Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ở bệnh viện có thời gian thăm bệnh, hơn tám giờ y tá bắt đầu yêu cầu người nhà đang ở trong phòng bệnh ra ngoài.
Vãn Giang Giang ôm cánh tay baba không buông, bộ dạng đáng thương đưa mắt nhìn dì y tá.
Tim cô y tá trẻ mềm nhũn, không thể nói ra lời đuổi người bạn nhỏ được, nhưng không thể bỏ qua nội quy của bệnh viện.
Thẩm Phán bên cạnh mặc dù biểu hiện không quá rõ ràng nhưng đứng như đinh đóng cột trông coi bên người Vãn Hồi Chu, y tá vừa bước vào nói hết giờ rồi, hơi lạnh trên người phóng ra cái vèo.
"Ngoan, về cùng chú đi." Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai.
Giang Giang trề môi, thoả hiệp nói "Được rồi, nhưng baba phải hôn hôn con."
Vãn Hồi Chu khẽ cười, Giang Giang đưa mặt lại gần, Vãn Hồi Chu hôn một cái.
Vãn Giang Giang hài lòng, chạy tới nắm tay Thẩm Phán, lanh lảnh nói "Được rồi, chúng ta về thôi."
Thẩm Phán không động đậy, cúi đầu nhìn gò má Vãn Hồi Chu, không nói lời nào.
Vãn Hồi Chu ngẩng đầu nhìn, Thẩm Phán nhẹ nhàng dùng mũi hừ một tiếng, Vãn Hồi Chu không hiểu, cho là Thẩm Phán nổi tính cáu kỉnh, nói "Thẩm Phán, Giang Giang làm phiền cậu rồi."
Thẩm Phán liếc nhìn y tá đứng bên cạnh, y tá liền vội vàng nói "Tôi ra ngoài trước."
Sau khi y tá rời đi, không cần Vãn Hồi Chu mở miệng Thẩm Phán đã ngồi xổm xuống, nhìn Vãn Hồi Chu ngồi trên ghế sopha, giọng điệu trẻ con không hợp với khuôn mặt của cậu nói "Chu Chu, hôn tôi một cái rồi tôi về."
Vãn Hồi Chu:.....!
"Thẩm Phán." Giọng Vãn Hồi Chu có mấy phần bất đắc dĩ nhìn Thẩm Phán, lập trường trong mắt anh là kiên định không có khả năng đâu.
Từ góc độ của Thẩm Phán nhìn qua phát hiện Vãn Hồi Chu thật sự rất gầy, có lẽ do bị thương nên bình thường Vãn Hồi Chu rất trắng lại hiện lên vẻ tái nhợt không khoẻ mạnh, đôi môi hơi mỏng, màu sắc hồng nhạt không có chút máu, người bị thương mất máu quá nhiều hình như đều là như vậy.
Tóm lại nhìn vào có loại cảm giác điềm đạm đáng yêu, cho dù biết rõ tính cách năng lực của Vãn Hồi Chu, vẻ yếu ớt này cũng chỉ là ảo giác thôi.
Thẩm Phán bị hàng lông mi dài rung rung kia làm tim run rẩy, không khỏi lẩm bẩm nói "Ok biết rồi lông mi đẹp."
Thẩm Phán nhận thua trước, tự nhủ không phải do hắn không quyết đoán hay gì chỉ tại Chu Chu quá giỏi dụ dỗ hắn thôi.
Cuối cùng khi dắt Giang Giang ra ngoài, Thẩm Phán còn lạnh lùng ném lại một câu "Này không phải là nghe lời anh đâu đó."
"Cảm ơn." Vãn Hồi Chu mở cửa.
Thẩm Phán à một tiếng, ngoan ngoãn dắt Giang Giang đi, Giang Giang vung vung móng vuốt "Baba, ngày mai con tan học đến thăm ba nha."
"Ừ." Vãn Hồi Chu gật đầu, thấy Thẩm Phán lại xụ mặt, nói "Ngủ ngon, Thẩm Phán."
Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Phán lúc này mới vui vẻ, còn ngại Giang Giang chân ngắn đi chậm liền một tay ôm lên, bóng lưng đi như gió rời khỏi bệnh viện.
Nửa đêm, bệnh viện yên tĩnh, đồng hồ điện tử trên tường chỉ 2:46.
Y tá trực ban ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động liền đứng dậy nhìn, hình như có người vụt qua? Không nhịn được đi qua kiểm tra, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, vừa rẽ qua hai người đối mặt, liền hết hồn sửng sốt.
"Chị Lưu là chị à, làm tôi sợ chết khiếp." Cô y tá quèn nhỏ giọng nói.
"Tôi mới là người sợ hết hồn nè, tôi mới đi thay thuốc xong."
Y tá quèn nhìn xung quanh một vòng, trong đầu nghĩ nãy chắc là bị hoa mắt nên không tiếp tục nữa.
Hai người vừa đi đến bàn y tá thì chợt nghe thấy trên lầu có tiếng rên nhỏ, bởi vì xung quanh quá yên tĩnh nên nghe được sự khác thường.
"Chị Lưu, chị có nghe được tiếng gì không?"
"Chắc là tiếng ai mới thức dậy--"
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên vang lên tiếng loảng xoảng, giống như có thiết bị bằng sắt nào đó rơi xuống đất.
Hai y tá nhìn nhau, vội vàng co giò chạy lên lầu, trước tiên thì nhìn thấy một người đàn ông đi ra khỏi phòng bệnh, chờ khi hai người thấy rõ diện mạo trong lòng bình tĩnh một chút.
"Đội trưởng Vãn."
Người ra khỏi cửa là Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu gật đầu coi như là chào hỏi, đồng thời đi đến cuối hành lang, nói với hai vị y tá đi theo phía sau "Báo cảnh sát đi."
Chị Lưu nhìn thấy là cuối hành lang, lòng bàn tay nhất thời lạnh lẽo, đó là phòng của tên giết người hàng loạt mà, ngoài cửa có cảnh sát canh gác mà bây giờ lại ngã xuống đất, nghĩ cũng biết --- không phải là tên giết người bỏ chạy đó chứ?
Cô y tá thực tập sinh bối rối, trên mặt hoảng hốt không biết phải làm sao, chị Lưu để mình bình tĩnh lại, nhanh chóng nói: "Cô đi xuống lầu báo cảnh sát, tôi đi nhìn cảnh sát ở cửa như thế nào, thông báo cho bảo vệ bệnh viện....."
Vãn Hồi Chu đã đến cuối hàng lanh, cửa phòng khoá đang mở, Dương Quốc Dân nằm trên mặt đất, trên mặt có thêm một cái lỗ máu, người đã chết rồi.
Đứng bên cạnh có một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ đeo khẩu trang, nghe thấy tiếng bước chân không chút nghĩ ngợi liền dùng tay trái bắn hai phát về phía cửa.
Súng được trang bị ống giảm thanh, tiếng nổ không lớn nhưng phát ra âm thanh như bị nghẹt.
Vãn Hồi Chu nhanh chóng tránh qua tựa vào cửa, anh liếc nhìn đồng nghiệp ở cửa, vẫn còn ý thức.
Nghe thấy tiếng bước chân trong phòng đến gần, cùng lúc đó chị Lưu chạy tới, nhưng Vãn Hồi Chu cũng không quay đầu lại hét lên "Chạy!"
Không còn kịp nữa, người đàn ông bên trong xông ra, bắn hai phát về phía chị Lưu trên hành lang, Vãn Hồi Chu không nghĩ ngợi nhào ra.
Đoàng.
Đạn xuyên qua giữa hai hàng chân mày, gần như không cảm nhận được đau đớn liền rơi vào bóng tối.
Chờ khi ý thức lại ập xuống trở về, đầu đau như muốn nứt ra, Vãn Hồi Chu đưa tay sờ giữa hai chân mày, bên cạnh là tiếng khóc nức nở của y tá Lưu "Đội trưởng Vãn, đội trưởng Vãn, tạ ơn trời đất anh không sao, nãy anh làm tôi hết hồn, còn tưởng anh bị bắn trúng rồi chứ."
Vãn Hồi Chu nhìn về phía cửa, trống rỗng không có ai, trừ đồng nghiệp trên đất cùng với vết máu, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ.
"Nhảy, nhảy khỏi cửa sổ rồi." Chị Lưu cà lăm nói xong liền nghe thấy phía cầu thang tiếng bước chân lộn xộn, bảo vệ tới.
Sau đó cảnh sát đến.
Vãn Hồi Chu đứng trong nhà vệ sinh, ngón tay nhanh nhẹn cởi hai nút áo, vạch vai trái ra, lẽ ra trên bả vai phải có vết thương sau khi phẫu thuật, nhưng bây giờ--- Vãn Hồi Chu một tay tháo băng gạc ra, bên trong để lộ làn da trắng mịn như mới, nửa điểm vết thương cũng không có.
Trúng đạn đến khi chị Lưu chạy tới chỉ mất có mấy giây, lần này anh chết rồi sống lại nhanh hơn xưa.
"Vãn đội ơi, Vãn đội anh có sao không?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của Điền Quân.
Vãn Hồi Chu mặc lại đồ bệnh nhân đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt nói "Không sao.
Tình hình thế nào rồi?".
Ngôn Tình Hài
"Tiểu Vương không sao, may mà tránh được chỗ hiểm, đã đưa đi phẫu thuật rồi." Tiểu Vương chính là đồng nghiệp canh giữ.
Điền Quân nói tiếp "Dương Quốc Dân chết rồi, một phát ngay đầu, mới vừa kiểm tra thằng khốn Dương Quốc Dân kia biết bẻ khoá, không biết sao kiếm được dây kẽm mở còng tay ra.
Căn cứ theo lời kể của y tá trực ban, 2:46 cô ấy thấy có một bóng người đi từ tầng hai lên tầng ba, sau đó đi kiểm tra thì gặp phải chị Lưu đi từ tầng ba xuống, hai người trở lại bàn trực ban thì nghe được âm thanh đầu tiên rất nhẹ, hẳn là phát súng đầu tiên bắn lệch của hung thủ, dấu vết đạn cũng đúng, Dương Quốc Dân hốt hoảng bỏ chạy quẹt ngã cây truyền dịch bên cạnh, đây là âm thanh thứ hai, sau đó bị hung thủ bắn vào đầu, Tiểu Vương mở cửa kiểm tra bị bắn trúng--"
"Vãn đội, không hợp lý lắm." Điền Quân cau mày "Nếu hung thủ đi từ tầng hai lên tầng ba, dựa theo bóng người mà y tá kia thấy thì phải gặp chị Lưu đang xuống tầng chứ, nhưng mà chị Lưu không thấy.
Cửa phòng bệnh chỉ có thể mở từ bên ngoài, vậy mở cửa chỉ có thể là Tiểu Vương, còn có lưới sắt cửa sổ phòng Dương Quốc Dân bị cắt đứt, rõ ràng là hung thủ đi vào từ cửa sổ."
Dựa theo chứng cớ suy luận hung thủ vào từ đường cửa sổ, nhưng không khớp với bóng người mà y tá nói.
"Trước tiên không cần quan tâm đến bóng người, phát lệnh truy nã hung thủ cầm súng." Vãn Hồi Chu tỉnh táo miêu tả "Phái nam, cao khoảng một mét bảy, hơi gầy, đội mũ, đeo khẩu trang và mặc quần áo đen, ra tay lưu loát dứt khoát giống như dân chuyên nghiệp.
Tăng cường nhân viên, lập rào chắn, quên đi để tôi đi với cậu."
Điền Quân lo lắng "Vãn đội vết thương của anh."
"Không sao cả." Giọng điệu Vãn Hồi Chu thờ ơ, Điền Quân nghe ra được sự khẳng định, biết mình không thể khuyên được.
Màn đêm chiếu qua cửa kính ô tô, Vãn Hồi Chu ở hàng ghế sau hơi cau mày lại, trầm ngâm suy nghĩ, khi viên đạn kia xuyên qua giữa lông mày, ánh mắt của hung thủ lóe lên vẻ hưng phấn vui sướng, như thể hắn biết anh vậy.
Vụ án này có vài chỗ kỳ quái không hiểu được, lời giải thích duy nhất mà Vãn Hồi Chu có thể nghĩ ra chính là trên người Dương Quốc Dân có bí mật, có lẽ vụ án được xen bởi vụ án khác, cũng không chỉ là vụ án giết người liên hoàn, nếu không vì sao lại bị người ta giết người diệt khẩu.
Nghĩ đến không tra được nguồn gốc khẩu súng của Dương Quốc Dân, Vãn Hồi Chu không khỏi nghĩ đến quả bom mà Trương Chí Quân không thể lấy được trong bữa tiệc cưới năm năm trước.
Liệu có liên quan gì đến chuyện này không?
Đèn cảnh sát nhấp nháy từ đêm khuya đến tờ mờ sáng.
Ngô Cường che miệng ngáp một cái nói "Vãn đội, không có gì khả nghi."
"Thu đội." Vãn Hồi Chu nhìn bầu trời trắng xóa, đoán chừng đối phương có thể đang trốn ở đâu đó.
Kẻ sát nhân hàng loạt gây chấn động cả nước đã chết trong bệnh viện, lãnh đạo cục hết sức coi trọng, tên hung thủ này đơn giản là khiêu chiến quyền uy của cảnh sát.
Nhưng khi nhìn thấy Vãn Hồi Chu, tức giận trên mặt cũng nhạt dần "Hồi Chu sao cậu lại tới đây? Liều lĩnh quá, trên người cậu còn có vết thương, chạy về đây làm gì."
"Trở về hỗ trợ." Vãn Hồi Chu nói xong lại nói "Thương thế không sao cả."
Cục trưởng tính nói trong đội không phải là không có người, nhưng nghĩ đến cả đội Điều tra hình sự, Tằng Hoành Vĩ trọng thương đang nằm bệnh viện, thực sự là thiếu người.
Giọng điệu không khỏi chậm lại, nói với Điền Quân "Chăm sóc đội trưởng của mấy cậu cho kỹ, đừng để mệt mỏi, có việc gì thì các cậu làm." Lại quay qua nói với Vãn Hồi Chu "Chỉ cần chú ý phân phó, xong rồi thì về bệnh viện dưỡng thương trước đi."
"Rõ." Vãn Hồi Chu gật đầu.
Camera hành lang bệnh viện gửi xuống bề ngoài diện mạo của hung thủ, nhanh chóng được đăng tải trên các phương tiện truyền thông lớn khắp thành phố.
Vãn Hồi Chu mới an bài xong phương hướng điều tra thì có tiếng gõ cửa, ngẩng lên thì thấy Thẩm Phán gương mặt lạnh lùng cùng với Mai Lỵ lúng ta lúng túng, Vãn Hồi Chu để cho Mai Lỵ đi làm việc trước, Mai Lỵ lao ra ngoài như thể chạy trốn vậy.
Thẩm Phán đóng cửa lại, lanh lùng nhíu mày khi thấy trên người Vãn Hồi Chu chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh.
"Mấy người trong cục cũng không biết cho anh thêm quần áo à." Thẩm Phán đi tới, ngược lại không còn khí thế hung hãn lục thân không nhận ai cản liền giết mới vừa đứng ở cửa.
Vãn Hồi Chu mặc một cái áo len cổ cao màu đen cũng không cảm thấy lạnh, nhưng cũng không muốn nói theo Thẩm Phán.
"Có một chút, nhưng không sao cả."
Thẩm Phán cởi áo khoác thủ công trên người mình mặc cho Vãn Hồi Chu, ngón tay chạm vào vị trí vết thương trên vai trái hơi khựng lại, vết thương lành rồi? Sau đó làm như không nhận ra sự khác thường, khoác áo khoác cho Vãn Hồi Chu thật tốt, trong miệng còn lải nhải "Nhất định là lanh, nhìn trên môi không có chút máu kìa---" Ngón tay không kiềm chế được như muốn sờ vào.
Vãn Hồi Chu hơi nghiêng mặt tránh đi.
Thẩm Phán tiếc nuối rút tay về, nhưng ánh mắt lại nhìn đôi môi nhợt nhạt xinh đẹp của Chu Chu, trong miệng cũng không biết mình đang nói gì "Màu nhạt cũng đẹp, nhưng khỏe mạnh thì tốt hơn, đỏ tươi tôi đều thích...".