Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 38: Chụp chung



Cậu đeo kính trông rất đẹp trai

Gần đây Thường Ninh Viễn sắp bị giấc mơ của bản thân tra tấn đến điên rồi.

Anh ta mơ thấy sau khi ly hôn Quý Kiều bị tai nạn xe, từ đó biến mất khỏi thế giới đó.

Trong mơ, khoảnh khắc anh ta nghe được tin đó, cảm giác không tin, buồn khổ, đau lòng còn có cảm giác tuyệt vọng trong nháy mắt cuốn bay anh ta.

Ngón tay không ngừng run rẩy, dường như không cầm nổi điện thoại.

Trong vòng bạn bè và nhóm wechat đều là sự thương tiếc và tưởng nhớ của bạn bè đối với Quý Kiều.

Anh ta không dám nhìn một chữ nào.

Trong vài ngày đầu tiên, anh ta giả vờ dáng vẻ vẫn bình thường, đi làm, sinh hoạt bình thường.

Nhưng trong lòng như bị khuyết mất cái gì đó, trống rỗng. Có làm việc nhiều hơn nữa cũng không lấp đầy được.

Anh ta ngây ngốc sinh hoạt, tính tình ngày càng cáu kỉnh.

Ở công ty, ai gặp anh ta đều giống như gặp Diêm Vương vậy, không dám ho he.

Mỗi cuộc họp đều giống như hiện trường thẩm vấn, ai ai cũng cúi đầu không dám nhìn anh ta.

Anh ta ngồi tít trên cao* dựa vào việc mắng người khác để giải tỏa buồn bực trong lòng, nhưng chỉ có anh ta biết được sự hoảng hốt và áy náy sâu trong nội tâm.

*Gốc 高高在上: cao cao tại thượng: ban đầu dùng để chỉ địa vị cao, nay nó mô tả người lãnh đạo lạc lõng với quần chúng.

Anh ta như người tự đặt mình vào hố sâu muôn trượng, xung quanh đều là sự ẩm ướt và u ám, rất lâu cũng không thấy ánh sáng, cũng không có lối thoát.

Trần Hiển an ủi anh ta: “Quý Kiều bị tai nạn là ngoài ý muốn. Cậu đã ly hôn với cô ấy rồi, vốn dĩ đã không thể nào gặp lại được nữa.”

Anh ta lắc đầu.

Nhưng nó khác nhau.

Cho dù đã ly hôn rồi, cô cũng sẽ sống tốt ở một nơi nào đó trên thế giới, sẽ nói sẽ cười, sẽ chạy sẽ nhảy.

Nhưng bây giờ thì sao? Cô không bao giờ xuất hiện nữa.

Thậm chí còn không mắng anh ta được.

Thường Ninh Viễn vô cùng hối hận việc bản thân đồng ý ly hôn với cô.

Nếu như không ly hôn, có lẽ nào cô sẽ không chết không?

Anh ta tình nguyện ngày nào Quý Kiều cũng mắng anh ta, đánh anh ta, còn hơn là như bây giờ không bao giờ gặp lại nữa.

Quý Kiều đi rồi, cũng đem theo trái tim của anh ta đi theo.

Cô đi đột ngột, ngay cả lời trăng trối cũng không có. Nhưng từng câu từng chữ đều im lặng lên án anh ta.

Tóc anh ta rụng từng mảng lớn, đến đêm phải dựa vào rượu và thuốc ngủ mới ngủ được.

Cho dù đã ngủ rồi, anh ta cũng không thể yên giấc.

Anh ta thường mơ thấy hoặc nhớ đến những điểm tốt của Quý Kiều.

Từ lúc bọn họ gặp được nhau, yêu nhau, rồi cả lúc quyết định cùng nhau ở lại thành phố Hối Đồng.

Từng chút từng chút một đều là những hồi ức ngọt ngào của hai người khi ở bên nhau.

Có đêm, anh ta say mèm ở nhà như thường lệ.

Phảng phất, dường nhau anh ta lại nhìn thấy bóng dáng Quý Kiều ở nhà.

Anh ta không kìm được vội vàng chạy qua ôm lấy cô, nước mắt từ trên gò má chảy xuống rơi vào cổ cô.

“Anh rất nhớ em.” Anh ta nghẹn ngào nói.

Đôi bàn tay mềm mại xoa nhẹ lưng anh ta, anh ta run rẩy, lên tiếng cầu xin: “Em tha thứ cho anh có được không? Chúng ta lại ở bên nhau lần nữa có được không?”

Hồi lâu, anh ta nghe thấy một tiếng “được”.

Cả người anh ta run rẩy, lộn xộn hôn lên người cô…

Ngày hôm sau tỉnh dậy, anh ta mới phát hiện ra người đang ngủ bên cạnh anh ta là Trần Cách.

Cô ta thay đổi kiểu tóc và quần áo giống Quý Kiều.

Khoảnh khắc đó, cả người Thường Ninh Viễn lạnh lẽo, giống như đang ở trong động băng.

Trần Cách nói cô ta không để ý việc thay thế Quý Kiều ở bên anh ta, chỉ cần anh ta không đuổi cô ta đi.

Nhìn khuôn mặt rất giống Quý Kiều hồi đại học, anh ta ma xui quỷ khiến mà ngầm đồng ý.

Từ lúc đó Trần Cách liền thường hay đến nhà.

Nhưng mà, tình huống mất ngủ của anh ta vẫn không khá hơn.

Anh ta đối xử với Trần Cách cũng không thể coi là tốt, buổi tối cũng không bật đèn.

Chỉ là ở thời điểm cuối cùng, anh ta sẽ ôm cô ta, thấp giọng gọi một tiếng “Kiều Kiều”.

Thường Ninh Viễn biết bản thân đã gần như không bình thường rồi, nhưng anh ta không có cách nào.

Hồi ức xót xa, ân hận và ảo não đan chặt vào nhau như cái lưới, vây chặt anh ta trong đó, gần như không thở nổi.

Anh ta không cho Trần Cách nhuộm tóc uốn tóc, không cho trang điểm xinh đẹp, không cho cô ta mặc đồ bó sát hay hở, ngay cả dầu gội sữa tắm cũng bắt buộc phải giống Quý Kiều. Chỉ có như vậy, trong đêm tối ngắn ngủi anh ta mới có thể tạm thời tự lừa mình dối người.

Nhưng thời gian lâu dần, anh ta lại càng ngày càng hiểu rõ, Trần Cách không phải Quý Kiều.

Không ai có thể thay thế Quý Kiều.

Không còn có người ngày nào cũng đỏ mặt đợi anh ta ở sân bóng để đưa nước, cũng không còn người ngồi bắt chéo chân trên giường cẩn thận tính toán chi tiêu mỗi tháng, càng không có người nào vô cùng hứng khởi mà kể cho anh ta nghe cô đã tích góp được bao nhiêu tiền…

Anh ta gần như tuyệt vọng mà nghĩ, nếu như cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta nhất định sẽ trân trọng Quý Kiều.

Rốt cuộc thì, sau khi thấy Trần Cách uốn nhuộm lại cắt tóc, anh ta đã bùng nổ.

Anh ta ghét mùi nước thuốc trên tóc Trần Cách, không hề lưu tình mà châm chọc cô ta một cách khó nghe.

Anh ta như bị điên mà bộc phát với Trần Cách, quát tháo đuổi cô ta đi.

Trần Cách khóc lóc cầu xin anh ta, anh ta vẫn không bị lay động*.

*Gốc 不为所动: bất vi sở động : bất kể người khác nói gì hoặc dụ dỗ bạn như thế nào, bạn vẫn có thể giữ vững ý định và nguyên tắc ban đầu của mình, và đứng vững vững chãi.

Không thích một người, chỉ cần hít thở thôi cũng sẽ trở thành lý do chia xa.

Thường Ninh Viễn hốt hoảng lo sợ tỉnh dậy từ trong mơ, phát hiện ra khóe mắt của bản thân đã ẩm ướt từ sớm.

Anh ta dường như đã đi qua những năm có Quý Kiều đó.

Cảm giác trống rỗng tuyệt vọng ở trong mơ đó rất lâu cũng chưa tiêu tan.

Trong giờ phút này, chưa bao giờ Thường Ninh Viễn nhận thức được rõ ràng rằng, anh ta không thể không có Quý Kiều.

Anh ta thực sự đã biết sai rồi, anh ta sẽ không phạm phải nữa.

Anh ta của bây giờ, ít nhất cũng sạch sẽ. Vì sao Quý Kiều lại không cho anh ta một cơ hội chứ?

Anh ta hiểu Quý Kiều, bọn họ ở bên nhau rất vui vẻ hạnh phúc.

Anh ta sẽ càng đối xử tốt với Quý Kiều hơn ngày trước, sẽ không để cô thất vọng và buồn khổ.

Thường Ninh Viễn biết năm nhất anh ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian, may mà bây giờ vẫn chưa tính là muộn.

Anh ta chủ động xin giáo viên được vào hạng mục cùng đàn anh năm ba sẽ làm việc sau này.

Anh ta sẽ cho Quý Kiều thấy điểm tốt của anh ta, theo đuổi cô, cùng cô ở bên nhau lại một lần nữa.

 

Cho dù Hạ Thì Lễ không đến trường, Thường Ninh Viễn cũng định tìm anh nói chuyện.

“Cầu xin cậu nhường Quý Kiều lại cho tôi.”

Vốn Thường Ninh Viễn cho rằng rất khó mở miệng, nhưng lúc anh ta thực sự nói ra, phát hiện ra cũng không khó đến như vậy.

Vì Quý Kiều, anh ta có thể dẫm nát tôn nghiêm dưới chân.

Khuôn mặt Hạ Thì Lễ vẫn không thay đổi.

Thường Ninh Viễn và anh vẫn luôn không hợp nhau, anh không ngờ Thường Ninh Viễn sẽ nói với anh cái từ “cầu xin” này.

Anh hé miệng: “Tôi nghĩ cái vấn đề này chúng ta đã nói từ trước rồi. Quý Kiều không phải là đồ vật, cậu ấy có suy nghĩ của riêng mình…”

“Cậu không hề biết đối với tôi mà nói Quý Kiều có ý nghĩa như thế nào.” Thường Ninh Viễn ngắt lời anh, hốc mắt dần đỏ lên.

Không có Quý Kiều, anh ta chỉ là một cái xác không hồn.

Thường Ninh Viễn hít vào một hơi, giọng nói khẩn cầu có chút run rẩy: “Cậu với Quý Kiều đừng ở bên nhau, có được không?”

Ở cùng lớp, anh ta thấy Quý Kiều và Hạ Thì Lễ ở dưới mí mắt anh ta càng ngày càng gần gũi, còn anh ta lại không có cách nào.



Anh ta biết bây giờ anh ta đi tìm Quý Kiều cũng không có tác dụng gì, trừ việc đi cầu xin tình địch anh ta khinh thường nhất, anh ta không biết còn có cách nào khác.

Muốn anh ta trơ mắt nhìn hai người họ yêu đương dưới mí mắt bản thân, còn không bằng để anh ta chết đi.

“Hạ Thì Lễ, lúc này đây tôi cầu xin cậu, được không? Cậu với Quý Kiều quen biết không lâu, có thể có bao nhiêu cảm tình chứ. Nhưng tôi thực sự không thể không có Quý Kiều…”

Thường Ninh Viễn nhớ đến những ngày tháng sau khi Quý Kiều đi, sự sợ hãi và tuyệt vọng bao vây anh ta chặt chẽ.

Hạ Thì Lễ nhìn vào mắt Thường Ninh Viễn.

Đau buồn và xót xa trong mắt anh ta không phải là giả vờ, cổ họng run rẩy, thanh âm nghẹn ngào.

Cùng là đàn ông, Hạ Thì Lễ biết hèn mọn cầu xin người khác như thế này khó khăn ra sao. Huống hồ chi là tình địch của bản thân, đó càng là sỉ nhục của sỉ nhục.

Nhưng mà…

“Xin lỗi, tôi không thể nhường.” Biểu cảm Hạ Thì Lễ bình tĩnh mà từ chối.

Giọng anh không lớn cũng không bé, mạnh mẽ đâm vào tim Thường Ninh Viễn.

Thường Ninh Viễn nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhìn lên, nén lại giọt nước mắt sắp chảy ra.

Cục diện lúng túng này nhục nhã vô cùng, cả người anh ta giống như bị ném vào trong lửa, cả người đau đến nóng rát.

“Hạ Thì Lễ,” Thường Ninh Viễn hít một hơi thật sâu, “Điều kiện của cậu tốt như vậy, muốn cô gái nào mà chẳng được? Việc gì phải tranh giành với tôi chứ?”

Thường Ninh Viễn nhìn người thong dong bình tĩnh trước mặt, trong lòng càng kích động.

“Tôi cmn đã không cần mặt mũi đến cầu xin cậu như vậy rồi! Cậu không thể rút lui sao?!” Anh ta lớn giọng nói xong, ngực phập phồng dữ dội.

Người Hạ Thì Lễ hơi căng ra, không hề động đậy.

Mãi đến khi hơi thở của Thường Ninh Viễn bình ổn lại, anh mới lạnh lùng nói: “Dựa vào đâu?”

“Dựa vào đâu tôi phải nhường cậu? Dựa vào đâu Quý Kiều phải bị động làm một đồ vật?”

Sự việc đã đến mức này, Hạ Thì Lễ cũng tức giận.

Thường Ninh Viễn buột miệng nói: “Dựa vào việc cảm tình giữa tôi và Quý Kiều sâu đậm hơn cậu rất nhiều!”

“Cậu mới quen biết Quý Kiều bao lâu? Cậu biết tôi thích cậu ấy bao nhiêu không?”

Hạ Thì Lễ khẽ nhắm mắt, giọng nói trầm xuống: “Làm sao cậu biết, tình cảm của tôi đối với cậu ấy ít hơn cậu?”

Thường Ninh Viễn nhất thời ngơ ngác.

“Cậu vẫn luôn nói cậu như thế nào, cậu đã suy nghĩ đến cảm nhận của Quý Kiều chưa?” Hạ Thì Lễ cau mày, “Tôi có thể nói cho cậu biết, tôi thích Quý Kiều, cũng sớm hơn những gì mà cậu biết.”

Thấy Thường Ninh Viễn đột nhiên mở to mắt, Hạ Thì Lễ thở hắt ra, thẳng thắn thừa nhận.

“Đúng vậy, tôi đã thích Quý Kiều từ sớm rồi. Trước đó tôi cho rằng các cậu sẽ ở bên nhau, vì vậy vẫn luôn không nói. Từ trước đến giờ tôi chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá mối quan hệ bạn bè cùng lớp, cũng chưa từng lén lút tỏ tình với Quý Kiều.”

Hạ Thì Lễ hơi ngừng lại, giọng điệu nghiêm túc: “Đồng thời, tôi cũng hy vọng sau này cậu sẽ không làm ra những loại chuyện như này.”

Thường Ninh Viễn yên lặng vài giây, trầm giọng nói: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

Hạ Thì Lễ hơi mím môi, giọng điệu nghiêm túc: “Nếu như sau này cậu quấy rầy bạn gái tôi, vậy đừng có trách tôi không khách khí.”

Những gì nên nói cũng nói rồi, anh không muốn để ý đến Thường Ninh Viễn nữa, quay người rời đi.

Thường Ninh Viễn nhìn bóng lưng xa dần của Hạ Thì Lễ, trong lồng ngực giống như bị một cục đá chèn lại, đè ép đến nỗi anh ta không thở nổi.

Hạ Thì Lễ đã thích Quý Kiều từ sớm rồi?

Anh ta không tin.

Thường Ninh Viễn thậm chí cẩn thận nhớ lại giấc mơ của bản thân, từ năm nhất quen biết nhau đến khi sau khi tốt nghiệp kết hôn, anh ta không thể tìm được chứng cứ nào cho thấy Hạ Thì Lễ thích Quý Kiều.

Thực sự thích thì có thể dấu sâu như vậy sao?

Không thể nào.

Thường Ninh Viễn cho rằng đấy chỉ là Hạ Thì Lễ muốn đuổi anh ta nên mượn cớ thôi.

Cảm giác nhục nhã sau khi giẫm nát sự tự tôn bỗng hóa thành tức giận trong nháy mắt.

Mãi đến lúc không còn bóng dáng Hạ Thì Lễ nữa, Thường Ninh Viễn mới tức giận quay lại phòng thực nghiệm của anh ta.

 

Lúc Hạ Thì Lễ về đến nhà, Quý Kiều đang bận rộn trong phòng bếp.

Trên bàn ăn đặt vài món nhẹ ngon miệng.

“Cậu về rồi à?” Nghe thấy tiếng động, Quý Kiều thò đầu ra, vô cùng vui vẻ chào.

Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Ừm, tôi về rồi đây.”

Quý Kiều hỏi thăm tình hình: “Thầy Trịnh nói như thế nào?”

“Hỏi về tiến độ trước mắt của chúng ta, còn có kế hoạch trong kì nghỉ này. Thầy ấy cảm thấy tiến triển của chúng ta khá tốt. Năm nay trường có 3 đội tham gia cuộc thi này, thầy ấy có kì vọng rất lớn đối với chúng ta.” Hạ Thì Lễ dịu dàng trả lời.

Quý Kiều khẽ gật đầu: “Ừm…Chúng ta cố gắng nhé đội trưởng!”

Hôm nay cô không trang điểm, cười lên càng có vẻ đơn thuần sạch sẽ.

Hạ Thì Lễ nhìn đôi mắt đơn thuần đang cười của cô, cũng kìm lòng không đậu mà cười lên.

“Được, cố lên.”

Anh không nói cho cô về chuyện Thường Ninh Viễn tìm anh.

Tình hình hiện giờ dường như tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, anh không muốn nói ra những chuyện rắc rối này.

Hai người ăn cơm ở nhà rồi cùng đi đến phòng làm việc.

Lần này công việc của Quý Kiều phải chụp một bộ ảnh phong cách dân quốc.

Phong cách dân quốc này là phong cách mới mà phòng làm việc vừa chuẩn bị, có hai phiên bản là phiên bản chỉ chụp nữ và phiên bản tình nhân.

Nam người mẫu của bản tình nhân là người mẫu mà nhiếp ảnh gia từng hợp tác trước đó, Quý Kiều cũng có quen biết.

Màu tóc hiện giờ của Quý Kiều không hợp với phong cách này, cô đành phải đội thêm tóc giả màu đen.

Cô thay một đồng phục áo xanh váy đen, tóc buộc thấp hai bên, lông mày sửa thành kiểu vừa cong lại vừa mỏng, màu môi hơi hồng.

Lúc đang trang điểm, Hạ Thì Lễ liền ngoan ngoãn ngồi đợi ở một bên.

Thợ trang điểm quen thuộc không kìm được tò mò: “Bạn trai em à?”

Quý Kiều cười khẽ: “Vẫn chưa phải đâu, bạn học em.”

Thợ trang điểm nhìn chàng trai đang cúi đầu rủ mắt ở trong gương, thấp giọng cảm thán: “Cậu ấy đẹp trai thật! Nếu mà chị trẻ hơn vài tuổi thì chị đã theo đuổi rồi.”

Thấy Quý Kiều muốn nói lại thôi, thợ trang điểm cười: “Đùa đấy.”

Cô ấy nhìn Quý Kiều, lại nhìn Hạ Thì Lễ, nhỏ giọng nói: “Bạn học của em có muốn làm người mẫu không? Chị cảm thấy cậu ấy còn hợp với phong cách lần này hơn Tiểu Tiết đấy.”

Tiểu Tiết là mẫu nam trong bản tình nhân lần này, diện mạo đẹp đẽ hợp mốt, mắt to mặt nhỏ, bình thường thích đeo khuyên tai đinh bạc.

Quý Kiều nghĩ một lát: “Em cũng thấy thế.”

Tiểu Tiết rất đẹp trai, nhưng trên người không có cảm giác dân quốc, chụp ảnh phong cách hiện đại thì hợp hơn.

Thợ trang điểm hưng phấn xúi cô: “Để bạn học của em trang điểm thử xem!”

Cô ấy dừng động tác trang điểm lại, đi ra ngoài tìm nhiếp ảnh gia.

Sau khi hai người ở ngoài cửa thì thầm to nhỏ xong, thợ trang điểm khẽ gật đầu chạy về chỗ Quý Kiều.

“Nhiếp ảnh gia cũng cảm thấy hình tượng của bạn em rất được, anh ấy muốn chụp vài tấm xem ai phù hợp hơn.”

Quý Kiều có chút khó xử nói: “Để em hỏi cậu ấy. Cậu ấy không chắc sẽ thích đâu.”

Thợ trang điểm gật đầu: “Được được, em đi khuyên cậu ấy đi.”

Quý Kiều khẽ nhướn mày, đứng dậy đi đến sô pha, ngồi xuống bên cạnh Hạ Thì Lễ.

Ánh mắt Hạ Thì Lễ bình thản chuyển đến lên người Quý Kiều, cười hỏi: “Trang điểm xong rồi sao?”

Quý Kiều khẽ gật đầu, chuyển lại lời của thợ trang điểm, hỏi anh có muốn hay không.

Ánh mắt Hạ Thì Lễ trầm tĩnh nhìn cô, im lặng một lát rồi nói: “Cậu muốn chụp cùng tôi sao?”

Quý Kiều khẽ gật đầu: “Tất nhiên là muốn rồi. Nhưng mà nếu cậu không thích thì thôi. Ảnh này còn phải đăng lên mạng…”

“…Vậy cứ thử đi.”

Quý Kiều ngạc nhiên, chợt vui vẻ mà kéo anh qua: “Vậy cậu thử thay quần áo xem nào!”

 

Lúc Hạ Thì Lễ thay xong quần áo đi ra, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.



Đều là áo Tôn Trung Sơn cách tân màu đen, khí chất trên người Hạ Thì Lễ khác hoàn toàn với Tiểu Tiết.

Nhiếp ảnh gia gần như liếc mắt một cái là vừa lòng với Hạ Thì Lễ.

Nhưng vì là để cho Tiểu Tiết không quá khó xử, anh ấy vẫn để Quý Kiều lần lượt chụp với hai người mấy tấm.

Sau khi chụp thử, Quý Kiều thấy nhiếp ảnh gia gọi Tiểu Tiết sang một bên nói vài câu, lại vỗ vỗ vai cậu ta.

Khoảng cách quá xa, cô cũng không nghe thấy hai người đó nói cái gì.

“Tiểu Kiều, qua đây một chút.” Nhiếp ảnh gia gọi.

Quý Kiều đáp một tiếng liền đi qua.

Nhiếp anh gia cúi đầu nói: “Chọn bạn em rồi, sửa qua qua lông mày một chút là được. Giờ chụp một mình em trước.”

Quý Kiều khẽ gật đầu, cảm xúc vui vẻ lộ rõ trong lời nói.

“Em thích cậu ấy hả?” Nhiếp ảnh gia hơi bĩu môi nhìn về phía Hạ Thì Lễ, “Tôi vừa nhìn ảnh là biết ngay, em xem em chụp với Tiểu Tiết chẳng có cảm xúc gì.”

Quý Kiều sán lại nhìn, cảm tình của cô so ra có chút rõ ràng thật.

Cô xấu hổ cười cười: “Chốc nữa thầy Triệu chụp cho bọn em đẹp đẹp tí nha!”

Nhiếp ảnh gia gật đầu cười: “Đấy là tất nhiên, em đợi thành ảnh hot trên mạng đi.”

Hai người đã hợp tác nhiều lần, vô cùng ăn ý với nhau. Rất nhanh Quý Kiều chụp đơn đã xong.

“Hạ Thì Lễ, đến lượt chúng ta chụp rồi.”

Quý Kiều vừa dặm lại lớp trang điểm vừa cổ vũ anh không nên lo lắng.

“Rất đơn giản thôi, thực ra chủ yếu là chụp tôi, cậu cứ thả lỏng làm phông nền là được.”

Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu, cười đồng ý.

Áo Tôn Trung Sơn rất hợp với diện mạo tuấn tú nhã nhặn của anh, càng làm nổi bật lên vẻ ngoài cao lớn anh tuấn, chi lan ngọc thụ*.

*Gốc芝兰玉树: phép ẩn dụ cho người có tài hoa, tiền đồ rộng mở.

Quý Kiều thấy biểu hiện của anh vẫn bình tĩnh thản nhiên*, ngược lại bản thân cô lại có chút lo lắng.

*Gốc 云淡风轻: vân đạm phong khinh: ý thể hiện thời tiết trong xanh hoặc tâm lí con người bình tĩnh.

Hai người làm theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, chụp cả ngoài trời và trong nhà mấy cảnh liền.

Khó lắm mới gặp được người mẫu vừa hợp lại vừa xứng dôi thế này, linh cảm của nhiếp ảnh gia Triệu Tín bùng nổ, kéo hai người chụp rất lâu.

Sau khi chụp xong bộ này, Quý Kiều đổi một bộ sườn xám màu trắng ngọc, đầu đeo phụ kiện cùng màu, lại đeo thêm một đôi khuyên tai ngọc trai. Lớp trang điểm đậm hơn chút so với phong cách học sinh vừa nãy, sắc môi cũng đỏ phớt.

Hạ Thì Lễ cũng thay thành một bộ trường bào màu xám đậm, đeo thêm bộ cặp kính gọng tròn.

Bộ quần áo này thực ra rất khó mặc, nhưng Hạ Thì Lễ mặc vào lại lộ ra vẻ tri thức, đẹp vô cùng.

“Đại tiểu thư và thầy giáo tư nhân của cô.” Thợ trang điểm cười, bình luận.

Cô ấy trang điểm cho Quý Kiều xong liền không còn việc gì nữa, đứng sau nhiếp ảnh gia nhìn hai người họ chụp ảnh.

“Hai người nhìn nhau một chút, ấy, đúng rồi!”

Quý Kiều ngồi trước bàn, nghe theo lời của thầy Triệu ngẩng đầu lên đối mắt nhìn Hạ Thì Lễ đang hơi cúi người.

Đôi mắt sau cặp kính trầm tĩnh lại dịu dàng, dường như mang theo kiên nhẫn và tình cảm dịu dàng vô hạn.

Quý Kiều nhìn chăm chú, gò má dần nóng lên.

Cô khẽ chớp mắt, cố gắng đối mắt với anh.

“Ấy Tiểu Kiều, mặt đỏ tốt lắm!” Nhiếp ảnh gia ca ngợi.

Quý Kiều khẽ mím môi, chỉ thấy mặt của mình càng nóng hơn.

Híc, mlem* quá.

Cô thực sự không chịu nổi nữa rồi nha.

*Gốc苏 : sue : từ ngữ mạng, từ này thường được dùng để chỉ ưu điểm của những chàng trai đẹp trai, đàn ông, giọng hát hay, … Nó có thể dễ dàng khơi dậy trái tim thiếu nữ. Bắt nguồn từ Mary Sue(nữ), Jack Sue(nam)… chủ yếu mô tả khái niệm về những bộ phim truyền hình quá hoàn hảo và quá đẹp. Vì vậy, Sue đã trở thành một thuật ngữ hoàn hảo và hấp dẫn đối với các chàng trai trên Internet. Thường được sử dụng để mô tả các ngôi sao nam. Nó xuất hiện lần đầu tiên vào năm 2015.

“Thầy giáo đẹp trai thế này, nếu là tôi thì tôi cũng bỏ nhà theo trai luôn.” Thợ trang điểm lảm nhảm.

Quý Kiều lơ đãng nghe thấy, bản thân cô cũng cảm thấy như vậy.

“Quý Kiều, sao cậu đỏ mặt?” Cảnh này kết thúc, cô nghe thấy Hạ Thì Lễ hỏi.

Cô nâng mắt nhìn anh, ấp úng mà hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu đeo kính trông rất đẹp trai nha.”

Hạ Thì Lễ nghe vậy, khẽ cười một cái.

Âm thanh dịu dàng khẽ rung, cực kì dễ nghe.

Tim Quý Kiều cũng đập thình thịch theo.

Lần này thời gian chụp quá lâu, bữa tối hai người họ cũng ăn ở phòng làm việc.

Nhiếp ảnh gia dường như vô cùng luyến tiếc bọn họ, chụp mấy bộ trang phục liền.

Đợi đến khi hai người kết thúc buổi chụp, bóng đêm đã buông xuống, đèn hoa rực rỡ.

Trên đường trở về, Quý Kiều nghiêng đầu buồn ngủ.

Cô cố gắng giữ vững tinh thần nói chuyện với Hạ Thì Lễ, sợ anh buồn ngủ.

“Ngày mai chúng ta đến phòng thực nghiệm sao?” Cô hỏi.

Hạ Thì Lễ gật đầu: “Tôi với Diêu Húc sẽ đến, cậu có thể nghỉ ngơi thêm một ngày.”

“Không nghỉ nữa, cùng nhau đi đi.” Quý Kiều lắc đầu.

Hạ Thì Lễ nghĩ đến Thường Ninh Viễn cũng đang ở trung tâm kĩ thuật, hơi ngừng một lát, đáp một tiếng “được”.

ảnh minh họa tạo hình của hai người nè, đẹp dữ thần

 

Ngày hôm sau, Hạ Thì Lễ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, cài nút cẩn thận tỉ mỉ, đeo kính gọng vàng.

Cả người trông có vẻ nhã nhặn lại trưởng thành.

Trên đường đến trường, Quý Kiều không nhìn được mà lén ngắm anh mấy lần.

Vì cô bảo rằng anh đeo kính đẹp nên anh mới đeo kính sao?

Quý Kiều âm thầm suy đoán.

Vì suy đoán nho nhỏ này mà trái tim lại nhảy nhót không ngừng.

Hạ Thì Lễ trực tiếp lái xe vào trường, dừng dưới khu nhà trung tâm kĩ thuật.

Lúc hai người đến phòng thực nghiệm, đám người Diêu Húc đã đến rồi.

“Hello, chào buổi sáng nha!” Cậu ta nhiệt tình chào hỏi.

“Chào buổi sáng!” Tâm trạng Quý Kiều khá tốt, đáp lại cậu ta.

Sau khi mấy người chào nhau xong, Quý Kiều ngồi vào vị trí bên phải Hạ Thì Lễ.

Không đến hai phút sau, Diêu Húc lắc lư đi đến trước bàn Hạ Thì Lễ, “chẹp” một cái.

“Anh Hạ, mắt cậu làm sao vậy? Đột nhiên bị cận hả?”

Trong lòng Quý Kiều hơi rung động, dựng thẳng quyển sách trên bàn lên che lại, lén lút ghé mắt nhìn sang bên cạnh.

Chỉ nghe thấy Hạ Thì Lễ bình tĩnh nói “Không phải”.

Giọng nói kinh ngạc của Diêu Húc vang lên: “Đệt, vậy cậu đeo kính làm cái gì? Tối qua lúc call video cậu cũng đeo, hôm nay cũng đeo. Tôi còn cho rằng hai hôm nay cậu xem số liệu nhiều quá đến mức bị cận đấy…”

Trong âm thanh lẩm bẩm lảm nhảm như vậy, trên mặt Hạ Thì Lễ có chút xấu hổ, vô thức nhìn về Quý Kiều ở bên cạnh một cái, đúng lúc đối mắt với ánh mắt đang nhìn về phía này của Quý Kiều.

Tầm mắt hai người bất ngờ chạm vào nhau.

Thời gian như đứng yên, trong không trung như có đồ vật gì đó đang chậm rãi bay bay.

Sau giây lát, hai người cùng khẽ cười.

Diêu Húc nhìn bên này lại nhìn bên kia, không hiểu vì sao.

“Tớ nói buồn cười lắm hả?”

Cậu ta quả nhiên là bậc thầy hài hước mà.

Quý Kiều một tay đỡ trán, nghẹn cười lắc lắc đầu.

Hai giây sau, cô đột nhiên bỏ tay ra nhìn hai người.

“Đợi đã, sao tối qua hai người lại call video với nhau??”