bản thân mình điên rồi.
"...... Tử Tinh." Quan Thần cúi đầu gọi một tiếng.
Không khí hiện tại có chút gay go, tư thế cũng quá gay go, Quan Thần tự cảm thấy mình là một người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần Trần Tử Tinh gọi một tiếng anh trai, hắn có thể hồi tâm thu tay lại rồi đứng lên, sau đó sẽ cùng cậu đùa giỡn như bình thường.
Nhưng mà Trần Tử Tinh lại trốn tránh, có chút ngại ngùng, thoạt nhìn biểu hiện lại giống như có chút chờ mong.
Làm cho Quan Thần trong lòng không yên.
Cậu rốt cuộc đang chờ đợt điều gì vậy. Hắn rốt cuộc có thể được hồi đáp lại không.
Đây là một vấn đề rất kỳ diệu và thâm sâu. Giống như con mèo của Schrödinger*, chỉ cần bạn không mở nó ra thì vĩnh viễn sẽ không biết được đáp án.
"...... Làm, làm gì vậy."
Sau một lúc lâu, Trần Tử Tinh cũng lên tiếng. Âm thanh mềm mại, vẫn còn có chút quật cường không chịu khuất phục.
Quan Thần không nói chuyện.
Thời gian tĩnh lặng.
Hắn hạ đầu dần xuống chôn ở hõm cổ Trần Tử Tinh, hai tay cầm lấy tay của Trần Tử Tinh, cùng cậu mười ngón đan xen, toàn bộ cơ thể đặt lên người của Trần Tử Tinh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm nóng của cậu.
Hai người dính sát vào nhau.
Bịch, bịch.
Lại là tiếng tim đập mãnh liệt như vậy.
Trần Tử Tinh không hề động, Quan Thần cũng không động.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy, nằm trên giường không nhúc nhích.
Trần Tử Tinh mở to mắt nhìn trần nhà, tim đập nhanh.
"...... Quan Thần." Sau một lúc lâu, cậu gọi hắn với âm thanh bất an.
"Hửm?" Quan Thần trả lời một tiếng, nhưng mặt vẫn chôn ở cổ Trần Tử Tinh, Trần Tử Tinh có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
"......"
Trần Tử Tinh nhắm mắt lại. Không có dũng khí mở miệng.
Cậu điên rồi, cậu có bệnh, cậu ngay dũng khí đẩy Quan Thần ra cũng không có.
Cứ nghĩ như vậy.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây.
Hắn chậm dãi nắm chặt tay lại, mười ngón tay của hắn cùng với Trần Tử Tinh đan xen với nhau, hắn cảm nhận được độ dài bề rộng và làn da mềm mại của bàn tay Trần Tử Tinh.
"Trần Tử Tinh, " sau một lúc lâu sau Quan Thần mở miệng muốn hỏi cậu lúc ở trên xe bus có thật sự ngủ không, có phát hiện ra điều gì không, nhưng khi lời nói ra đến miệng, thiên ngôn vạn ngữ lại biến thành một câu sâu nặng, "...... Tiểu vương tử của tôi."
Hắn nhắm mắt lại, thở dài, tim chưa bao giờ đập nhanh như vậy.
*Con mèo của Schrödinger: Được mô tả như sau một con mèo được nhốt vào trong hòm sắt (với giả thiết là bên ngoài không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào) cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác xuất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hòm sắt và mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, mèo sẽ vẫn sống, Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau. Nếu như chúng ta không mở cái hòm đó ra thì vĩnh viễn sẽ không biết được con mèo còn sống hay đã chết.(theo Wikipedia)
Xin chào mọi người, cuối cùng thì tớ cũng đã lết được một nửa chặng đường, hiện nay tớ lại mới đào thêm một hố mới: Cùng bạn trai cũ diễn trò (thực ra là đào cũng lâu rồi, nhưng bây giờ mới có thời gian lấp:)))) Mong nhận được sự ủng hộ của mọi người!<3